Tiểu Lê Oa

Chương 4




6.

Sau khi cúp điện thoại, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Chỉ có âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ phòng bếp ở phía bên kia bức tường.

Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bên kệ bếp.

Thẩm Chiêu đã thay quần áo ở nhà, đeo tạp dề, kiên nhẫn nấu canh cá.

Ống tay áo dài được hắn xắn lên đến khuỷu tay, tóc mái rủ xuống khiến lông mày thậm chí là đôi mắt của hắn trông dịu dàng hơn.

“Sao em đã dậy rồi?”

“Đúng rồi, tôi đang nấu canh cá.”

“Nếm thử đi, tôi nhớ em từng rất thích uống.”

Hắn múc đầy một bát canh cá có màu trắng đục đưa cho tôi.

Tôi không đón lấy, mặc cho ngón tay hắn bị phỏng và đỏ lên do độ nóng phỏng của bát sứ.

“Anh đã hủy bỏ đại ngôn quảng cáo và dự án phim của tôi.”

Tôi nói thẳng vào vấn đề luôn với hắn.

Không phải là nghi vấn mà là khẳng định.

Thẩm Chiêu không trả lời, lảng tránh đặt bát xuống, đưa bàn tay phải ra khua khua trước mặt tôi.

“Đường Lê, tôi bị bỏng rồi.”

“Em không thể quan tâm đến tôi trước sao?”

Có một chút bất bình trong giọng điệu của hắn.

Đây là lần đầu tiên, Thẩm thái tử gia lạnh lùng cao cao tại thượng nấu ăn, hắn bị vài giọt dầu nóng bắn vào mu bàn tay, chỗ đó lập tức đỏ bừng lên.

Hắn khẽ hít một hơi tựa như chú cún con đáng thương đang vẫy đuôi cầu xin chủ nhân tha thứ.

“Tôi bị thương rồi, em đừng giận tôi nữa được không?”

Thấy tôi im lặng Thẩm Chiêu dường như cho rằng tôi đã thỏa hiệp, hắn tiến đến muốn ôm tôi.

Tôi lùi lại một bước, thản nhiên nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.

Thẩm Chiêu 26 tuổi trông có vẻ rất yêu tôi.

Thẻ ngân hàng của hắn không giới hạn, tôi có thể tùy ý sử dụng, ngay cả khi tôi quẹt thẻ mua một căn nhà trong thành phố, hắn cũng không cau mày lấy một lần.

Có người khuyên hắn đừng có nuông chiều tôi quá, hắn chỉ cười đáp:

“Kiếm nhiều tiền không phải để cho vợ con tiêu sao?”

Cách đây không lâu, vào ngày sinh nhật 80 tuổi của bà ngoại tôi, hắn từ chối mọi cuộc hẹn cùng tôi về Tô Châu mừng sinh nhật bà.

Bà nắm lấy tay tôi, khẽ hỏi chúng tôi đến với nhau như thế nào.

Hắn vừa gọt táo vừa trả lời:

“Bà ngoại ơi, cháu đã thích cô ấy từ năm mười bảy tuổi rồi.”

Nghe ừ thì thích đấy. Khá đẹp đẽ, phải không?

Nhưng hắn ở sau lưng đã lừa dối tôi.

Hắn không chỉ gạt tôi về Diệp Khuynh Hư mà còn... nói tôi bẩn.

Nghĩ đến đây tôi gượng cười lắc đầu.

“Tôi không có giận dỗi.”

“Thẩm Chiêu, tôi đã nói rất rõ ràng với anh.”

“Hôn ước giữa chúng ta đã chấm dứt.”

Câu cuối như chạm vào vảy ngược của hắn.

Sắc mặt Thẩm Chiêu nhất thời tối sầm lại, nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt ngày càng âm trầm.

“Tôi đã hạ thấp mình để dỗ dành em.”

“Em còn muốn thế nào?”

Hắn dường như rất giận dữ.

Nhưng tôi thờ ơ, chỉ hờ hững nhìn hắn.

Thẩm Chiêu thấy tôi không quan tâm, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành tôi: “Nói qua nói lại, vẫn là vì chuyện rút lui khỏi giới giải trí đúng không?”

“Tôi chặn hết tài nguyên của em vì không muốn em lộ mặt trước công chúng.”

“Nếu em thực sự không muốn thoát vòng, em có thể làm việc ở hậu trường.”

“Vòng luẩn quẩn giới Bắc Kinh này quá lớn, tôi không muốn vợ mình trở thành đối tượng bị người ta chê cười.”

Cuối cùng hắn cũng nói ra.

“Chê cười? Bởi vì tôi ra mắt với vai trò “diễn viên khiêu dâm” à?”

Thẩm Chiêu xoa xoa huyệt thái dương, hắn không trả lời câu hỏi của tôi.

Nhưng tôi biết, đó điều hắn nghĩ.

“Điều đó không phải là vấn đề quan trọng.”

“Ngoan nào, đừng lãng phí thời gian và tình yêu của chúng ta vào cuộc cãi vã này.”

Tình yêu?

Nhưng Thẩm Chiêu ơi, anh không nhớ anh đã phản bội tôi từ lâu rồi sao?

