Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 84: Kết thúc chương




Giản Trạm nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, trong lòng đếm năm tiếng, sau năm tiếng, hắn cuối cùng cũng bắt máy. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.



Bên kia điện thoại, thanh ân run rẩy của cô gái làm tim hắn siết lại.



Mà laptop trước mặt hắn, tất cả đều là tin tức về Lục Xuyên, tuy rằng đã xóa không ít bình luận ác ý đi, nhưng bình luận vẫn không ngừng nổi lên như sóng triều, căn bản không có biện pháp khống chế được.



“Giản Trạm.”



“Ừ.”



Hắn thích nghe cô gọi tên hắn, đặc biệt thích.



“Mình muốn nhờ cậu giúp.” Cô nghĩ nghĩ, lại vội vàng nói: Không, mình muốn làm giao dịch với cậu.”



“Nói đi.”



“Giản Trạm, bây giờ mình muốn đăng một tin lên Weibo, cậu có thể giúp mình mở rộng ra làm cho càng nhiều người nhìn thấy không?”



“Giải thích làm sáng tỏ?”



“Đúng vậy.”



“Weibo gốc nói Lục Xuyên quấy rối nữ sinh đã vượt qua năm vạn rồi.” Giản Trạm thản nhiên nói: “Cậu hiểu được là ý gì không?”



Ý là, giờ phút này cậu làm sáng tỏ, bất luận là người khác tin tưởng hay không, bất luận có thể tẩy trắng cho Lục Xuyên hay không, Kiều Sở cậu cũng sẽ bại lộ ra công chúng, trở thành đối tượng bị bàn tán, đánh giá.



Đó từng là điều..... cậu sợ hãi nhất.



“Không sao.” Sở Sở vội vàng nói: “Bây giờ mình không sợ.”



“Thật sự không sợ sao?”



Sở Sở khẽ cắn môi: “Ừ.”



“Vậy cậu đăng đi, tôi giúp cậu mở rộng.”



“Thu phí như thế nào?”



Sở Sở biết Giản Trạm chưa bao giờ giúp không, hắn chỉ làm giao dịch.



“Cậu muốn bao nhiêu?”



“Cậu có bao nhiêu?”



Đoạn hội thoại như vậy, giống như trước kia, tim Sở Sở đột nhiên run rẩy, thử nói: “Nếu mình chỉ có mười tệ.”



“Vậy thì mười tệ, chuyển tới tài khoản của tôi, vô luận là thành công hay không, cũng không trả lại tiền.”



Giản Trạm nói xong câu đó liền lập tức cúp điện thoại, mặt đỏ tai hồng, trong lòng sợ hãi.



Cô không đủ thông minh, hắn là sẽ không nghĩ nhiều đâu.



Hai phút sau, di động nhận được tin nhắn của ngân hàng, mười tệ được gửi vào tài khoản.



Hắn cầm di động lên, đưa tới bên miệng hôn.



-



Sở Sở đăng một tin làm sáng tỏ lên Weibo, dùng tài khoản trước kia của cô đăng, tài khoản kia không có người biết, chỉ có ba tài khoản không hoạt động follow.



Tất cả những bí mật của cô trước kia, những tâm sự không muốn người khác biết, những kỉ niệm về Lục Xuyên, gặp lại hắn ở Nhất Trung, yêu thầm hắn, thích lại không dám tới gần hắn, còn có ngọt ngào yêu đương cùng chua xót, tất cả những rung động mới lớn.



Toàn bộ đều trong gần ba nghìn nội dung ở cái tài khoản kia.



Bây giờ cô dùng tài khoản đi, đăng một tin Weibo.



“Tôi tên là Kiều Sở, là nữ chính trong đoạn video kia, Lục Xuyên là bạn trai của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, tôi cũng không phải là học sinh của anh ấy, tuy rằng lúc học trung học anh ấy từng giúp tôi ôn bài. Tôi sắp cùng anh ấy kết hôn rồi, anh ấy là người đàn ông tốt, mong mọi người đừng mắng anh ấy nữa, bởi vì những điều đó không phải là sự thật.”



