Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 53




Mặc dù có hơi sợ nhưng cũng không lấp được sự vui vẻ khi kết hôn của Bùi Nam, cậu nâng niu tờ giấy đăng ký kết hôn, đầy mặt đều là ý cười mê mẩn, "Em muốn lồng nó vào khung ảnh!"

Tề Phong Bắc nở nụ cười, "Có ngốc không chứ?"

"Em không có ngốc nha, em chỉ vui quá thôi mà!"

Xe đã vào sân thì Bùi Nam mới thoáng lấy lại được lý trí, đột nhiên nghĩ gì đó rồi hỏi: "Chú Trung có biết không?" Cậu nhớ lại lúc nãy trước khi ra cửa thì chính chú Trung đã đưa túi hồ sơ giao cho Tề Phong Bắc.

Chú Trung đương nhiên là biết cả rồi, còn bận bịu chuẩn bị tiệc cho buổi tối. Chuyện có hơi gấp không đủ người làm nên quyết định mời luôn một đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp. Lúc bọn họ trở về nhà thì đội vệ sinh đang bận rộn quét dọn, lau chùi rồi thay cả thảm trải nền, rèm cửa sổ và các món đồ trang trí của ngôi nhà. Bùi Nam chần chờ, "Cần thiết... làm long trọng vậy sao?"

Tề Phong Bắc lại nói: "Nếu như muốn làm lễ cưới thì còn long trọng hơn nhiều."

Hai chữ "lễ cưới" bay vào tai Bùi Nam làm cho cậu vừa ngạc nhiên vừa mong chờ. Nhưng suy nghĩ một lát thì cậu vẫn lắc đầu, "Không cần lễ cưới đâu, làm giấy đăng ký là đủ rồi." Tuy rằng cậu rất muốn nhưng cũng biết nếu bọn họ làm lễ cưới, nếu bị lan truyền ra ngoài rồi bị những tên blogger có dã tâm xào nấu hoặc đào bới lên thì sẽ ảnh hưởng tới bọn họ rất nhiều.

Cậu chỉ là sinh viên đại học, ảnh hưởng không đáng kể nhưng Tề Phong Bắc lại là doanh nhân nổi tiếng, nếu bị ảnh hưởng chắc chắn sẽ không thể nào nhẹ nhàng được.

Quá khứ của hai người đã quá phức tạp rồi, liệu cuộc hôn nhân này có bị coi là "không có đạo đức" hay không thì chắc sẽ phải dấy lên một trận tranh luận rất lớn, kiểu như mấy tin "chị chết em dâu lấy anh rể" hay "chị dâu ngoại tình với anh rể" xuất hiện trên bản tin. Còn tin tức kiểu như "mẹ kế ngoại tình với con nuôi" chắc sẽ còn giật gân hơn. Dù sao bọn họ cũng đã là mối quan hệ ba con trong suốt mười sáu năm trời.

Bùi Nam không muốn để Tề Phong Bắc phải chịu bất kỳ một bình phẩm ác ý nào.

Nhìn cậu ngoan như vậy, Tề Phong Bắc đưa tay lên nhào nặn mặt cậu, giọng cũng dịu dàng hơn rất nhiều, "Đi ngủ một giấc đi, có chuyện gì sẽ gọi em sau."

Bùi Nam không vào giấc ngủ được, cậu cứ ôm giấy đăng kí kết hôn lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng vì sáng nay ngủ chưa đủ giấc mà cũng từ từ ngủ say.

Khi cậu tỉnh lại, trong phòng ngủ có ánh đèn nhàn nhạt sáng lên, trong bóng tối có thể nhìn thấy một bóng người dường như đang chăm chú nhìn cậu. Bùi Nam đưa tay dụi dụi mắt, khàn giọng gọi "Ba" thì chợt nhận ra có điều gì đó lạ lạ.

Dường như có thứ gì đó thừa ra trên ngón tay cậu, cảm giác hơi lành lạnh, còn hơi lấp lánh nữa.

