Móng vuốt bén nhọn rạch qua thân thể thây ma ngu si, huyết dịch đỏ văng tứ tán, nhuốm đầy mặt Cảnh Lang, nhưng cô không hề có chút cảm giác, màu lam hiện lên từ hai mắt kéo dài tản ra ánh hung tàn.
Cảnh Diệt bên kia cũng đang ra sức chém giết. Tuy nhiên đúng y dự liệu của hai người, bất luận giết chết những kẻ này bao nhiêu lần, cắt thành bao nhiêu khối, thậm chí xé nát hầu như không còn, bọn họ đều sẽ không ngừng từ những mảnh vụn khôi phục, lần nữa gom góp thành dáng vẻ ban đầu, lại bắt đầu trận công kích mới.
"Thế này là sao?"
Cảnh Lang chán ghét một cước đạp văng kẻ trước mặt. Cảnh Diệt lui đến bên cạnh, cùng cô lưng tựa lưng. Thây ma ngu si ngày càng nhiều, dần dần bao vây cả hai.
"Chúng ta vậy mà không giết được bọn chúng!"
Cảnh Diệt cũng lộ ra ánh mắt không hiểu. Một thây ma bỗng hướng cô gây khó dễ, tay phải Cảnh Diệt nhẹ lướt ra ánh sáng trắng, huyễn hóa thành lưỡi kiếm màu bạc, từ đỉnh đầu thây ma bổ dọc xuống. Máu tươi cùng nội nạng chảy đầy đất, nhưng chỉ trong chốc lát, máu trên đất lại hội tụ, hóa thành thây ma.
"Như vậy không phải cách!"
Cảnh Lang đoán chừng ca phẫu thuật của Lục Hồng sắp kết thúc, nên lập tức liền quyết định dụ đám thây ma ra ngoài.
"Dì Diệt, theo cháu!" Cảnh Lang bỗng phóng tới chỗ bầy thây ma,
"Ngon thì tới đây, đám thây ma mục nát chúng mày!"
Đám thây ma gầm thét, tập thể hướng Cảnh Lang đi tới.
"Giúp tôi chăm sóc kỹ Hồng Hồng và Tiểu Lang!"
Thanh âm dần dần đi xa, nhìn đám thây ma từ từ rời khỏi bệnh viện. Dương Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm, đông thời bên tai vẫn vọng lại lời nói vừa rồi của Cảnh Lang.
"Mama!"
Thân thể nhỏ bé của Cảnh Tiểu Lang hướng cửa phóng tới, bị Dương Mỹ Linh nhanh tay lẹ mắt ôm lại.
"Thả tôi ra!"
"Thả ra cho tôi! Tôi muốn mama!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của Dương Mỹ Linh, móng vuốt đã cào ra vài vệt đỏ trên tay cô.
"Đừng đi!"
Dương Mỹ Linh quát. Cảnh Tiểu Lang bỗng yên tĩnh một lúc,
"Ô ô ô ô ô! A ô! ! ! ! ! ! ! ! Tiểu Lang muốn mẹ!"
Cảnh Tiểu Lang lớn tiếng khóc lóc.
"Mẹ cháu sẽ trở lại!"
Dương Mỹ Linh vỗ nhẹ lưng cho bé con, trấn an nói. Trong lúc nhất thời, cũng không bài xích thân phận của đứa nhỏ này.
"Hahaha! Vô ích thôi, Cảnh Lang, các người không giết được bọn chúng đâu."
Cảnh Kỳ đứng một bên cười điên cuồng, bỗng ánh mắt tập hợp lại trên người Dương Mỹ Linh và Cảnh Tiểu Lang.
"Cô còn do dự cái gì, giết đứa bé đó, Lục Hồng liền thuộc về cô."
Cảnh Kỳ dung túng nói.
"Im đi!"
Lúc này Dương Mỹ Linh phản bác.
