Sau khi Tề Phong Bắc tuyên bố xong thì cả nhà nín thinh hết hẳn năm phút, không một ai lên tiếng, cả phòng khách yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, đến cả bé Angela không hiểu chuyện gì xảy ra mà cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng mà biết điều im lặng.
Bùi Nam căng thẳng đến mức tim thắt lại, đầu óc cậu rối reng như tơ vò, trong lúc đang luống cuống thì Tề Phong Bắc siết chặt lòng bàn tay của cậu, giúp cậu lấy lại chút bình tĩnh.
Tin tức này quá chấn động, không khác nào thả một quả bom vào nhà họ Tề khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Người lên tiếng đầu tiên là ba Tề. Ông là một người có tính hơi nhu nhược, từ trước giờ vốn không hề nói nhiều lời, sống một cuộc sống bình lặng không có gì nổi bật.
Sản nghiệp của nhà họ Tề lúc ở trên tay ông có lúc gần như sắp bay biến hết, thậm chí còn không theo kịp những thế gia cùng tầm với nhau, sau này Tề Phong Bắc lên nắm quyền thì mới hồi sinh lại và mang tập đoạn Tề thị một đường bay lên, bây giờ đã có một vị trí quan trọng trong giới kinh doanh ở nước A. Cho nên ba Tề nhanh chóng lui về sau, chỉ xử lý một vài sản nghiệp không quá quan trọng, vừa hay có thể về hưu sớm, cùng bạn đời uống trà câu cá. Sau đó ông cũng rời khỏi nhà lớn, về nông thôn xây nhà rồi sống ở đó.
Vậy nên dù rất sốc nhưng giọng điệu của ông cũng không hề gay gắt khi hỏi: "Những gì con nói... có phải là thật không?"
Tề Phong Bắc nói: "Con sẽ không lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn." Hắn giơ bàn tay hai người đang nắm lấy nhau lên cao, để mọi người thấy rõ rồi sau đó thả xuống, "Con không dự định tổ chức lễ cưới cho nên hôm nay con mời mọi người đến đây, xem như là tham gia tiệc cưới nhỏ của con."
Tề Tịnh Tịnh lúc này mới phản ứng được, thất thanh nói: "Anh, anh cùng Bùi Nam kết hôn ư? Sao anh lại kết hôn với cậu ta? Giữa hai người..."
Tề Phong Bắc nhìn cô, biểu tình nghiêm túc, "Anh biết rõ anh đang làm cái gì."
"Vậy anh không cảm thấy chuyện này quá sai trái hay sao?" Trong gia đình nhà họ Tề thì Tề Tịnh Tịnh là người thẳng tính nhất, muốn nói gì thì sẽ nói thẳng, "Hai người từng là ba con, đã là ba con mười sáu năm rồi! Cậu ta còn là con trai của chị dâu cũ. Đây là đứa con trai mà anh đã nuôi dưỡng mười sáu năm. Anh hai, anh làm vậy là để trả thù sao?"
Giọng cô rất to, chồng cô nghe thấy cũng có chút lúng túng, nháy mắt bảo cô đừng nói nữa nhưng Tề Tịnh Tịnh hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ nhìn chằm chằm Tề Phong Bắc.
Bùi Nam có chút kinh ngạc. Cậu không ngờ đối tượng làm khó dễ của Tề Tịnh Tịnh không phải là mình mà lại là Tề Phong Bắc. Mà những gì cô nói ra cũng khiến cậu hoảng sợ, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ đến lý do này cả.
Là để trả thù sao? Nhưng nếu như dùng phương thức này trả thù thì có vẻ không hợp lý lắm...
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ bậy nghĩ bạ thêm nữa thì Tề Phong Bắc đã nói: "Anh sẽ không lấy hôn nhân của mình ra báo thù ai cả."
"Nhưng anh làm vậy là sai rồi! Em không biết sao anh lại làm đến mức này nhưng làm như vậy có đúng không? Anh à, anh chưa từng nghĩ đến sao? Cậu ta từng là con trai anh, bây giờ anh lại đi cưới cậu ta. Nếu chuyện này lan truyền ra thì có tốt đẹp gì với danh tiếng của anh sao?"
Tề Phong Bắc nói: "Anh không để ý."
