Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến những lúc chú nhỏ gạt cô, cô phản ứng càng tức giận, chú nhỏ lại càng vui vẻ.
Cho nên lúc này, cô phải xem Phó Nhất Ngôn như không khí.
Hứa Thanh Hoan đeo kính râm treo bên áo lên, bấm ngừng video đang quay, chuyển qua quay ngọn lửa, tiếp tục xem biểu diễn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ai chụp cậu chứ, cậu đẹp đến thế à, tôi mà chụp cậu?
Đúng, cho dù bây giờ trong đầu cô cực kỳ muốn bế con trẻ thải phân lên đầu anh, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện rất vân đạm phong khinh (thờ ơ lạnh nhạt).
Hứa Thanh Hoan kiên định nghĩ như thế, đột nhiên cô nghe tiếng dây cột tóc ”Phựt” một tiếng đứt mất, tóc đuôi ngựa của cô vốn cột lỏng, giờ đây dây cột tóc đứt mất, tóc liền từ từ rớt xuống, mấy sợi tóc bên cạnh lổ tai cũng dần dần rớt xuống, phủ lên sườn mặt.
Lúc người ta không vui mà xảy ra mấy chuyện nhỏ này thì càng thấy không vui vẻ gì, sao cái gì cũng đối nghịch với cô thế.
Hứa Thanh Hoan bỏ điện thoại vào trong túi, không quay phim nữa, cô tháo dây cột tóc xuống đeo vào tay, trong đầu đều là hình ảnh con nít thải phân lên đầu Phó Nhất Ngôn, cứ thế dễ chịu trong lòng tiếp tục xem biểu diễn.
Rất nhiều kiểu người đa dạng xem biểu diễn, Hứa Thanh Hoan xem đến mê mẩn.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, thì cảm giác phía sau có tiếng động rất nhỏ, cô quay đầu lại, đứng phía sau cô chính là một người đàn ông trung niên tóc đầy dầu mỡ.
Lòng cô có hơi kỳ lạ, định quay đầu lại xem lần nữa, nhưng đột nhiên bị một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng ngăn cản tầm mắt, kính râm của cô đã tụt xuống chóp mũi, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh bình tĩnh lại dịu dàng, không hề có ý muốn trêu cô, chỉ vững vàng đứng ở giữa cô và người đàn ông trung niên.
Phó Nhất Ngôn nhã nhặn thân sĩ cười với cô, ”Yên tâm đi.
”
Sự bất an của Hứa Thanh Hoan biến mất, không quay đầu lại nữa.
Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị anh bắt lấy, bị động bước sang bên cạnh vài bước.
Hứa Thanh Hoan cảm thấy người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đang oán thầm anh thì tai đột nhiên bị đeo một cái tai nghe điện thoại, trong tai truyền đến bài hát tiếng Anh dịu dàng.
Phó Nhất Ngôn cũng không nói gì nữa, vẫn chỉ điềm tĩnh đứng sau cô.
Nhưng cái bộ dáng này, trong lòng Hứa Thanh Hoan lại dâng lên một sự kỳ lạ khác, đầu cô không nhúc nhích, kéo kính xuống, hướng mắt lên trên… Không nhìn thấy được một cọng tóc của Phó Nhất Ngôn.
Đầu cô lại ngửa về phía sau một chút, đột nhiên thấy anh cúi đầu nhìn hai mắt mình, và cả, mắt kính của anh đụng vào trán cô, xúc cảm nhè nhẹ lành lạnh.
Phó Nhất Ngôn bỗng nhiên nâng tay túm lấy kính mát của cô, trong lúc đang đeo lại thì dịu dàng cười khẽ, ”Xem biểu diễn kìa, nhìn tớ làm gì.
”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy hơi thở của anh mang theo mùi rượu sake, vội vàng gục đầu trở lại, không chớp mắt nhìn về phía trước.
Hứa Thanh Hoan không nghe thấy tiếng nhạc trong tai nghe, cũng không nghe thấy tiếng nhạc trong đại sảnh, chỉ nghe được tiếng tim đập mạnh của mình.
Thà bắt nạt cô còn được hơn, đột nhiên dịu dàng vậy làm gì.
Lúc buổi biểu diễn chấm dứt, đám người đột nhiên xôn xao, sau đó là một người phụ nữ lớn tiếng mắng, ”Ông có bệnh à!”
Hứa Thanh Hoan theo bản năng lui về sau nửa bước, đụng vào lồng ngực người phía sau, nghe thấy anh khẽ ”A” một tiếng, cô lại nhanh chóng đi về phía trước.