"Thật vô dụng, ngoái nhìn lại ngay cả người yêu cũng không giữ được, còn phải giúp tình địch trông nom đứa bé. Bỏ qua cơ hội này, sau này cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cả nhà ba người chúng sống hạnh phúc."
"Đừng hòng lại khiêu khích ly gián, tôi yêu Hồng Hồng, cũng sẽ yêu thương con của cô ấy!"
Dương Mỹ Linh ôm chặt Cảnh Tiểu Lang trong ngực,
"Đồ đàn bà xấu tính!"
Cảnh Tiểu Lang nổi giận, huơ móng vuốt,
"Phụ nữ mà đầu óc xấu xa, cho nên mới không có người yêu thương!"
"Tiểu tạp chủng, câm miệng!"
Như thể bị đạp trúng chỗ đau, Cảnh Kỳ phát điên. Từng bước tới gần Dương Mỹ Linh, Dương Mỹ Linh che chở Cảnh Tiểu Lang trong ngực, lui từ từ về phía sau.
"Tiểu tạp chủng, muốn ta xé cái miệng của mi ra phải không?"
Mặt mũi Cảnh Kỳ khó ưa, giống y vu bà trong truyện cổ tích.
"Hừ! Tôi mới không sợ bà!"
Cảnh Tiểu Lang 'ngao ô' gào lên, Cảnh Kỳ thét lên, hướng Dương Mỹ Linh xông tới. Dương Mỹ Linh miễn cưỡng tránh thoát,
"Tiểu tạp chủng, ta phải giết mi!"
Tay phải Cảnh Kỳ hóa thành vuốt nhọn, suýt nữa vạch trúng mặt Dương Mỹ Linh. Dương Mỹ Linh sợ hãi cả người toát hết cả mồ hôi lạnh, vừa rồi chỉ thêm chút nữa, đầu của cô sẽ nở hoa liền.
Dù toàn thân Cảnh Kỳ bị chùm ánh sáng trói buộc, nhưng mỗi một vuốt đều có thể chính xác không trật công kích vị trí Dương Mỹ Linh. Dương Mỹ Linh hoàn toàn cảm thấy đã trút hết sức, nhưng cô phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này.
"Để tôi xuống!"
Cảnh Tiểu Lang dùng móng vuốt đụng mặt cô một cái,
"Bé con, cháu muốn làm gì?"
"Bà ta không bắt được tôi đâu."
Đôi mắt xanh của Cảnh Tiểu Lang giờ phút này tản ra vầng sáng kiên định, dường như trong lòng đã có dự tính.
"Không được!"
Dương Mỹ Linh không yên tâm, không chịu tùy tiện thả Cảnh Tiểu Lang.
"Mụ xấu xí kia đã phát điên, mục tiêu của bà ta là tôi. Bác mau thả tôi xuống đi."
Dương Mỹ Linh chần chừ do dự,
"Cẩn thận!"
Cảnh Tiểu Lang hét lớn, trước mắt Dương Mỹ Linh lóe lên vệt sáng trắng, cô ôm Cảnh Tiểu Lang né người tránh xoay thành từng vòng từng vòng, vòng đến sau lưng Cảnh Kỳ. Thì ra trong lúc kẽ hở Dương Mỹ Linh ngẩn người, móng vuốt Cảnh Kỳ lại suýt đã khiến cô bị thương.
"Thôi được."
Cuối cùng Dương Mỹ Linh đồng ý với đề nghị của Cảnh Tiểu Lang, thả lỏng tay.
"Tới đây! Mụ xấu xí, tới bắt tôi này!"
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang khiêu khích nhìn thẳng Cảnh Kỳ, hướng cô giơ giơ móng vuốt. Sau đó như một làn khói chạy đi, Cảnh Kỳ theo sát phía sau, nhưng hiển nhiên giờ phút này tốc độ của cô không bằng Cảnh Tiểu Lang.