Tề Tịnh Tịnh tức giận đến bật cười, mẹ Tề chần chờ không nói, Tề San San cũng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ không thôi. Tình cảnh gia đình bế tắc như vậy khiến Bùi Nam càng hoảng hơn, vừa nghĩ đến mình chính là nguyên nhân gây ra chuyện này thì cậu không thể ngồi yên được nữa, cậu lấy hết can đảm ra ngẩng đầu nhìn Tề Tịnh Tịnh rồi nói lí nhí: "Cô ơi, là do con bắt đầu trước..."
Tề Tịnh Tịnh trừng mắt nhìn cậu, "Im ngay, cậu là con nít thì biết cái gì?" Cô quay đầu nhìn Tề Phong Bắc, nghiêm túc nói, "Anh à, cậu ta mới mười bảy tuổi thôi đúng không? Anh không thấy hành vi của anh rất giống cầm thú sao?"
Lời này thực sự rất xúc phạm. Sắc mặt của ba Tề và mẹ Tề cũng thay đổi. Tề Phong Bắc cũng nên lạnh mặt, như thể sắp nổi dông vậy. Chú Trung lên tiếng xoa dịu: "Cô hai, xin hãy chú ý lời nói của cô."
Tề Tinh Tinh nhịn không được nữa bắt đầu tra hỏi chú Trung: "Vậy là chú đã biết rồi phải không? Chủ nhân của chú đã phạm sai lầm như vậy. Là một quản gia vậy mà chú không khuyên răn anh ấy sao? Lẽ nào cứ để họ làm thế à? Tiếp tục mối quan hệ dị dạng như vậy rồi còn kết hôn nữa ư?"
Giờ chú Trung có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được gì, lúc đang định nói thì Tề Phong Bắc đã lên tiếng: "Pháp luật quy định người đủ mười bảy tuổi đã có thể kết hôn, Nam Nam là người song tính thì đương nhiên có thể cùng anh kết hôn, cho nên anh cũng không biết rốt cuộc anh sai chỗ nào?"
Tề Tịnh Tịnh lớn tiếng nói: "Cậu ta đã từng là con trai anh! Anh ra tay với cậu ta vốn dĩ đã là sai lầm rồi! Anh có biết hành vi này gọi là gì không? Là dụ dỗ!"
Bùi Nam không nhịn được, nắm chặt nắm tay, nỗ lực lớn tiếng nói: "Tôi không cảm thấy chuyện này là sai lầm."
Ánh mắt của mọi người đều nhìn lại, mặt Bùi Nam đỏ bừng lên, "Tôi thích ngài ấy, đi cùng ngài ấy là do tôi hoàn toàn tự nguyện, không có ai dụ dỗ bắt ép tôi hết." Cậu dừng một chút, liền nhẹ nhàng nói một lần nữa, "Tôi yêu ngài ấy."
Cậu thể hiện tình yêu của mình giữa đám đông như vậy, trong giọng nói ẩn chứa một sự ngọt ngào mà không ai có thể bỏ qua, cho dù là ai thì nhìn vào cũng biết được à, thì ra cậu đang yêu. Mọi người nghẹn lời, một lúc sau Tề Tịnh Tịnh mới nói: "Vậy anh của tôi thì sao? Anh tôi có thích cậu thật không?"
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)(Wattpad: caudocmoc1823)Bùi Nam bị hỏi mà ngớ người ra, lại rất thấp thỏm, lúc này cậu mới nghĩ lại hình như từ trước đến giờ Tề Phong Bắc chưa từng đối mặt nói lời yêu với cậu bao giờ, mặc dù biểu hiện từ cơ thể của hắn đã rõ ràng cho việc hắn thích cậu.
Nhưng đến cùng vẫn chưa bao giờ chính thức nói ra.
Cho nên phải chăng đây là đang trả thù...
Tâm lý Bùi Nam vừa mới tuôn ra cảm xúc bi thương thì đã nghe Tề Phong Bắc nói: "Rất thích."
Bùi Nam ngẩn ra, đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Tề Phong Bắc cũng đang nhìn cậu, biểu tình lạnh lẽo trên mặt đã tan đi, khiến người ra có thế cảm nhận được sự dịu dàng, ánh mắt cũng khiến người ta ngẩn ngơ, thậm chí khoé miệng còn vương ý cười.
Trong khoảnh khắc này, Bùi Nam thực sự muốn khóc.
Ngay cả Tề Tịnh Tịnh cũng bị câu trả lời của hắn làm cho váng cả đầu, Tề Phong Bắc lại nói tiếp: "Ngày hôm nay mời mọi người về nhà chỉ để thông báo cho mọi người biết chuyện này, cũng không phải hỏi ý kiến của mọi người, mọi người có thể không chấp nhận nhưng Bùi Nam đã là bạn đời của con cho nên con hi vọng sau này em ấy có thể nhận được sự tôn trọng của cả nhà."