Bài viết kia của Sở Sở vô cùng giản dị, khi Giản Trạm nhìn đến, cũng không nhịn được mà lắc đầu, nha đầu kia thật sự.....



Cô nghĩ đến chỉ bằng mấy câu giải thích nhạt nhòa này, là có thể giúp Lục Xuyên tẩy trắng sa



?



Bất quá, mặc kệ có thành công hay không, hắn cũng phải giúp cô thử xem.



Ngay khi Giản Trạm đang muốn liên hệ với mấy bạn bè quen biết, cũng nhau hỗ trợ đem bài viết này thúc đẩy mở rộng càng nhiều người biết đến, phía dưới Weibo đã có một bình luận, đến từ weoqdaksdkaj, nội dung là ---



“Xóa đi.”



Giản Trạm ấn vào trang Weibo kia, là trong những một tài khoản không hoạt động đã follow Sở Sở, hình như rất nhiều năm rồi.



Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, tài khoản này là của Lục Xuyên.





Hắn bảo cô xóa đi.



Có lẽ bây giờ đã gấp đến độ muốn phát điên rồi,có điều điện thoại của Sở Sở cũng đã tắt máy, cô đã lên máy bay, hắn không liên lạc được với cô.



Giản Trạm biết trong lòng Lục Xuyên cũng đang lo lắng như hắn.



Bài viết này một khi phát tán ra, cô sẽ bại lộ trước mặt mọi người, trở thành đối tượng bị bàn tán, dị nghị.



Cô có thể chấp nhận được điều đó hay không, không ai biết được.



Bất quá Giản Trạm là người đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện, nếu đã đáp ứng cô rồi, thì bất luận như thế nào cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn.



Hai tiếng sau, máy bay Sở Sở đáp xuống sân bay Lộc Châu.



Sau khi hạ cánh, cô mở di động ra, hai tin nhắn gửi tới, một tin đến từ Giản Trạm: Xong rồi.



Một tin khác, đến từ Lục Xuyên: Ở khu T2.



Hắn tới đón cô.



Sở Sở cầm theo vali vội vàng đi ra, một đường chạy tới phương hướng kia.



Lục Xuyên mặc một chiếc áo phông đen và quần bò, trên đầu gối còn có hai lỗ, là Sở Sở lấy kéo xé ra cho hắn, nói như vậy mới đẹp. Lục Xuyên thật sự không biết quần bò rách thì có gì đẹp, đôi khi gió thổi qua đầu gối còn thấy lạnh nữa.



Sở Sở thích tự mình ăn diện cho hắn, hắn cũng thích được cô sửa soạn.



Lục Xuyên đi qua, nhận lấy vali trong tay cô, khoác vai cô cùng đi ra ngoài.




“Ăn cơm chưa?”



Sở Sở lắc đầu, cô vừa biết được tin, sốt ruột lập tức đặt chuyến bay gần nhất trở về, nên chưa kịp ăn gì, cũng ăn không vào.



“Ừ, về nhà trước đã, anh làm cơm cho em.” Lục Xuyên nói xong kết quả lấy giá vẽ trên lưng cô, thay cô cầm.



Sở Sở kéo ống tay áo hắn, dừng bước, nhìn về phía hắn, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Mấy ngày nay anh có ăn cơm đàng hoàng không?”



Tim Lục Xuyên bỗng dưng trở nên mềm nhũn, hắn vươn tay, luồn qua dưới nách cô, cho cô một cái ôm thật chặt.



“Có, anh không bỏ bữa nào.” Thanh âm của hắn khàn khàn hơi mệt mỏi, hắn đem cằm tì vào vai cô, chậm rãi nhắm chặt hai mắt, tham lam hít lấy hương vị trên cơ thể cô.



Sở Sở im lặng vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: “Lục Xuyên, em đã trở về rồi.”



Em đã về rồi, anh không cần phải sợ hãi.



Mặc kệ sắp phải đối mặt với cái gì, cũng có em ở bên anh.



Hai người lên xe, Sở Sở thắt dây an toàn, lấy di động ra chuẩn bị xem Weibo, Lục Xuyên lại đoạt lấy di động của cô, khóa màn hình, tắt máy.



