Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 83: Không cần sợ




Lục Xuyên là giáo sư được lão hiệu trưởng đích thân mời về, hình như có quan hệ khá tốt với hiệu trưởng, chủ nhiệm cũng không nói gì, bực mình đi ra khỏi phòng học, không ngừng nhìn đồng hồ.



Bây giờ lửa cháy đến nơi rồi, người này làm sao lại không có một chút sốt ruột. Ông vốn nghĩ hắn sẽ không đến dạy, không nghĩ tới thế mà vẫn đến, nếu là người khác, sớm đã không biết chạy trốn tới nơi nào rồi, hắn cư nhiên còn xuất hiện lộ liễu trên sân trường!



Có hai thầy giáo đi ngang qua chủ nhiệm, hỏi: “Sắp tan tầm rồi, sao chủ nhiệm Triệu còn chưa về nha?”



Chủ nhiệm Triệu bất đắc dĩ dùng ánh mắt chỉ vào phòng học: “Vị đại thần kia còn chưa tan học đấy.”



“Làm sao vậy, hắn ta còn muốn chủ nhiệm đừng chờ bên ngoài sao?” chủ nhiệm Triệu khinh miệt hừ lạnh: “Ai bảo hắn là người lão hiệu trưởng đích thân mời về cơ chứ.”



“Cho dù hắn với hiệu trưởng có quan hệ tốt, làm ra loại chuyện này, cũng đắc ý không được mấy ngày đâu.”



“Đúng vậy, chuyện này học viện sẽ nghiêm túc xử lý.”



Hai thầy giáo kia lộ ra thần sắc ý vị thâm trường: “Chủ nhiệm, chúng tôi đi trước đây, ngài cứ bận đi.”



-



Hai mươi phút sau, trong văn phòng.



Chủ nhiệm Triệu rót chén trà cho Lục Xuyên, nói: “Tiểu Lục, cậu tới học viện chúng tôi còn chưa tới nửa học kỳ phải không?!”



“Chủ nhiệm, có cái gì ngài cứ nói thẳng đi.” Lục Xuyên tiếp xúc với người khác từ trước đến nay không thích quanh co lòng vòng.”



Vậy tôi đây liền nói thẳng.” Chủ nhiệm ngồi vào bàn, nhìn Lục Xuyên: “Bây giờ trên mạng có rất nhiều đánh giá về cậu, rất ồn ào!”



“Từ trung học lên đại học, có rất nhiều đánh giá về tôi.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Con người của tôi, ngay thẳng không sợ gì hết.”



“Đúng đúng.” Chủ nhiệm cười mỉa: “Đương nhiên lãnh đạo của học viện cũng tin tưởng nhân phẩm của thầy Lục, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện cầm thú như vậy.”



Ông ta cố ý tăng thêm ngữ điệu ở hai chữ “cầm thú”.



“Nhưng mà.” Chủ nhiệm uống ngụm trà, một đôi tròng mắt lóe lên tinh quang nhìn về phía Lục Xuyên: “Cái video kia..... cũng không phải là giả a!”



“Video kia là thật, những lời đó cũng là do tôi nói.” Lục Xuyên ngồi vào sofa, thản nhiên nói: “Nhưng cô gái kia là bạn gái của tôi.”



“Bạn gái?” chủ nhiệm kinh ngạc nói: “Trường chúng ta có quy định rõ ràng, thầy giáo và sinh viên không thể có quan hệ yêu đương được!”



“Cô ấy không phải là sinh viên trường chúng ta, là đại học S.”



“A, không..... không phải ư.” Lục Xuyên đẩy gọng kính: “Xem ra chuyện này là hiểu lầm rồi.”



“Ừ.”



“Có điều chuyện này rất có ảnh hưởng đến nhà trường.” Chủ nhiệm nói: “Thầy Lục vẫn nên sớm làm sáng tỏ mới được a, thầy xem, tin tức nháo ra thành như vậy, không chỉ có danh dự của cá nhân thầy bị tổn hại, danh dự của học viện vật lý chúng ta, thậm chí của cả đại học B cũng bị ảnh hưởng đến, như vạy đi, tôi lập tức liên hệ với lãnh đạo học viện, xế chiều hôm nay họp, tuyên bố làm sáng tỏ chuyện này, thầy gọi bạn gái thầy tới chuẩn bị một chút đi.”



Lục Xuyên trầm ngâm nói: “Chỉ sợ không được rồi, cô ấy đã đi công tác rồi.”



“Đi công tác?” chủ nhiệm khó có thể tin: “Không thể trở về ngay được sao?”



