Hiện tại đến lượt Tiểu Mỹ Nhân không lên tiếng.
Cậu cố kiềm nén lại nhiệt độ càng lúc càng kịch liệt của kì phát tình, lông mi dài nhẹ giương, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Tra Công——
Viền mắt đỏ sẽ đau lòng…
Nhưng khi đó tôi khóc khàn cả giọng, thời điểm tuyệt vọng ngã quỳ trên mặt đất vì con cầu xin, vì sao lại không thấy anh đau lòng?
Tiểu Mỹ Nhân càng nghĩ càng giận nheo mắt lại, lạnh lùng trừng Tra Công.
Chỉ bằng bản năng làm việc Tra Công so với trong ngày thường nhạy cảm rất nhiều, ở trong đầu cũng không tự cho là, làm trò cười cho người trong nghề đại Alpha chủ nghĩa suy lý, cho nên trong nháy mắt Tiêu Mỹ Nhân không vui, Tra Công liền phản ứng lại.
Tuy rằng hắn hoa mắt chóng mặt đến lợi hại, chỉ muốn đánh dấu Omega mềm mại thơm ngát dưới thân ngay lập tức…
Mà bản năng yêu, rốt cuộc chiến thắng vượt lên trên dục vọng.
Tra công hô hấp ồ ồ, cánh tay vòng qua Tiểu Mỹ Nhân chậm rãi buông ra dưới cái nhìn của Omega, đổi thành chống tại hai bên cái cổ trắng như tuyết của đối phương, hạ thân dính chặt vào nhau cũng dùng hết sức tách ra, không để cho tính khí cụ nóng bỏng mạo phạm đến Omega nhỏ bé mẫn cảm.
“Thanh Thanh…”, Tra Công hít sâu một hơi, biểu tình thống khổ khó có thể ức chế, “Em lấy thứ gì đánh anh bất tỉnh đi… Anh sợ không khống chế được bản thân…”
Tiểu Mỹ Nhân mặt không cảm xúc, “Vì sao muốn tôi đánh? Lúc trước không phải anh tự mình đập đầu vào tường có thể chịu đựng sao? Bây giờ sao không tự mình đập đi? Tường trong phòng riêng bị anh đập sứt mẻ một mảnh, nhớ tới đó trả tiền bồi thường.”
Tra công oan oan ức ức, “…Anh sẽ bồi thường, nhưng đập đầu vào tường đau lắm”
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.
Xuất phát từ tâm tình phức tạp nào đó, Tiểu Mỹ Nhân không muốn nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của Tra Công. Cậu nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác, thuận tiện bất động thanh sắc kẹp chặt đường may ướt át giữa hai chân, “Tôi đánh anh thì không đau sao?”
Tra Công day day thái dương huyệt thái dương đang giật bưng bưng, nhắm mắt lại khàn tiếng trả lời, “Đương nhiên cũng đau. Thế nhưng…bị em đánh, anh rất vui vẻ, hơn nữa em cũng nên rất muốn đánh anh, đây còn không phải vẹn toàn đôi bên sao.”
Tiểu Mỹ Nhân vừa mới chuẩn bị trào phúng Tra Công đen mặt, “Cái gì mà vẹn toàn đôi bên… Xuẩn chết mất, không biết dùng thành ngữ thì không cần dùng”
Tra Công đè thấp đầu, dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu mềm mại đen tuyền của tiểu Omega, sau đó thấp giọng khá là nghiêm túc nói, “Anh thật sự rất ngu xuẩn, không chỉ ngu xuẩn ở trí não, còn rất ngu xuẩn không biết quý trọng em.”
Khi tỉnh táo, Tra Công có rất nhiều lời không nói ra được.
Có thể bị sốt đến mơ hồ thì không có gì phải lo sợ, cũng không lo bị xem như lập dị hay mất mặt, toàn bộ nói ra giống như đào hạt đậu.
Hơn nữa cực kỳ hiếm có chính là, phần lớn lời nói đều là lời của người.