Sở Sở khó hiểu nhìn về phía hắn, Lục Xuyên ném di động ra sau, thản nhiên nói: “Đừng xem.”



Trên Internet đều là những lên án khiển trách hắn, thậm chí là những lời chửi rủa thậm tệ, cô luận là những lời thanh minh kia có hữu hiệu hay không, có tác dụng đến đâu, cũng không thể thiếu những người dụng tâm kín đáo mắng cô, hắn không muốn để cô cũng đón nhận những thứ đó.



“Ngay từ đầu anh cũng không để ý đến chuyện này.” Lục Xuyên vừa lái xe vừa nói với cô: “Những lời bịa đặt không đầu không đuôi kia, nếu anh còn đứng ra đáp lại, đó mới là buồn cười.”



Hắn vẫn luôn tin tưởng thanh giả tự thanh, chuyện không làm, không ai có thể bắt hắn thừa nhận được, giống như trước kia bị vu hãm đánh nhau ở trường vậy.



“Chính là không ngờ tới.” Lục Xuyên lắc đầu: “Sẽ có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy.”



Bọn họ nói rằng tận mắt Lục Xuyên đem nữ sinh về nhà lúc đêm khuya, bọn họ nói những lời chính nghĩa, dùng ngòi bút làm vũ khí, tấn công hắn trên mạng.



“Bọn họ phủ định đạo đức của anh, cũng phủ định tất cả của anh, phủ định thành tựu học thuật của anh, phủ định anh vì lĩnh vực này mà trả giá hết thảy, tất cả cống hiến của anh cho quốc gia.”



Lục Xuyên cười tự giễu: “Trường học dừng khóa dạy của anh, điều đó làm cho tim anh nguội lạnh, viện trưởng Vương gọi điện an ủi anh, có điều cũng không có ý gì cả, ông ấy cũng không thay đổi được quyết định mà lãnh đạo học viện đã nhất trí.”



“Dường như tất cả mọi người đều không tin anh.”



Từ đầu đến cuối, Sở Sở không nói được một lời, cô lắng nghe Lục Xuyên thổ lộ tâm sự, mấy ngày nay, hắn một mình, trong lòng phẫn uất, không cam lòng, còn có khổ sở, không ai có thể nghe hắn kể, hắn cũng sẽ không giống người khác nói hết ra.



“Em không nên đăng bài viết kia, bọn họ căn bản mặc kệ phải trái đúng sai, cũng không để ý đến sự thật đến tột cùng là như thế nào, bọn họ là muốn mắng người, thầm muốn hủy diệt anh, thậm chí bọn họ còn không quen biết anh!”



Cảm xúc của Lục Xuyên có hơi kích động, Sở Sở nắm lấy tay hắn.



“Anh có còn nhớ không, tiệc tối Nguyên đán hồi cấp ba, em lên sân khấu hát. Nhưng em lại vô cùng sợ hãi, hát không ra, tất cả mọi người đều cười nhạo em, bảo em lăn xuống đi.”



“Làm sao quên được.”



“Khi đó, ở trong loạt tiếng mắng chửi đó, em chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của anh, chỉ nhìn đến anh, anh mỉm cười với em, nói em không cần phải sợ hãi, tất cả mọi người không thích em, chỉ có mình anh thích em.”



Lục Xuyên nhìn về phía Sở Sở, trong con ngươi cô lóe lên.



“Cho nên, cho dù toàn bộ thế giới này không thích Lục Xuyên, nhưng Kiều Kiều thích.”




Lục Xuyên cầm lại tay cô, vẻ mặt dường như thoải mái hơn rất nhiều.



“Như thế là đủ rồi.”



Lục Xuyên nắm chặt tay cô: “Đủ rồi.”