“Chỉ sợ là không được.” Lục Xuyên nói: “Không cần phải có cô ấy, tuyên bổ tin tức, mình tôi cũng có thể rồi, dù sao tôi cũng là đương sự, hơn nữa chuyện tôi và cô ấy, bạn bè xung quanh cũng viết, nếu cần, bọn họ cũng có thể tới chứng minh.”



Chủ nhiệm nhìn Lục Xuyên, trầm mặc một lúc, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi: “Cậu vừa mới nói, bạn gái cậu ở đại học S?”



“Đúng vậy.”



“Sinh viên sao?”



“Là nghiên cứu sinh.”



“Ồ....”



“Như vậy đi, tôi liên lạc với người đại diện của trường, đăng một tin lên Weibo làm sáng tỏ trước, cậu nhanh liên lạc bảo bạn gái về gấp, được không?”



Lục Xuyên cảm thấy vô cùng phiền toái, Sở Sở vừa mới đi chưa được mấy ngày, lại vì một lời đồn hoang đường này mà gọi cô về gấp, làm chậm trễ công việc của cô, còn khiến cô bôn ba vất vả.



“Tôi sẽ cố gắng.”



Lục Xuyên đứng dậy đang muốn đi ra cửa, chủ nhiệm như nghĩ tới gì đó, nói với Lục Xuyên: “Thầy Lục, trước khi chuyện này còn chưa giải quyết xong, cậu tạm thời nghỉ dạy đi đã.”



Cước bộ của Lục Xuyên liền dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía chủ nhiệm, khó hiểu hỏi: “Nghỉ dạy?”



Chủ nhiệm cầm thời khóa biểu của giáo viên trong học viện, thì thào nói: “Tiết vật lý cơ bản ngày mai, tạm thời khoan lên lớp đã, chờ chuyện giải quyết xong, lại lên dạy, cũng là lo đến..... cũng là lo dư luận xã hội mà thôi.”



“Nhưng như vậy sẽ làm chậm trễ đến tiến độ dạy học của tôi.” Lục Xuyên mặt không biểu cảm nói: “Nội dung dạy mỗi tiết học rất lớn, tôi không hy vọng có sự trì hoãn gì.”



“Đây cũng không phải là một mình tôi quyết định, là lãnh đạo học viện sau khi họp nhất trí đưa ra quyết định, dù sao thì chuyện này..... vẫn khá nhạy cảm, bây giờ điện thoại của nhà trường tùy tiện tìm một chút là ra ngay, sợ nhất là tin tức về mối quan hệ không rõ của giáo sư với sinh viên, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.”




“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Lục Xuyên bình tĩnh nói: “Tôi và cô ấy ở bên nhau đã nhiều năm rồi.”



“Tôi hiểu, nhưng mọi người không biết a! Ở trong mắt bọn họ, cậu chính là người làm loạn với sinh viên.... học viện cũng là lo lắng ảnh hưởng đến mọi người, mới đưa ra quyết định như vậy.” Chủ nhiệm đi đến bên người Lục Xuyên, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Cậu yên tâm đi, chuyện này một khi làm sáng tỏ, học viện lập tức khôi phục lại chương trình học của cậu.”



Lục Xuyên nhếch miệng, còn định nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt đáng ghét của chủ nhiệm, hắn liền từ bỏ, mặt lạnh xoay người ra khỏi văn phòng.



Hai tiếng sau, Weibo của trường đăng lên một tin, giải thích làm sáng tỏ chuyện này, sau đó nói cô gái trong video là bạn gái của giáo sư Lục, còn không phải là sinh viên của trường, hai người chỉ là đang liếc mắt đưa tình mà thôi.



Nội dung của Weibo kia không nhiều, nói không tỉ mỉ, giải thích qua loa, cũng không có dập tắt lửa giận của cư dân mạng, ngược lại càng nổi sóng triều hơn trước.



“Bạn gái, bạn gái thì cũng là sinh viên đi?!”



“Trời biết giáo sư kia làm như thế nào đem nữ sinh kia biến thành bạn gái.”



“Làm một người dạy học, ở trong phòng học nói những lời ghê tởm như vậy với sinh viên, đây không tính là quấy nhiễu thì là gì?”



Mà sau đó, lại có một người nặc danh đứng ra nói giáo sư Lục xác thực đang qua lại với nữ sinh kia, hai người thậm chí đã ở chung, đó là tận mắt cậu ta nhìn thấy, không sai được.



Chuyện này liên tục nổi lên, thậm chí khi Lục Xuyên từ sở nghiên cứu đi ra, phóng viên đã ào tới, muốn phỏng vấn hắn.