Thấy bóng người một lớn một nhỏ từ từ đi xa, thần kinh căng thẳng vừa rồi của Dương Mỹ Linh rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người cô lập tức tê liệt ngồi trên đất, miệng mở to thở hổn hển.
Ánh mắt dời về phía phòng giải phẫu,
Hồng Hồng...
Bỗng nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, tốp ba tốp năm bác sĩ y tá ra ngoài, mà phía sau Lục Hồng bất ngờ nằm trên giường trắng được bọn họ đẩy ra ngoài. Mắt cô được vải trắng quấn quanh, trên mu bàn tay truyền nước.
"Hồng Hồng!"
Dương Mỹ Linh kích động đứng dậy đi tới,
"Xin lỗi, tổng giám đốc Dương. Bệnh nhân vừa làm xong phẫu thuật, bây giờ cần được nghỉ ngơi. Ca phẫu thuật vô cùng thành công, qua thêm vài ngày đợi tháo băng vải, bệnh nhân liền có thể nhìn thấy lại được."
Dương Mỹ Linh khẩn trương đến hai tay khoác lên giường bệnh, ánh mắt vui mừng nhìn Lục Hồng. Hồng Hồng rốt cuộc có thể có được đôi mắt lành lặn, cô đã thực hiện được! Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến tình huống trước mắt,
"Trước hãy đẩy cô ấy vào lại."
"Dương tổng, sao vậy?"
Bác sĩ cùng y tá không nghĩ thông không nắm rõ được ý, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Dương Mỹ Linh.
Bây giờ phòng phẫu thuật là nơi an toàn nhất, cô thúc giục bác sĩ với y tá đẩy Lục Hồng vào lại bên trong, bảo bọn họ không có chỉ thị của cô ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, còn bản thân thì thủ ở cửa.
Bên kia, Cảnh Lang cùng Cảnh Diệt dẫn dụ đám thây ma ra bên ngoài, nhưng vẫn không tìm được phương pháp hoàn toàn giết được những người chết này. May mắn chỗ bệnh viện này hoang vắng, cũng không vạ lây đến người phàm vô tội.
Vạn bất đắc dĩ, hai người nghĩ đến việc hiện ra chân thân, có lẽ dưới trạng thái mở hết linh lực, mới có thể giết những tên quái vật này.
Tia sáng chói mắt thoáng qua, hai con sói một xám một trắng hiện ra, con bên trái hướng bầy thây ma phóng tới.
"Ngao ô!" tru lên một tiếng, Cảnh Lang cắn lên cổ một trong số đám thây ma, lập tức hiện ra tia máu, khiến thân thể hắn chia lìa.
Cảnh Diệt một vuốt đánh xuyên ngực thây ma, máu thịt cơ hồ cùng lúc, thây ma rên lên một tiếng, thân người đổ xuống đất, cũng không nhúc nhích. Chỉ trong chốc lát, liền hóa thành một bãi máu.
Dù phương pháp này có tác dụng với đám thây ma, nhưng đồng thời cũng tiêu hao linh lực của các cô. Chỉ là thây ma có quá nhiều, hiển nhiên với các cô là điều bất lợi.
Trong đầu Cảnh Lang suy nghĩ, cô cùng Cảnh Diệt hiện nguyên hình, linh lực cường đại hẳn đã gây ra sự chú ý tới gia tộc Âu Dương từ sớm, theo lý nên sớm đã đến đây mới đúng.
"Đùng!" "Đoàng!"
Đang suy nghĩ, thì tiếng súng liên tiếp vang lên, đạn dồn dập bay xuyên qua não thây ma. Hình như những viên đạn đã qua xử lý đặc biệt, thây ma bị giết chết hóa thành một bãi giống như máu.