Bùi Nam bối rối một lúc, sau đó nhanh chóng bật dậy, vội vàng đưa tay ra trước mặt nhìn kỹ, sau khi nhìn rõ thì cuối cùng cậu cũng có thể xác nhận vật trên ngón đeo nhẫn của mình thật sự là một chiếc nhẫn. Cậu kinh ngạc đến mức tim đập thình thịch, trong giọng nói còn lộ ra sự vui mừng tột độ: "Tề Phong Bắc, ngài đeo cái này cho em à?"

Tề Phong Bắc chỉnh ánh đèn trong phòng sáng lên một chút, khẽ "Ừ" một tiếng, "Tạm thời đặt vội, em đeo tạm nhé." Hắn lại hỏi: "Thích không?"

Bùi Nam gật đầu liên tục, "Thích lắm! Em rất rất thích!" Cậu nhào vào lòng người đàn ông, kề sát vào cằm hắn rồi ngước mắt nhìn, "Sao ngài lại tốt bụng như vậy? Ngài còn tặng em một chiếc nhẫn nữa. Là nhẫn kết hôn à?" Ngài có không? Ngài có đeo không?" Cậu vội vàng nắm lấy tay trái của người đàn ông, sau khi cảm nhận được vòng tròn trên ngón tay đeo nhẫn của đối phương thì mới cảm thấy yên lòng.

Cậu hí hửng kéo tay của người kia lại rồi so sánh, dưới ánh sáng rực rỡ cậu có thể nhìn thấy rõ chiếc nhẫn trông như thế nào. So với những chiếc nhẫn nạm kim cương thì kiểu dáng của hai chiếc nhẫn này trông rất đơn giản, chỉ là hai chiếc nhẫn trơn, ngay cả hoa văn khắc trên đó cũng không phức tạp nhưng vì chất liệu tốt nên trông vẫn vẫn đẹp. Chiếc nhẫn của Tề Phong Bắc cỡ lớn, còn của cậu thì nhỏ hơn và vừa khít với ngón tay của cậu.

"Em vui lắm." Bùi Nam cảm thấy tất cả giống như giấc mơ vậy, "Ngày hôm nay sao lại đẹp đến thế!"

Cậu thân cận với người đàn ông này ban đầu là vì để có thể được ở lại nhà họ Tề, nhưng dần dần lại phát hiện thay vì nói muốn được ở lại nhà họ Tề thì nên nói là muốn ở lại bên cạnh Tề Phong Bắc thì đúng hơn.

Từ nhỏ đến lớn, trong lòng cậu vẫn luôn biết rõ rằng chỉ có ở bên cạnh người đàn ông này mới là an toàn nhất, mới là nơi khiến tâm cậu cảm thấy an yên nhất.

Cậu không biết tình cảm gia đình đã chuyển thành tình yêu từ khi nào. Có thể là sau khi biết người kia có thể tái hôn, cũng có thể được tích luỹ dần dần sau khi làm chuyện thân mật hằng ngày, nhưng nói cho cùng thì ham muốn chiếm hữu của cậu đối với người đàn ông này từ khi sinh ra đã có rồi.

Mà bây giờ, Tề Phong Bắc cuối cũng cũng thuộc về cậu rồi.

Vĩnh viễn là của cậu, sẽ không thuộc về ai khác nữa, từ nay về sau chỉ làm chuyện thân mật với cậu, chỉ thương một mình cậu, yêu một mình cậu, mãi mãi bảo vệ cậu.

Sắc mặt cậu thay đổi như vậy khiến Tề Phong Bắc không thể giả vờ bình tĩnh được nữa. Ánh mắt va vào nhau, gần như sáp lại nhau cùng một lần. Nụ hôn không hề mãnh liệt mà vô cùng nhẹ nhàng, đầu lưỡi cũng chầm chậm cuốn lấy nhau. Đang hôn được nửa chừng thì nước mắt đã chảy đầy trên mặt Bùi Nam.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc nữa, chỉ là không kìm lòng được, nước mắt cứ thế rơi từng giọt từng giọt.

Cho dù khóc thì cũng là giọt mắt của hạnh phúc.

"Sau này cũng không được hung dữ với em nữa." Bảo bối được nước đưa ra yêu cầu đầu tiên sau khi kết hôn. "Cũng không được doạ em sợ nữa, ví dụ như "thôi đi" hay mấy chuyện tựa tựa vậy đó."