Bài viết kia của Sở Sở sau khi phát ra, khiến trên mạng nổi sóng lớn, ngay từ đầu mọi người cũng không tin, nghĩ đến lại là tẩy trắng gì đó, có điều khi bọn họ vào Weibo của Sở Sở, bọn họ phát hiện những bài viết ngây ngô động lòng người, những tâm sự của trong đêm khuya của thiếu nữ, còn những buồn khổ giãy dụa, những chua xót và ngọt ngào của tình yêu..... thời gian đăng là không thể giả được, cô là bạn gái thật sự của hắn, cùng hắn trải qua những năm tháng tốt đẹp nhất của thanh xuân.



Tình yêu như vậy, không nên bị những suy nghĩ dơ bẩn, những thủ đoạn ti tiện vấy bẩn.



Dần dần, dư luận bắt đầu thay đổi, người đứng ra nói chuyện cho Lục Xuyên bắt đầu nhiều lên, đương nhiên chuyện này cũng không thể thiếu Giản Trạm ở phía sau giúp đỡ, tuy rằng thỉnh thoảng còn có tiếng chửi rủa, có điều những lời đó rất nhanh liền bị lấp lại.



Sau lại có phóng viên tìm được Sở Sở ở đại học S, muốn phỏng vấn cô.



Trong lòng Sở Sở tuy rằng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn tiếp nhận phỏng vấn, cô nghĩ muốn hoàn toàn đem chuyện này làm sáng tỏ, nhất định phải mượn con đường truyền thông chính quy.



Trước mặt máy quay, Sở Sở có hơi ngượng ngùng, mặt hơi đỏ kể với phóng viên chuyện quá khứ, ví dụ như ngày đầu tiên đến trường học, hắn dùng bóng rổ giáo huấn Kiều Sâm giúp cô, ví dụ như mỗi hoàng hôn, hắn phụ đạo cho cô, ví dụ như đêm 30 bên bờ sông, hắn đưa pháo bông cho cô..... mỗi một chuyện, mỗi một chi tiết, cô đều nhớ rõ rành mạch.



Học viện rất nhanh liền khôi phục chương trình dạy cho Lục Xuyên, chuyện này cũng dần mờ nhạt đi trong mắt mọi người, nhưng Sở Sở không định cứ thế mà quên đi. Cô gạt Lục Xuyên tìm đến Giản Trạm một lần nữa, nhờ hắn hỗ trợ tìm người đăng bài viết bịa đặt kia.



Cái này cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì bài viết đã bị xóa đi, có điều Giản Trạm vẫn đáp ứng giúp cô thử một lần.



Vài ngày sau, Giản Trạm liên lạc với cô, nói đã tìm được người rồi, địa chỉ ip ngay ở đại học B, là một thầy giáo của học viện.



Sau đó thời điểm người thầy kia nhận được giấy gọi của tòa án đã thẳng thắn nói, đoạn video kia là khi lên lớp hắn phát hiện di động của sinh viên có quay lại, hắn ta vẫn không phục người tuổi trẻ như Lục Xuyên vậy mà được nhà trường coi trọng, mà hắn ta ở trường nhiều năm như vậy, lại luôn không nóng không lạnh, thậm chí ngay cả chức vụ giáo sư cũng không có được, dựa vào cái gì?



Dựa vào cái gì?



Lục Xuyên nói, năm đó Tần Chi Nam cũng từng nói vậy với hắn, dựa vào cái gì mà tôi cố gắng như vậy, mà cậu có thể dễ dàng phủ định sự cố gắng của tôi như thế.



Thế giới này có bao nhiêu không công bằng.



Giống như nhiều năm trước đối với Tần Chi Nam, Lục Xuyên không định truy cứu nữa. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.



Sở Sở biết, hắn rất tốt bụng.



Hắn vẫn luôn là người tốt bụng, ấm áp, cho dù có đôi khi hung dữ, đó cũng là ngoài mạnh trong yếu, hắn cũng không ức hiếp người khác, bởi vì ông trời đối tốt với hắn, cho nên hắn đối với người khác luôn hòa nhã.



Lục Xuyên có sự rộng lượng của Lục Xuyên, nhưng Sở Sở cũng có kiên trì của cô. Cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương hắn như vậy, giống như Tần Chi Nam.