Tôi cười chế giễu, đột nhiên muốn vạch trần, muốn lột cái mặt nạ dối trá của hắn ta xuống.

“Tôi đã thấy hết rồi.”

Đối mặt với ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Chiêu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, giúp hắn nhớ lại qua từng chữ một:

“Tối qua anh nói ra ngoài anh có chuyện gấp, là chạy đến nhà Diệp Khuynh Hư hôn cô ta ư?”

7.

Một khoảng thời gian im lặng kéo dài.

Thời gian như ngừng trôi.

Tôi đã cố gắng tìm kiếm thứ gì đó từ trong mắt Thẩm Chiêu, dù chỉ là một tia cảm thấy tội lỗi thôi.

Cũng được.

Nhưng không.

Tôi chỉ bắt được một tia hoảng sợ thoáng qua từ trong mắt hắn.

Có lẽ hắn đã nhớ ra mình đã vụng trộm sau lưng tôi như thế nào với Diệp Khuynh Hư.

“Em hay cô ta, anh thích ai hơn?”

“Tất nhiên là em rồi, em yêu.”

“Vậy tại sao anh lại không nghe điện thoại của em, có phải anh đang cùng cô ta...”

“Em nghĩ cái gì vậy? Chạm vào cô ta tôi ngại bẩn.”

Dù đã qua một đêm, nhưng khi nhớ lại đoạn trò chuyện này, tôi vẫn cảm thấy tắc nghẽn tê tái, nỗi đau trong lòng khiến tôi muốn nghẹn thở.

Màu da Thẩm Chiêu chuyển màu dần đều từ xám xịt sang tái nhợt.

Hắn khó khăn gọi tên tôi:

“Đường Lê...”

Vô vàn cảm xúc tiêu cực bủa vây lấn át tôi.

Mắt tôi cay cay, tôi cố kìm nén nước mắt lại, không muốn nó rơi xuống.

Người sai không phải là tôi.

Người phản bội cũng không phải là tôi.

Vậy tại sao tôi phải khóc chứ?

Nhưng những giọt nước mắt cứ như hạt châu đứt chỉ, có cố gắng thế nào cũng không thể ngừng rơi xuống.

Thẩm Chiêu vẫn như trước, thấy tôi khóc hắn bối rối vội vàng đưa tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi tránh khỏi sự đụng chạm của hắn ta.

Hắn bị hành động của tôi làm cho đau nhói, môi run rẩy, giọng hắn khàn khàn giải thích:

“Đường Lê, em nghe anh nói.”

“Anh chỉ vui chơi qua đường với cô ta một chút thôi.”

“Người anh yêu duy nhất là em, thật đấy, anh sẽ lập tức rời khỏi cô ta.”

“Đừng tức giận, tha thứ cho anh một lần này thôi được không?”

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự hoảng sợ và hoang mang tuột độ như vậy trong mắt Thẩm Chiêu.

Tôi bật cười thành tiếng.

“Tha thứ?”

Nghe được hai từ này, đôi mắt như nước đọng của Thẩm Chiêu đột nhiên sáng lên.

Hắn nghĩ tôi sẽ tha thứ cho hắn.

Thật nực cười.

“Tôi tha thứ cho anh, rồi sau khi hòa giải...”

“Lại tiếp tục không ngừng nghi ngờ liệu anh có đi công tác hay xã giao, rồi sau đó anh có xuất hiện trên giường của người khác hay không sao?”

“Còn suốt ngày hoang tưởng, lo được lo mất, đau lòng nhớ tới chuyện anh vụng trộm sau lưng tôi sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

“Thẩm Chiêu, anh có biết không?”

“Kẻ phản bội, vĩnh viễn không đáng nhận được sự tha thứ.”

Hắn suýt chút thì trượt ngã, giống như kẻ thua cuộc, hắn không thể thốt ra một lời bác bỏ nào.

Chỉ thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Hơi thở không ổn định, dồn dập.

Sau cùng, ngay cả bản thân hắn cũng không biết phải nói gì.

Nói với tôi hắn yêu tôi sao?

Hay tiếp tục khóc lóc, cầu xin tôi tha thứ?

Tôi không nhìn hắn nữa, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt nó lên trên quầy, quay người rời đi.

Thẩm Chiêu vài bước đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau, hắn đặt cằm lên vai tôi.

Tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng hắn:

“Đường Lê, em muốn đi đâu?”

“Đừng giận nữa, đừng rời xa anh, đừng tuyệt tình với anh như vậy.”

“Anh thật sự sai rồi, hãy cho anh thêm một cơ hội...”

Tôi thoát khỏi vòng tay của hắn, lùi lại phía sau.

Cho đến khi mở cửa ra.

Hắn muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại chỉ bắt được khoảng không.

Tôi nhìn hắn ta bằng đôi mắt đỏ hoe, cố nặn ra một nụ cười trông xấu xí vô cùng.

“Thẩm Chiêu, tôi không hề bẩn.”

“Nhưng là...”

“Anh mới thật sự bẩn.”

Rời bỏ?

Người buông tay trước, rõ ràng là hắn.