Tề Phong Bắc nở nụ cười, đưa khăn giấy cho cậu lau nước mắt, "Đùa thôi mà."

"Chuyện này không hề buồn cười tí nào." Bùi Nam bất mãn lên án, "Em rất sợ đó."

"Tôi sai rồi, xin lỗi em lần nữa nhé?"

Bùi Nam tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, ôm hắn cọ một hồi lâu thì đột nhiên trong đầu dấy lên một ước ao, "Có phải em đã ngủ thẳng tới ngày thứ hai rồi không? Bọn họ đều đi hết cả rồi?"

"Bọn họ" là đang ám chỉ ai đã quá rõ ràng.

Tề Phong Bắc không nhịn được mà cười, đánh nát ảo tưởng của cậu, "Bọn họ đã đến cả rồi cho nên em phải đứng dậy mặc quần áo tử tế vào, phải tham gia bữa tối này cùng với tôi, để tuyên bố chuyện chúng ta đã kết hôn."

Bùi Nam lại bắt đầu sợ, mặt cậu tái mét. Tề Phong Bắc đau lòng, hôn cậu một cái, "Tôi bảo đảm sẽ bảo vệ em cẩn thận, không cho ai bắt nạt em cả, nếu bọn họ muốn mắng em thì tôi sẽ gọi chú Trung mời họ ra ngoài ngay rồi để em lên lầu trốn đi nhé, được không?"

Bùi Nam vẫn rất sợ, dù sao lúc sự việc kia nổ ra thì phản ứng của những người ở nhà họ Tề đã để lại dấu ấn khó phai ở trong lòng cậu.

Thậm chí là Tề Phong Bắc, khi đó hắn rất lạnh lùng và vô tình.

Nhưng cậu hoàn toàn có thể hiểu nguyên nhân tại sao bọn họ lại có thái độ như vậy.

Tề Phong Bắc trịnh trọng nói: "Nên lát nữa bắt đầu thì em nhất định phải đứng ở bên cạnh tôi."

Những lời nói này làm Bùi Nam xúc động muốn khóc, tạo dũng khí cho cậu rất nhiều.

Cậu không thể trốn cả đời được, trước sau gì cũng phải đối mặt.

Bộ độ cậu mới thay hoá ra là một bộ vest cao cấp, được thiết kế vừa vặn với cơ thể của Bùi Nam khiến cậu trông giống hệt như một hoàng tử nhỏ vậy. Tề Phong Bắc cũng đang thay quần áo, sau khi thay xong thì Bùi Nam phát hiện hình như hai người đều mặc cùng một kiểu.

Giống như đồ tình nhân vậy.

Lúc xuống lầu Bùi Nam rất hồi hộp, chưa thấy người nhưng cậu đã có thể nghe thấy tiếng huyên náo ở dưới lầu, nghe ba Tề và mẹ Tề đang nói gì đó, nghe các em trai em gái đang đùa giỡn ầm ĩ, nghe tiếng nói chuyện phiếm của hai người chú, nghe tiếng hai cô đang bàn tán việc mua sắm cái này mua sắm cái nọ... Cậu hồi hộp quá, lúc xuống lầu xém nữa đã bị vấp té, may là Tề Phong Bắc đã nhanh tay đỡ lấy cậu, sau đó xuôi theo cánh tay cậu mà nắm lấy bàn tay mãi vẫn không buông ra.

Bốn phía rõ ràng rất ồn ào nhưng trong đầu Bùi Nam lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Bùi Nam có thể nghe tim của mình đang đập thình thịch và nghe rõ ràng từng tiếng bước chân của hai người bọn họ. Bọn họ đi rất chậm nhưng dường như cũng rất nhanh, mấy chục bậc cầu thang rất nhanh đã đi hết. Bùi Nam lấy dũng khí ngẩng đầu lên, thấy tầm mắt của tất cả những người của nhà họ Tề đều tập trung lại trên người cậu, trừ Tề Viễn Đông đang bận công vụ không thể về thì tất cả những người khác đều tới đông đủ cả.