“Anh có quấy rối nữ sinh hay không?”



“Anh còn trẻ như vậy, làm sao lại có được danh hiệu giáo sư đại học B vậy? Cái đó có liên quan đến gia cảnh nhà anh hay không?”



“Làm sáng tỏ nói nữ sinh kia là bạn gái của anh, là anh dùng đặc quyền của mình để ép buộc cô gái đó ở bên mình sao?”



“Cô ấy vì sao không ra mặt giải thích chuyện này?”



“Anh có cùng nữ sinh đó phát sinh quan hệ không?”



Đối mặt với đám phóng viên theo sát không buông, Lục Xuyên không khắc chế lửa giận nổi, hung bạo quát một tiếng: “Cách xa lão tử ra! Cút đi!”



Sau khi sự tình náo lớn lên, Phương Nhã lập tức gọi điện cho Lục Xuyên.



“Bây giờ con chuẩn bị xuất ngoại ngay đi.”



Lục Xuyên nằm trên sofa, trong tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt chán chường: “Cái gì?”




“Đi tránh một thời gian.”



“Tránh cái con......” Lục Xuyên suýt chút nữa nói lời thô tục, giật mình nhớ tới đầu bên kia là mẹ của mình.



“Lâm trận bỏ chạy, ngược lại có vẻ chột dạ.” Lục Xuyên nói: “Trường học đang chuẩn bị tổ chức họp báo làm sáng tỏ.”



“Mấy năm nay con ở nước ngoài, không hiểu tình hình trong nước.” Phương Nhã tuy cố để thanh âm nghe ra bình tĩnh, nhưng vẫn áp chế không được, biểu lộ cảm xúc.



“Bạo lực Internet bây giờ đều không dễ khống chế, cơ hồ có thể đem con đi vào chỗ chết.”



“Sợ cái gì.” Lục Xuyên thản nhiên nói: “Bằng thực lực của con.....”



Phương Nhã trực tiếp ngắt lời hắn: “Mặc kệ con có bao nhiêu danh vọng và thực lực trong xã hội, bọn họ đều có thể làm con thân bại danh liệt. Con trai, nghe mẹ đi, ra nước ngoài trước đã, mẹ nghe giáo sư Steven nói phòng thí nghiệm Phí Mễ bên kia cảm thấy hứng thú với thành quả nghiên cứu của con, con có thể thuận tiện qua phòng thí nghiệm của bọn họ xem xem, bọn họ so với trong nước......”



“Mẹ, làm sao mà mẹ cũng muốn đuổi con trai mẹ đi rồi?” Lục Xuyên hơi làm nũng nói: “Mẹ nỡ sao?”



“Mẹ đương nhiên luyến tiếc con trai mẹ, nhưng mà Xuyên Xuyên, con ưu tú như thế, mẹ không hy vọng con hạn chế bản thân, đi ra ngoài con sẽ càng có nền tảng phát triển lớn hơn, ở trong nước, hoàn cảnh học tập cũng không đặc biệt tốt, con xem chuyện này, thái độ của đơn vị con..... căn bản không đứng về phe con, còn có mấy đồng nghiệp xung quanh con, còn bỏ đá xuống giếng..... mẹ không hy vọng ngọn lửa ghen tị của bọn họ đốt cháy tài năng của con.”



Lục Xuyên trầm mặc nghe Phương Nhã nói hết, mới chậm rãi nói: “Mẹ có thể hoàn cảnh không tốt, nhưng nơi này dù sao cũng là quê con, con thật sự không muốn rời khỏi đây, rời khỏi thân nhân, bạn bè của con, rời khỏi người con yêu.”



Điện thoại bên kia, Phương Nhã nặng nề hít một hơi: “Sa vào nữ nhi tình trường và trói buộc gia đình chính là trói buộc lớn nhất của con, mẹ hi vọng con có thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại.”



Vĩ đại đến nỗi khiến cho người ta không cách nào với tới nổi.



Nhưng mà vĩ đại vĩnh viễn luôn làm bạn với cô độc.



Lục Xuyên không muốn cô độc, hắn muốn kết giao bạn bè, sa vào ôm ấp mềm mại của người mình yêu, hắn muốn cùng độ ấm của mình, quan tâm đến những người xung quanh hắn.



Đây là ước mơ lớn nhất của Lục Xuyên.



Mà ở Ngân Xuyên xa xôi, Sở Sở ngồi trước giá vẽ, đang vẽ một bức tranh Trường Hà Lạc Nhật.