Không bao lâu sau, chuyện vị thầy giáo kia làm giả tin tức bị đào ra, toàn bộ đều được đưa lên mạng, người đó còn bị dính líu đến việc sao chép luận văn học thuật, thân bại danh liệt, bị trường học sa thải.



-



Thời gian trôi mau như nước, Lục Xuyên mua một căn nhà lớn trước khi Sở Sở tốt nghiệp, đồng thời nửa năm trước Kiều Sâm đã được điều tới Bắc Kinh, mỗi ngày chỉ cần không có việc gì thì đi nhìn chằm chằm biệt thự được sửa sang, so với nhà hắn còn để tâm hơn nhiều, theo lời hắn nói, chuyện sửa sang là luôn phải có người xem xét, miễn cho công nhân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.



Lục Xuyên quá bận không có thời gian tới xem, Sở Sở nha đầu kia rất ngốc, xem cũng không hiểu được, nên chỉ có hắn tự mình tới mà thôi.



Tháng sáu, Sở Sở tốt nghiệp, Lục Xuyên và Kiều Sâm đến trường tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô, sau khi buổi lễ chấm dứt, cô dẫn bọn họ đi dạo quanh vườn trường.



Trên cổ Kiều Sâm có đeo chiếc máy ảnh, đi đâu cũng chụp ảnh Sở Sở mặc đồ thạc sĩ, Sở Sở cũng không ngại phiền, hắn chỉ đâu, cô liền đi tới đó tạo dáng.



“Đừng ngây ngốc như vậy, đổi tư thế đi!” Kiều Sâm cầm máy ảnh nhắc nhở Sở Sở.



Sở Sở nhìn tượng điêu khắc Da Vinci bên cạnh, nghĩ nghĩ, giơ hai ngón tay lên.




“Đẹp lắm, đến, nhìn ống kính!”



Sở Sở cảm thấy mình ngốc ngốc: “Đẹp thật không?”



Lục Xuyên nói với hai người: “Có hơi nóng, anh đi mua mấy chai nước.” Nói xong liền để tay vào túi quần xoay người rời đi.



Kiều Sâm lại chụp cho Sở Sở mấy tấm, Sở Sở chạy tới nhìn ảnh chụp, đập một cái lên lưng hắn: “Xấu chết đi được!”



“Xấu ở đâu, không phải rất đẹp sao? Em xem xem, giơ hai ngón như vậy đáng yêu biết bao!”



“Giống như đứa thiểu năng vậy!”



“Ha ha ha rốt cuộc em cũng nhận thức được bản thân rõ ràng rồi.”



“........”



Hai người ngồi ở ghế bên đường, Kiều Sâm lấy mũ trên đầu Sở Sở xuống, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô, sau đó hỏi: “Đói không?”



“Không đói.”



“Vậy chúng ta qua bên kia nhìn xem.”



“Không đi đâu, chờ Lục Xuyên.”



Kiều Sâm thở dài một tiếng.




Sở Sở không thèm phản ứng lại hắn, cầm máy ảnh xem ảnh chụp.



Không bao lâu sau, bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua, líu ríu thảo luận: “Bên hồ có người cầu hôn kìa! Người đàn ông đó đẹp trai chết đi được!”



Kiều Sâm vội vàng nói với Sở Sở: “Bên kia có trai đẹp cầu hôn, đi xem xem đi?”



“Không đi.” Sở Sở cũng không thèm ngẩng đầu lên.



Kiều Sâm có hơi nóng nảy: “Có người cầu hôn em cũng không đi xem?”



“Có cái gì hay mà xem.” Sở Sở không thèm để ý.



“Nói không chừng, nói không chừng là người tốt nghiệp lần này, chuyện có ý nghĩa như vậy, em cũng không đi góp vui sao/’



Cô vừa xóa ảnh, vừa thản nhiên nói: “Không đi.”



Kiều Sâm giơ tay quạt quạt, cuối cùng đứng phắt dậy, trực tiếp kéo Sở Sở đi.



“Anh làm gì vậy?”



“Đi xem náo nhiệt!” Kiều Sâm thanh minh lôi kéo cô qua bên hồ.