Hứa Thanh Hoan nhìn về phía tiếng nói, có một người phụ nữ mặc váy dài qua đầu gối đang đè váy lại, người cô ấy đang mắng chính là người đàn ông trung niên phía sau cô lúc nãy.
Hình như người phụ nữ đó bị người đàn ông trung niên tốc váy.
Hứa Thanh Hoan sợ hãi hít sâu, suýt nữa thôi, suýt nữa thôi người bị tốc váy sẽ là cô rồi.
Quản lý đến làm trung gian giảng hòa, cô mím môi, quay mặt lại, tầm mắt đối diện với yết hầu của anh, có chút xấu hổ nói: “Chuyện đó, cảm ơn.
”
Phó Nhất Ngôn ”Ồ?” một tiếng, gập người xuống đối diện với mắt cô, trêu tức nói: ”Cảm ơn cái gì?”
”…”
Nói vậy là dũng cảm lắm rồi, sự cảm ơn của Hứa Thanh Hoan lập tức không còn sót lại cái gì, cô lại móc tai nghe điện thoại lên mắt kính anh, xoay người bỏ chạy.
Trong lúc chạy đi cô không chú ý đường phía trước, nên đột nhiên đâm đầu vào cậu nhóc chạy về hướng mình.
Tay trái cậu nhóc cầm một cây kem, tay phải cầm một chén nước tương, đâm thẳng vào bụng cô, kem và nước tương đều dính lên váy.
Hứa Thanh Hoan đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn khối kem dính lên váy mình, theo làn váy của cô, từng chút từng chút chảy xuống đầu gối, bịch bịch rớt xuống đất, khối kem biến thành hình Kim Tự Tháp.
Kính mát của Hứa Thanh Hoan cũng rớt xuống mặt đất, đúng lúc ở ngay trên khối kem, mắt kính cũng không bị vỡ.
Sau khi cậu nhóc đụng vào bụng Hứa Thanh Hoan thì bị dội ngược lại, ”Bịch bịch” lui về phía sau ngã xuống đất.
Cậu nhóc ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Hoan.
Hứa Thanh Hoan cảm giác như mình mới là đặt mông ngã trên mặt đất vậy, ”Ôi” một tiếng, vô cùng thê thảm nói: ”Đau mông quá.
”
Phó Nhất Ngôn đến gần Hứa Thanh Hoan, nghe cô nói mấy lời này thì cười khẽ ra tiếng, ”Có kinh nghiệm thế, có phải trước đây cậu thường xuyên ngã bằng mông không?”
Hứa Thanh Hoan phản bác theo bản năng, ”Cậu mới ngã bằng mông ấy.
”
Phó Nhất Ngôn cũng không cãi lại cô, cười nói: ”Ừm, tớ ngã bằng mông.
”
Anh ngồm xổm xuống giúp cô nhặt kính mát, định thuận tay nâng cậu nhóc lên, nhưng mẹ cậu nhóc nhanh hơn một bước đã nâng lên trước.
Bàn tay anh vừa mới giơ được một đoạn, liền rơi xuống trên đầu cậu nhóc, vỗ nhẹ, ”Cẩn thận một chút.
”
Hứa Thanh Hoan nhớ đến lần đầu gặp anh, anh cũng nâng một cô bé lên, cũng nói ”Cẩn thận một chút” với cô bé.
Dường như mỗi một lần đều xuất phát từ tấm lòng, không phải ra vẻ.
Sao người này có thể nhiều mặt thế chứ.
Sau khi Phó Nhất Ngôn đứng lên thì dựa vào cái bàn bên cạnh, kéo một tờ khăn giấy ra, lau kem dính trên kính thay cô.
Mẹ cậu nhóc nhìn váy Hứa Thanh Hoan, luôn miệng nói xin lỗi, luống cuống tay chân lấy tay lay váy giúp cô.
Nhân viên cũng đến đây lau kem trên mặt đất.
Hứa Thanh Hoan đưa tay ngăn mẹ cậu nhóc lại, “Không sao đâu ạ, cháu không có việc gì.
”
Mẹ cậu nhóc dạy dỗ con mình, ”Mau xin lỗi chị ấy đi.
”
Cậu nhóc ngơ ngác ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Hoan, cảm giác như mình đã làm chuyện tày trời, ”Chị ơi em xin lỗi, chị tha thứ cho em nhé?”
Cậu nhóc quả thực còn hơn cả Hứa Thanh Hoan trước đây, nước mắt lộp bộp chảy xuống, một bên khóc một bên kiên cường lau nước mắt, ”Mẹ ơi con sai rồi, con như vậy là không đúng, sau này con sẽ không bao giờ… Chạy loạn nữa, mẹ tha lỗi cho con đi.