Bên cạnh có hai bạn học nữ cầm di động, thấp giọng bàn tán tin tức gì đó.



Bọn họ mấy ngày nay đều ở núi Hạ Lan cùng giáo sư làm việc, trên cơ bản không có liên hệ gì với bên ngoài, di động cũng thường xuyên mất tín hiệu, vừa ra đến, mấy nữ sinh liền bắt đầu cập nhật tin tức.



“Giáo sư quấy rối nữ sinh?”




“Có video chứng minh.”



“Là đại học B.”



“Vì sao lại cảm thấy bóng dáng của nữ sinh kia quen thuộc như vậy nhỉ?”



“Các cậu chú ý đến nữ sinh mà không phát hiện giáo sư này rất đẹp trai sao?”



“Đẹp trai thì có ích lợi gì, mặt người dạ thú.”



Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.



Ngày hôm đó các tờ báo lớn đều đăng tin, giáo sư Lục Xuyên của đại học B nhục mạ phóng viên.



“Rất không có tố chất! Người như vậy làm sao lại lên làm giáo sư được chứ!”



“Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy.”



“Chạy về America của mày đi, Trung Quốc không chào đón mày!”



“Nhục mạ phóng viên, quấy rối nữ sinh, cảnh sát đâu, làm sao còn chưa bắt người này lại?”



“Còn bạn gái nữa chứ, thật sự làm tôi ghê tởm.”



Lục Xuyên tùy tiện ăn chút gì đó rồi chui vào thư phòng, chỉ có làm việc mới có thể làm cho hắn tạm thời quên đi hỗn loạn ngoài kia.



Mới vừa mở laptop lên, dường như nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến, Lục Xuyên lập tức đi ra, mở cửa phòng, nghe được dưới lầu vang lên tiếng bước chân, hắn nhìn lên cửa phòng, có mấy chữ to phun sơn.



“Cầm thú!”



“Cặn bã!”



Thời điểm nhận được điện thoại của Sở Sở, Lục Xuyên mới xử lý xong chọ sơn kia, đi tắm ra, hắn rõ ràng cảm nhận được thanh âm run rẩy của cô.



“Bây giờ em đang ở sân bay, khoảng nửa..... nửa tiếng nữa là về...... về tới, anh đừng..... đừng.....”



Hắn nghe được hô hấp hỗn loạn của xô, nghe được cô đang áp chế thanh âm nghẹn ngào.



“Anh đừng...... sợ.” Cuối cùng cũng nói xong một câu kia.



Cô đã rất lâu rồi không nói cà lăm như vậy.



Anh đừng sợ.



Chẳng bao lâu sau, hắn nói lại với cô một câu như vậy.



Lục Xuyên ôn nhu nói: “Thỏ con, anh không sao.”



Sở Sở nén nỗi chua xót trong tim, đi đến một góc yên tĩnh ở sân bay, thấp giọng nói: “Em sẽ làm sáng tỏ chuyện này, trả lại công đạo cho anh.”



“Thật sự không sao đâu,” Lục Xuyên đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài: “Chỉ là cảm thấy..... có chút thất vọng.”



Thất vọng đau khổ.



“Trường học dừng khóa dạy của anh.” Thanh âm của hắn trầm thấp cô độc trong đêm tối, lẩm bẩm nói: “Anh đã giải thích hiểu lầm rõ ràng với bọn họ, nhưng họ vẫn dừng khóa dạy của anh.”



“Giống như...... anh thật sự làm ra chuyện như vậy, giống như, anh thật sự con mẹ nó là một cầm thú.”



Sở Sở trầm mặc, lắng nghe Lục Xuyên nói hết.



“Kiều Kiều, rất nhiều năm trước, Kiều Sâm nói anh không hiểu, nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu em rồi.”



Hiểu được những khinh miệt, nhục mạ của người khác đối với em, hiểu được thế giới vặn vẹo này, anh hiểu được em gặp phải tất cả những sự không công bằng.



Rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao em lại lựa chọn trầm mặc.



Bởi vì, bọn họ thậm chí đến cơ hội nói chuyện cũng không cho em.



Lòng Sở Sở chua xót, nghẹn ngào cúp điện thoại, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng bắt đầu khóc.



Cô không muốn Lục Xuyên hiểu cô, cô từng lẻ loi độc hành trong đêm đen, khát vọng tìm kiếm ánh sáng, mà Lục Xuyên chính là ánh sáng của cô, là mặt trời nhỏ của cô.



Sở Sở ngồi xổm, ngón tay run rẩy bấm một dãy số, điện thoại kết nối.



“Giản Trạm.”