“Không xem không xem!” Sở Sở ôm cây đại thụ bên cạnh: “Em muốn chờ Lục Xuyên! Anh ấy trở lại không nhìn thấy người sẽ lo lắng.”



Kiều Sâm gấp đến độ đầu cũng chảy mồ hôi: “Em có đi không?!”



“Không đi!” Sở Sở cố chấp.



Cuối cùng Kiều Sâm trực tiếp khiêng cô lên, chạy tới bên hồ.



“Kiều Sâm, em cắn anh đấy!” Sở Sở hô to: “Thả em xuống! Em đến đến ba, ba, hai,.....”



Kiều Sâm buông cô xuống, lau mồ hôi, lại giơ tay lên quạt quạt: “Em nha đầu này, đầu óc thật sự.....” hắn cắn răng trừng cô: “Óc heo!”



Sở Sở đứng bên hồ, chỉ thấy cách đó không xa quả thật có người cầu hôn, hoa đầy đường, còn có bóng màu hồng cũng không ít nam sinh nữ sinh vây xem.



Tây trang giày da đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu vào đầu vai hắn, trên tay hắn là một bó hoa màu trắng, thân cao đứng đối diện cô, mỉm cười với cô.



Sở Sở khó có thể tin được nhìn hắn, bỗng nhiên lại quay đầu lại nhìn Kiều Sâm, Kiều Sâm đẩy cô một cái: “Còn ngốc đó nữa? Nhanh đi đi!”



Sở Sở cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, vuốt vuốt thẳng lại, rồi vội vàng dùng tay sửa lại mái tóc.



Mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu thấp giọng nghị luận, hưng phấn mong chờ nhìn hai người. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.



Lục Xuyên thấy Sở Sở bất động, nở nụ cười bất đắc dĩ, đi tới phía cô.



“Anh.....” thanh âm của cô bắt đầu run rẩy: “Anh.....”



Kiều Sâm đến gần cô, cầm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.



Sở Sở tiến lên từng bước, nghênh đón Lục Xuyên, Lục Xuyên đi tới trước mặt cô, đem bó hoa đưa tới tay cô, quỳ một gối xuống, từ trong túi lấy hộp nhẫn ra.



Sở Sở đỏ mặt, nhìn nụ cười thiện ý của mọi người xung quanh, cô ngượng ngùng, vươn tay chỉnh lại mái tóc của Lục Xuyên: “Anh làm gì vậy?”



Lục Xuyên mở hộp nhẫn ra, ôn nhu nói: “Em nói xem?”



Sở Sở đứng trước mặt hắn, liên tục sờ tóc hắn, tay kia che miệng khanh khách cười.



Kiều Sâm nhịn không được nữa, hắn đem tay Sở Sở kéo lại, không cho cô chơi đùa tóc Lục Xuyên nữa: “Thời khắc quan trọng như vậy, nghiêm túc một chút đi!”



Sở Sở rốt cuộc nhịn xuống không cười nữa.



“Kiều Kiều đồng ý gả cho Lục Xuyên không?” Lục Xuyên ngẩng đầu khẩn thiết nhìn cô.



Sở Sở hé miệng, lại không nhịn được mà cười.



Kiều Sâm đẩy Sở Sở: “Ngốc à?”



Sở Sở đem bó hoa để vào tay Kiều Sâm, sau đó lấy son môi từ trong túi ra, bôi lên môi, sau đó vươn tay về phía Lục Xuyên.



“Em đồng ý!”



Khóe miệng Lục Xuyên khẽ nhếch, đem nhẫn lấy ra, đeo vào cho Sở Sở.



Nữ sinh xung quanh bộc phát từng tiếng vỗ tay và hoan hô, Sở Sở nhìn chiếc nhẫn sáng chói đeo trên tay, khóe miệng nhếch lên, cô hơi cúi người.



Lục Xuyên nhắm mắt lại, cảm nhận được mái tóc dài của cô quét qua mặt mình, một cái hôn mềm mại rơi xuống đôi mắt bên trái của hắn.



Một trận gió nổi lên, hoa nở đầy cành.



- -----Hoàn chính văn --------