Ngữ khí của hắn không nặng nhưng mỗi chữ nói ra đều có sức nặng rất lớn.
Mọi người trong bàn đều im lặng. Mặc dù có rất nhiều món ăn ngon trên bàn nhưng không ai có hứng thú ăn cả. Trong lúc đang giằng có thì ba Tề cũng giả vờ ho một tiếng rồi nói: "Nếu đã đăng ký thì chúng ta hãy... sống thật tốt, sống thật tốt nhé." Sau đó ông mỉm cười xua tay: "Ăn cơm ăn cơm đi, đừng lãng phí tâm huyết của mẹ Hoa, đồ ăn bà ấy làm là ngon nhất."
Nhưng không một ai cử động, mẹ Tề liếc nhìn ông như trách móc khiến ba Tề lúng túng xoa xoa tay.
Qua một hồi lâu thì Tề Phong Bắc cầm đũa lên, "Ăn cơm."
Hắn nhấc đũa trước nên Bùi Nam cũng sốt sắng cầm đũa lên, lúc này Angela hẳn đã đói bụng từ sớm, lúc này mới dám nói ra: "Ba ơi, con muốn ăn món đó." Ba của bé vội vàng gắp đồ ăn lại cho bé. Cuối cùng tất cả mọi người cũng động đũa, không khí trong phòng miễn cưỡng cũng coi như ồn ào hơn một chút.
Nhưng hầu hết mọi người đều rất lúng túng, đặc biệt là một vài đứa nhóc có thể nghe hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, không nhịn được mà lặng lẽ nhìn Bùi Nam khiến cậu càng khẩn trương hơn.
Ăn không biết vị được một nửa thì Tề Tịnh Tịnh dường như mới chịu bỏ cuộc: "Thật ngại quá, em sẽ không bao giờ gọi là chị dâu."
Cháu trai cũ lại trở thành chị dâu. Chỉ cần nghĩ đến mối quan hệ này cũng khiến người ta cảm thấy khó xử.
Bùi Nam nghe được tín hiệu thoả hiệp của cô, vội vàng nói: "Không cần, không cần gọi như vậy đâu." Cậu ngượng ngùng, "Tôi cũng không quen."
Chuyện này xảy ra khiến mọi người không có cách nào ăn ngon uống ngon được, ai cũng ăn rất vội vàng. Lúc bữa tối kết thúc, trên bàn vẫn còn sót lại hơn phân nửa đồ ăn. Người nhà họ Tề lần lượt rời đi, Bùi Nam luống cuống tay chân đứng ở bên cạnh tiễn người, nhìn thấy mỗi một gương mặt đều cảm thấy lúng túng không thôi.
Cũng thật bất ngờ.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận tất cả chửi mắng và chỉ trích, đặc biệt là từ người cô nóng tính của mình. Cậu thậm chí còn sẵn sàng để cô tát thêm vài bạt tai, thậm chí có thể bị mắng là "hồ ly tinh", bị mắng là không biết liêm sỉ, thế nhưng cậu lại không ngờ được là chẳng có ai mắng mình hết.
Rõ ràng trước đó lúc cậu mặt dày ở lại thì thái độ của bọn họ đều khó chịu vô cùng.
Người đã đi hết rồi nhưng Bùi Nam vẫn còn đứng đó ngơ ngác. Tề Phong Bắc đi tới trước mặt cậu, không nhịn được mà cười một cái, đưa mu bàn tay chạm lên gò má của cậu, "Đi lên không? Hay là ra ngoài tản bộ một lúc?"
Chú Trung và người giúp việc vẫn còn đang dọn dẹp, mẹ Hoa cũng đang ở trong phòng bếp nên Bùi Nam lập tức đưa ra lựa chọn, "Đi tản bộ ạ."
Bên ngoài biệt thự rất thích hợp để tản bộ, đèn đường không quá sáng cũng không quá tối, vừa vặn chiếu rõ đường đi đường về, đổ bóng người kéo dài trên mặt đường. Gió nhè nhẹ thổi qua, từng tán lá bay phấp phới trong không trung. Thời tiết thế này có hơi lạnh đối với trẻ con cho nên các phu nhân những nhà khác đều ở nhà chơi với con nhỏ nên bây giờ trên đường không có lấy một bóng người.