(chắc ý tác giả là rốt cuộc lời anh công nói cũng giống như người chứ không phải cặn bã nữa ((((=)
“Thanh Thanh, anh…thích em. Từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình em, anh không có nói dối.”, Tra Công bị cơn sốt cùng kì phát tình hành hạ đến sắp hỏng mất giơ tay lên, dùng sức đập vào vết thương còn quấn băng gạc, dùng đau đớn áp chế lại dục vọng âm u đang dần tăng, “Cuộc gọi ngày hôm qua thật sự là anh ấn nhầm, tuyệt đối không có ý tứ gì khác, em… có thể lại cho anh một cơ hội theo đuổi em lần nữa không?”
Tiểu Mỹ Nhân nhắm mắt lại không có lên tiếng, trong lòng một đoạn loạn ma.
Đơn giản như vậy tha thứ cho Tra Công, cậu cảm thấy bản thân rất hèn hạ.
Mười mấy phút trước, cậu còn nghĩ muốn dựa vào lời của bé cưng triệt để chặt đứt quan hệ với Tra Công, làm sao có khả năng bởi vì nghe lời nói không thể phân rõ thật giả mà dễ dàng dao động.
Nhưng nếu kiên trì không tha thứ, tại sao cậu lại có cảm giác trong lòng bị đè nén, cơ hồ thở không nổi.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.
Dưới phiền muộn, Tiểu Mỹ Nhân nghiến răng thốt lên, “Tôi ghét anh!”
Tra Công nghe được câu trả lời như trong dự liệu, đắng chát là khóe miệng cười cười. Hắn mơ hồ biết mình sẽ không khống chế bản thân được bao lâu nữa, không thể không trầm mặc đứng dậy, chuẩn bị lại giống như bị bệnh thần kinh đập đầu vào tường.
Tiểu Mỹ Nhân nhíu mày, kéo lại cánh tay Tra Công, “Anh lại muốn tự đi hành hạ bản thân?”
Tra Công thở ra một hơi, dùng khuôn mặt cươi tười kiên cường chống đỡ với Tiểu Mỹ Nhân, “Anh sẽ tới phòng rác trong tiểu khu giải quyết, đảm bảo sẽ không làm bẩn nhà của em, cũng không làm bẩn hiên ngoài…”
Tiểu Mỹ Nhân, “Nói thế nào anh cũng là một tổng tài, làm ra chuyện như vậy không cảm thấy…ngu ngốc đến mức người không dám nhìn sao? Lần trước anh vào tù đã khiến giá trị thị trường công ty giảm một nửa, lần này nếu như bị chụp lại, tiền với mặt mũi anh thích nhất liền mất ráo!”
Tra Công lắc đầu, che đi ánh mắt vẩn đục huyết sắc mà mê loạn, nhìn không ra nửa điểm thanh minh, “Vậy cũng không thể…làm bẩn nhà em nha”
Tiểu Mỹ Nhân không thể nhịn được nữa mà mắng câu ngu ngốc.
Dựa vào tay chân nhuyễn cậu đẩy ngã Tra Công đồng dạng không có khí lực xuống đất, vọt lên ngồi.
Tra Công bối rối.
Omega thô bạo rút vạt áo ngủ bên eo Tra Công, bàn tay trắng nõn đỡ lấy vật hiên ngang đứng thẳng kia, sau đó vén áo ngủ chính cậu ra, cởi cái quần lót đã ướt đẫm đến bắp đùi, nhắm ngay cái chỗ kia trực tiếp ngồi lên.
Thời điểm quy đầu xì xì tiến vào chỗ mềm mại, bất luận là Tra Công hay Tiểu Mỹ Nhân, cũng không nhịn được ngửa đầu thở dốc.
“Tôi…a…làm chủ, chỉ cần trong toàn bộ quá trình anh nhịn xuống không động đậy… Tôi nguyện ý cho anh một cơ hội.”, Tiểu Mỹ Nhân khống chế tốc độ lay động vòng eo, một tấc một tấc nuốt xuống quái vật khổng lồ gân xanh quấn quanh, dòng nước chảy xuống thấm ướt thảm trải nền, “Không cho bắn tinh, không cho thắt nút(?), không cho nắm tay tôi…”
Tra Công vừa sướng vừa khổ, không hết lòng gian nhỏ giọng cầu xin, “Vậy…có thể ngậm đầu v* sao?”