Trong phút chốc, những người mặc đồng phục đặc thù từ bốn phương tám hướng vọt đến, dồn dập tiến lên bắn chết thây ma. Mà đằng sau bọn họ, là một cô gái mặc quân trang ngẩng đầu chỉ huy. Cô chính là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Âu Dương - Âu Dương Phi Linh.
Sau khi vụ rối loạn lắng xuống, Cảnh Lang cùng Cảnh Diệt khôi phục thân người. Cảnh Lang không đợi kịp hướng bệnh viện chạy tới.
"Cô..."
Dương Mỹ Linh canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật giật mình nhìn Cảnh Lang,
"Hồng Hồng sao rồi?"
"Ca phẫu thuật thành công, cô ấy đang ở bên trong..."
Dương Mỹ Linh mở cửa, Cảnh Lang vọt vào.
"Hồng Hồng!"
Cảnh Lang đi tới bên cạnh Lục Hồng, đưa tay sờ lên mặt cô. Dù giờ phút này Lục Hồng vẫn mê mang ngủ, nhưng chỉ cần thấy được cô ấy không sao, buộc chặt trong lòng của Cảnh Lang sau cùng mới lấy được bình tĩnh.
Nhưng mà, Cảnh Tiểu Lang dẫn dụ Cảnh Kỳ vẫn chưa trở lại.
"Cảnh Lang, tôi nhất định phải nói với cô một chuyện..."
"Bốp" một tiếng, Cảnh Lang không chút suy nghĩ tát Dương Mỹ Linh,
"Nó chỉ là một đứa con nít mà!"
"Tôi biết, xin lỗi cô..."
Trên mặt Dương Mỹ Linh tràn đầy áy náy.
"Cảnh Lang, Tiểu Lang sẽ không có chuyện gì, Âu Dương Phi Linh đã cho người đi tìm."
"Cảnh Kỳ bị hạn chế cử động, bọn họ có lẽ vẫn chưa đi được bao xa đâu."
"Ui cha! Đầu tôi đau quá..."
Lúc này, Nghiêm Tinh hôn mê bất tỉnh đã lâu tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn mấy người trước mặt.
"Sao tôi lại ở đây vậy?"
"Cảnh Lang, dì Diệt?"
Nghiêm Tinh cùng các cô đưa mắt nhìn nhau, sờ sau ót một cái.
"Tiểu tạp chủng, ta xem mi còn chạy đi đâu?"
Cảnh Kỳ dồn Cảnh Tiểu Lang tới hầm đỗ xe bệnh viện.
"Mụ xấu xí!"
Cảnh Tiểu Lang nửa ngồi, huơ móng vuốt.
Giờ phút này, Cảnh Kỳ không tức giận ngược lại mỉm cười, cô từng bước đến gần Cảnh Tiểu Lang,
"Tiểu tạp chủng, đợi ta xé mi ra thành từng mảnh vụn, đến lúc đó ta xem cái miệng nhỏ xíu của mi còn nói chuyện được không?"
Cảnh Tiểu Lang thân người run lên, trong lòng đang vô cùng sợ hãi. Trong đầu suy nghĩ mẹ làm sao còn chưa đến cứu mình!
Mắt thấy Cảnh Kỳ cách cô ngày càng gần, Cảnh Tiểu Lang hoảng sợ nhắm hai mắt. Chỉ kém chút nữa, móng vuốt Cảnh Kỳ đã chạm vào mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Đoàng" một tiếng, tiếng súng sau lưng Cảnh Kỳ vang lên,
"Thả đứa nhỏ ra!"
Ngón tay Âu Dương Phi Linh chụp lên cò súng, mặt lạnh lùng nhìn Cảnh Kỳ.
Cảnh Kỳ khinh thường nhép miệng, biết đại cục đã qua. Cảnh Tiểu Lang nhân lúc kẻ hỡ, nhẹ động tứ chi, chạy thục mạng thoát khỏi Cảnh Kỳ.
"Bé con, tới đây!"
