Tiểu Lê Oa

Chương 3




5.

Không khí trong chốc lát ngưng đọng lại, sắc mặt Thẩm Chiêu đại biến.

Cảm xúc trong mắt Thẩm Chiêu đột nhiên thay đổi, bàn tay đang cầm chiếc nhẫn siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi hằn lên trên mu bàn tay.

“Em nói gì?”

Tôi bắt được ánh mắt khó tin của hắn, giọng tôi nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

“Không phải anh bảo tôi chọn một trong hai sao? Tôi chọn sự nghiệp.”

Ngày trước gia đình tôi phá sản rơi xuống vực thẳm, Thẩm Chiêu không ở bên cạnh, tôi không trách hắn.

Vì tôi biết, lúc đó hoàn cảnh của hắn cũng khó khăn không kém.

Nhưng đêm qua, câu nói “Chạm vào cô ta, tôi ngại bẩn” như một con dao sắc bén, đâm mạnh vào trái tim tôi.

Nó khiến tôi đau đớn, vô cùng.

Người mà tôi yêu bảy năm dường như chưa không còn yêu tôi.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy:

“Thẩm Chiêu, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Khi dứt lời, tôi nhìn thấy thái tử gia nhà họ Thẩm, người vẫn luôn bình tĩnh và cẩn trọng, đột nhiên đỏ mắt.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi, gằn giọng:

“Đường Lê, em muốn làm diễn viên khiêu dâm đến vậy ư?”

“Đến mức không ngần ngại chia tay tôi và từ bỏ vị trí Thẩm phu nhân?”

“Hay là em không vui vì tôi buộc em phải lựa chọn?”

Không đợi tôi trả lời.

Hắn mạnh tay đeo lại chiếc nhẫn hồng ngọc vào ngón áp út của tôi.

“Đừng giận dỗi, em ngủ một giấc đi.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi em thức dậy...”

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tôi đưa tay ra, đăm chiêu nhìn vào viên hồng ngọc trong suốt như pha lê nằm trên ngón tay.

Bảy năm sau, nó vẫn rực rỡ như vậy.

Nhưng cậu thiếu niên đã tặng tôi chiếc nhẫn dường như đã chết vào mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.

Bắt máy, tiếng than khóc của chị San người quản lí của tôi truyền vào tai.

“Đường Lê, chị nói em nghe này, hợp đồng giữa chúng ta và công ty D đột nhiên bị hủy rồi.”

“Với bộ phim em đang quay, đoàn làm phim cũng vừa thông báo tạm thời đổi diễn viên, tiền bồi thường hợp đồng đã được họ chuyển vào tài khoản của chị.”

“Này là công việc quan trọng nhất trong năm nay của em, người nào đứng sau những chuyện này đây?!”

Tôi im lặng nghe, thi thoảng ừm một tiếng đáp lại.

Chị San đã ở cạnh tôi từ khi tôi mới debut, chị ấy hiểu rõ tính cách con người tôi như lòng bàn tay, ngay lập tức đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Chị ngập ngừng một lúc rồi hỏi:

“Em với anh Thẩm cãi nhau à? Là anh ta thao túng mọi chuyện sao?”

Tôi cười gượng.

Ai có thể chặn hết tất cả tài nguyên của tôi chỉ trong vòng mười phút chứ, ngoại trừ Thẩm Chiêu, người thừa kế của tập đoàn Thẩm gia, người nắm giữ cổ phần của hầu hết các công ty giải trí?

“Chị San.”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, cố tỏ ra thoải mái nhất có thể:

“Chúng em không không tiếp tục nữa.”

Chia tay, từ hôn.

Nhưng tất nhiên là Thẩm Chiêu không chấp nhận.