Hai người im lặng đi một đoạn đường, đi một lúc thì không biết hai bàn tay đã nắm lấy nhau từ lúc nào.
Bàn tay của Tề Phong Bắc to và ấm áp đến mức gần như có thể ôm trọn lấy bàn tay của cậu. Bùi Nam không còn nhớ rõ cậu đã tắm tay Tề Phong Bắc lúc còn là ba ba cậu từ khi nào. Chắc chắn là rất nhiều lần, có khi vì sợ bị ngã hoặc bị lạc nên phải nắm tay thật chặt.
Nhưng bây giờ lớn rồi, cậu không sợ bị ngã hay lạc đường nữa, cậu nắm tay chỉ vì cậu muốn thế mà thôi.
Vì bọn họ đã trở thành bạn đời.
Một ngày trải qua không quá chân thực đến tận lúc này mới có vẻ thật hơn, Bùi Nam thả lỏng cả người, thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được mà cười to.
Tề Phong Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, "Làm sao đấy? Không bị mắng nên em vui đến vậy luôn à?"
Hắn lại đùa cún con, trong giọng nói cũng tự nhiên mang theo ý cưng chiều. Bùi Nam dính sát lên người hắn, cười càng vui vẻ hơn, "Đúng vậy á, em tưởng sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu, thế mà lại không ngờ chẳng có ai mắng em cả."
Tề Phong Bắc nói: "Bọn họ đều hiểu tôi rất rõ."
Bùi Nam không hiểu gì, "Hả?"
Tề Phong Bắc nói: "Ngay cả chú Trung cũng biết, chuyện gì tôi không đồng ý thì không ai có thể ép buộc được tôi cả."
Bùi Nam có hơi bối rối, Tề Phong Bắc dừng bước lại, nghiêng người đến trước mặt cậu, chiếc mũi cao dễ dàng cọ vào mũi cậu, "Nói cách khác, nếu tôi không quan tâm đến em thì ngay từ đầu cho dù em có trần truồng nằm trên giường của tôi cũng vô ích mà thôi."
Bùi Nam lập tức tỉnh ngộ, "Cho nên cô lớn mới mắng ngài là cầm thú? Cho là ngài dụ dỗ cưỡng bức em sao?"
Không người nào có thể ép buộc hắn, chính hắn là người đã ra tay với con trai trước đây của mình. Hành vi này quả thực không khác gì cầm thú.
Tề Phong Bắc giả vờ tức giận, Bùi Nam cười lớn, vội dỗ ngọt: "Không phải mà, ba ba không phải cầm thú, ba ba là tốt nhất." Cậu dính sát vào cọ cọ lên mặt của người đàn ông. Bùi Nam như bị nghiện, cậu nhào vào trong vòng tay của người đàn ông, Tề Phong Bắc cởi khuy áo vest của hắn ra, chỉ đơn giản quấn lấy Bùi Nam rồi ôm cậu thật chặt.
Khi bọn họ chìm vào trong bóng tối, mọi thứ đều yên tĩnh lại, dường như trên đời chỉ còn lại đôi tình nhân này.
"Lúc cô lớn nói ngài đang trả thù, lúc đấy em còn tin thật đấy chứ, đau lòng lắm." Bùi Nam nhỏ giọng bộc bạch tâm sự của mình, "Em rất sợ là thật."
Tề Phong Bắc nói: "Há, bé ngốc." Vừa cười mắng, "Cún con ngốc quá."
Bùi Nam tức giận trừng hắn, "Sao ngài lại mắng em là chó?"
"Giống mà."
Ngữ khí hắn hiếm khi lại nhẹ nhàng và thoải mái đến vậy, Bùi Nam nghĩ chỉ có lúc ở trước mặt mình thì hắn mới lộ ra một mặt như thế thì cảm thấy thích thú lắm, nhưng đương nhiên ngoại trừ những lúc bị mắng. Cậu dụi đầu vào lồng ngực của đối phương, không nhịn được mà hỏi: "Tề Phong Bắc, ngài thật sự thích em sao?"
Tề Phong Bắc hôn lên trán cậu một cái, "Ừ, thích lắm."
Ngữ khí chẳng hề nghiêm túc tí nào nhưng Bùi Nam nghe mà mừng muốn phát điên. Khóe miệng cậu không có cách nào hạ xuống được, khoang ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em cũng thật sự thật thích ngài, không phải, là rất rất yêu ngài."