”
Hứa Thanh Hoan nghe đến trợn mắt há mồm, giơ ngón cái lên, ”Cục cưng à, em còn lợi hại hơn chị lúc nhỏ nữa.
”
Mẹ cậu nhóc thấy Hứa Thanh Hoan không tức giận, nhưng vẫn hổ thẹn nói: ”Là do tôi không dạy dỗ tốt, thật xin lỗi nha mỹ nữ.
”
Hứa Thanh Hoan đồng tình nhìn cô ấy, ”Tôi không sao đâu.
”
Có điều con cô mới bây lớn mà mồm miệng đã lợi hại như vậy, sau này sợ là chết mất.
Phó Nhất Ngôn bên cạnh đã lau xong kính cho Hứa Thanh Hoan, trả lại cho cô, ”Đây là thân sĩ nhỉ?”
”…”
Hứa Thanh Hoan không ngờ anh không nói chuyện một lúc lâu là do đang suy nghĩ chuyện này, cô không để ý đến anh.
Cô nhìn cái váy thê thảm của mình, rất muốn giận chó đánh mèo mắng anh, nếu anh không trêu đùa cô, cô sẽ không chạy, nếu không chạy thì làm sao đụng vào cậu nhóc này, nhưng váy cô lại rất thảm, cũng không rảnh quan tâm đến anh, nhận lấy kính mát đi vào toilet.
Trong lòng nói thầm, cậu quản tôi mới không phải là thân sĩ ấy.
Tiếng bước chân chậm rãi phía sau vẫn đi theo cô.
Toilet nữ ở lầu một không có bồn rửa tay ở bên trong, chỉ có bồn rửa tay công khai, váy của Hứa Thanh Hoan dài đến đầu gối, không tiện cúi người lau được, mím môi do dự không biết nên làm thế nào, liền quay đầu trừng Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn đột nhiên bật cười, ”Lỗi do tớ?”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy Phó Nhất Ngôn đúng là tuyển thủ có thiên phú, chỉ ngắn ngửi một buổi trưa, vậy mà lại có thể khiến cô liên tục có đủ loại cảm xúc, nào là tức đến sùi bọt mép, mặt đỏ tai nóng, rồi lại vô cùng cảm kích, giận đến bốc khói.
Ý cười của Phó Nhất Ngôn vẫn không thay đổi, anh bỗng nhiên đến gần, treo tai nghe điện thoại lên cổ cô, để điện thoại lên bồn rửa tay, ”Ở chỗ này chờ tớ, tớ đi lấy quần áo.
”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy người này 80% đã học qua tâm lý học đa nghi, sợ cô chạy trốn, còn đưa điện thoại cho cô nữa chứ.
Điện thoại Phó Nhất Ngôn đang ở chỗ Hứa Thanh Hoan, cô liền thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ anh.
Đợi hai phút, điện thoại Phó Nhất Ngôn vang lên, Hứa Thanh Hoan nhìn màn hình, hiện lên là: Đỗ Bân Bân.
Nam sinh chơi thẻ cào với cô hình như tên là Đỗ Bân Bân, lúc ấy Phó Nhất Ngôn lấy lý do thoái thác là học sinh của anh.
Cái tên gạt người này, sao mỗi lần gặp nhau là đều nói dối thế.
Hứa Thanh Hoan không biết dưới tình huống trong phòng chỉ có một mình cô, điện thoại người khác lại vang thì cô có nên bắt máy không, sau đó nhớ đến lời ba dạy, vang một lần thì lễ phép không nhận, nếu vang lần hai thì chứng tỏ có việc gấp, có thể nhận rồi.
Đỗ Bân Bân gọi đến lần thứ nhất, Hứa Thanh Hoan không nhận.
Sau đó Đỗ Bân Bân lại gọi đến lần thứ hai, Hứa Thanh Hoan do dự nhấn nghe điện thoại.
Không đợi đối diện nói chuyện, cô đã nhanh chóng nói: ”Tôi là bạn của Phó Nhất Ngôn, hiện tại cậu ta không có ở đây, nhưng cậu ta lập tức quay lại ngay, xin hỏi có việc gì gấp không? Nếu có việc gấp thì đợi cậu ta trở về tôi sẽ lập tức kêu cậu ta gọi lại cho cậu.
”
Đối diện như bị đứng hình, im lặng.
Qua một hồi lâu, Đỗ Bân Bân giống như bị khiếp sợ nói: ”Tôi không có việc gấp… Cậu là, Tiểu Cẩm Lý?”
Hứa Thanh Hoan không muốn dùng điện thoại của người khác để nói chuyện phiếm, cô cảm thấy rất không lễ phép, trả lời ngắn gọn, ”A, là tôi, cậu có việc gì không? Không có việc thì tôi cúp trước?”