Trong phòng yên tĩnh hết mấy giây, Tề Tịnh Tịnh nhanh miệng là người lên tiếng đầu tiên: "Anh ơi, anh lại gọi cả nhà đến để thông báo chuyện gì vậy?"

Không ai có thể phớt lờ cảnh bọn họ nắm tay nhau, nhưng cũng không ai nghĩ sâu xa gì cả, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có gì đó rất kỳ lạ.

Tề Phong Bắc nói: "Ăn cơm trước đã."

Thức ăn đã được bày hết trên bàn ăn dài, khăn trải bàn mới tinh, ở giữa còn trang trí hoa tươi, hầu hết đều là hoa hồng, hoa hồng phấn bay mùi thơm phảng phất trong không khí. Tề Phong Bắc là gia chủ cho nên hắn ngồi chủ vị, ba Tề thì ngồi một bên khác gần đó.

Cả nhà chia nhau ra ngồi xuống, Tề Tịnh Tịnh chợt chú ý thấy chỗ Bùi Nam đang ngồi là vị trí của phu nhân nhà họ Tề, nhíu mày nói: "Sao cậu lại không hiểu quy củ như vậy Vị trí kia là chỗ mà cậu muốn ngồi là ngồi sao?"

Dây thần kinh của Bùi Nam căng như dây đàn, lại bị cô dạy bảo như vậy thì sợ tới mức muốn nhảy dựng lên. Bàn tay được nắm lấy vẫn chưa buông ra, lúc người kia cào nhẹ vài cái trong long bàn tay của cậu mới làm Bùi Nam áp chế lại được nhịp tim đang nhảy loạn xà ngầu của mình, tiếp tục ngồi yên tại chỗ.

Tề Phong Bắc nhạt tiếng nói: "Em ấy không ngồi sai."

Tề Tịnh Tịnh khó hiểu, "Hả? Chẳng lẽ em nhớ nhầm?"

Tề Phong Bắc nói: "Em cũng không nhớ nhầm."

Tề Tịnh Tịnh càng ngày càng bối rối, "Chuyện quái gì thế này? Anh ơi, anh bảo chúng em quay lại, chẳng lẽ là vì anh muốn bắt chước những người ở bên ngoài rồi phá bỏ một số quy tắc cũ của gia đình sao? Chẳng hạn như có thể ngồi bất cứ chỗ nào nếu thích, cũng không cần mời quản gia nữa, chẳng lẽ chú Trung sắp bị đuổi đi rồi sao?"

Bị điểm danh như vậy khiến chú Trung lộ ra một biểu tình như muốn táo bón tới nơi.

Mẹ Tề mắng: "Tịnh Tịnh con nói bậy gì đấy? Anh của con sao tự nhiên phải sa thải a Trung? Coi như là quy củ thì quy củ nhà chúng ta cũng ít hơn nhà người khác rất nhiều rồi, con nhìn quanh trong nhà đi, ngay cả người hầu cũng không có, nếu không có cả mẹ Hoa thì còn cái gì nữa mà phá vỡ."

Tề Tịnh Tịnh giải thích: "Con cũng không phải vô duyên vô cớ nghĩ như vậy mà, là do anh con làm bậy, sao có thể để Bùi Nam ngồi ở vị trí này được? Chỗ đó chỉ nên để cho chị dâu tương lai ngồi thôi."

Tề Phong Bắc nhìn cô, "Em nói không sai." Hắn dừng một chút, chỉ mấy giây thôi mà sắc mặt của mọi người đều nghiêm trọng, bọn họ luôn cảm thấy lời hắn sắp nói sẽ đá đổ nhận thức của tất cả mọi người.

Bùi Nam cúi đầu thật thấp, căng thẳng nắm chặt ngón tay, trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Ba Tề nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc con muốn tuyên bố chuyện gì?"

Vẻ mặt Tề Phong Bắc vẫn bình tĩnh, nói: "Vị trí này đúng là của vợ con, mà Bùi Nam có thể ngồi là bởi vì con đã kết hôn lần thứ hai rồi, đối tượng mà con kết hôn chính là em ấy." Hắn nhìn lướt qua mọi người, "Chuyện mà con muốn tuyên bố chính là chuyện này."