Đỗ Bân Bân vội nói: ”Đừng cúp đừng cúp, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện E, thần.
”
Dường như Đỗ Bân Bân muốn hỏi chuyện E thần livestream, nhưng lại không biết Phó Nhất Ngôn có bị lộ chưa, cứ lắp bắp ấp úng mãi không xong.
Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, tri kỷ trầm giọng nói: ”Cậu ta lộ rồi.
”
Đỗ Bân Bân lập tức không nói lắp nữa, vừa lưu loát vừa mau, ”Vậy chuyện chữ ký của cậu ấy ”Không giận nữa được không” là nói với cậu đúng không? Tôi muốn hỏi chuyện này, mà sao lễ Quốc khánh hai người lại ở chung một chỗ thế, bây giờ là tình huống gì đây?”
Hứa Thanh Hoan cũng không biết nhiều lắm, ấp úng, ”Chắc, là, vậy.
”
Đỗ Bân Bân cười to, ”Tôi đoán với tính cách của Ngôn ca nhất định là không dỗ cậu được rồi, có phải cậu còn giận không? Tiểu Cẩm Lý, là thế này, bọn tôi có một nhóm nhỏ, cậu có muốn lên Wechat ngụy trang làm Tiểu Hào của bọn tôi vào đó không? Cho cậu xem bình thường Ngôn ca là dạng người gì?”
Bình thường Phó Nhất Ngôn trong nhóm là dạng người gì? Không hiểu sao Hứa Thanh Hoan lại cảm thấy hứng thú.
Nhưng mà như vậy không lễ phép lắm, hơn nữa sao Đỗ Bân Bân lại có vẻ như rất vui vẻ vì có thể hãm hại Phó Nhất Ngôn thế?
Đỗ Bân Bân khuyến khích, ”Cậu ta còn lừa cậu một thời gian dài luôn đúng không, cậu ta rất quá đáng, cậu vô cùng chưa hết giận đúng không, hay là cậu thêm Wechat của tôi đi, tôi gửi cậu lời mời vào nhóm, cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta.
”
Hứa Thanh Hoan cuối cùng cũng hiểu, ”Bạn học Bân Bân, cậu và cậu ta có thù oán nhỉ.
”
Đỗ Bân Bân: ”Thật ra cũng không đến mức thù oán đâu, chỉ là mỗi ngày đều có suy nghĩ muốn giết cậu ta thôi, cậu xem hai chúng ta đều là kẻ thù của Ngôn ca, thế chúng ta chính là bạn tốt, có đúng không?”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy Đỗ Bân Bân nói rất có lý, ”Vậy cậu thêm Wechat của tôi đi, tôi nói số điện thoại cho cậu.
”
Đỗ Bân Bân cười to, ”Được được được, đợi đến khi cậu ta lại chọc giận làm cậu tức, lúc cậu tức giận đến muốn giết người, tớ sẽ lập tức mời cậu vào nhóm! Chúng ta cùng nhau kết hội lừa cậu ta lại!”
Hứa Thanh Hoan rất vui vẻ vì kế hoạch này, ”Bạn học Bân Bân, cứ thế đi!”
…
Khi Phó Nhất Ngôn trở về thì cầm theo một cái khăn choàng và một hộp khăn giấy.
Hứa Thanh Hoan trừng mắt với khăn choàng, không nhận, có cảm giác là của nữ sinh khác, không muốn nhận.
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Của mẹ tớ.
”
Tâm tư Hứa Thanh Hoan bị vạch trần, mặt cô đỏ lên, nhận lấy khăn choàng đeo vào hông, ”À, Đỗ Bân Bân gọi cho cậu, tận hai lần nên tôi nghĩ có việc gấp, liền nhận điện thoại.
”
Biểu cảm của Phó Nhất Ngôn cứng lại năm giây, ”Đỗ Bân Bân thi Ngữ Văn chỉ được 50 điểm.
”
Hứa Thanh Hoan không hiểu, ”Là sao?”
”Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu ta rất có vấn đề.
”
”… Được rồi.
”
Phó Nhất Ngôn như vô tình hỏi: ”Cậu ta nói cái gì với cậu?”
Hứa Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy bây giờ nên vào nhóm của Phó Nhất Ngôn, ”Cậu sợ cậu ta nói cái gì với tôi?”
Phó Nhất Ngôn quấn tai nghe điện thoại vòng quanh điện thoại, lại là giọng điệu lười nhác chậm rãi, ”Sợ cậu ta chọc Tiểu Cẩm Lý của tớ giận.