Âu Dương Phi Linh hướng bé con kêu lên, nét mặt trở nên nhu hòa.
Oa! Tỷ tỷ thiệt phong độ thiệt xinh đẹp!
Cảnh Tiểu Lang nhìn ngây ra, Âu Dương Phi Linh cúi người, ôm bé con vào ngực.
Ô ô ô! Tỷ tỷ xinh đẹp thật mềm mại thoải mái, cọ cọ~~
Đầu Cảnh Tiểu Lang dùng sức cọ vào ngực Âu Dương Phi Linh. Khóe miệng Âu Dương Phi Linh nhẹ cong, được bao bọc bởi cảm giác ấm áp, bỗng bóng dáng Âu Dương Phi Linh biến lớn vô hạn trong lòng Cảnh Tiểu Lang.
Lúc Âu Dương Phi Linh giao lại Cảnh Tiểu Lang cho Cảnh Lang, Cảnh Tiểu Lang quyệt miệng, lão đại không vui nhảy vào lòng Cảnh Lang. Hai mắt màu lam trong suốt từ đầu đến cuối đều nhìn bóng lưng Âu Dương Phi Linh không rời.
Cảnh Lang nhạy bén nhận ra một tia khác thường, cúi đầu nhìn Cảnh Tiểu Lang trong ngực một chút, khóe miệng hơi co quắp, lẽ nào...
Cuối cùng Cảnh Kỳ bị giam vào ngục giam bí mật của gia tộc Âu Dương ở nhân giới, cô lập cô vào hạng tội phạm nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, Lục Hồng từ từ tỉnh lại sau cơn ngủ say.
"Lang..."
"Hồng Hồng, em đã tỉnh?"
Dương Mỹ Linh khẩn trương cầm lấy tay Lục Hồng đang đưa ra, nhưng khi nghe thấy tên người nọ từ miệng cô, trong con ngươi hiện ra vẻ ảm đạm.
"Cảnh Lang đang đi mua đồ ăn cho em, là chị, Nhược Mỹ."
"Ừm..."
Thanh điệu Lục Hồng lộ ra vẻ thất vọng, cô im lặng rụt tay mình về.
"Mắt tôi..."
Lúc tỉnh lại, liền cảm thấy trước mắt một mảnh tối om.
"Ca phẫu thuật rất thành công, băng vải qua mấy ngày mới có thể tháo ra."
"Thật sao?!"
Nghe thấy không lâu nữa con mắt bị mù của mình có thể lần nữa thấy được ánh sáng, Lục Hồng một trận kích động.
"Hồng..."
Cảnh Lang đẩy cửa vào vừa nhìn thấy Lục Hồng, nhanh chóng chạy tới, để vật trên tay qua một bên lên tủ, ngồi vào bên mép giường, nắm lấy tay cô.
"Lang, chị đã về."
"Ừ, bảo bối, có thấy khó chịu ở đâu không? Có đói bụng không?"
Dương Mỹ Linh trầm mặc đứng dậy, chừa lại không gian cho cả hai, khôi phục rời khỏi phòng.
"Đúng rồi, Tiểu Lang đâu rồi?"
"Nhãi ranh a, đang ngủ ngon ở nhà rồi."
Hai tay Lục Hồng sờ lên mặt Cảnh Lang, tỉ mỉ mô tả đường nét của cô, một lần rồi lại một lần.
"Tiểu ngốc ngếch~ qua thêm mấy ngày tháo băng vải, muốn nhìn chị bao lâu cũng đều được."
Cảnh Lang hôn một cái lên mặt cô,
"Chị không ở bên em, cảm thấy luôn không được an toàn."
Lục Hồng dựa vào ngực cô, vừa nhỏ giọng nói.
"A a, cũng giống không có vợ bên cạnh chị, chị sẽ chết."
Cảnh Lang khẽ cười nói.
"Không cho phép chị nói chữ chết!"
Tay Lục Hồng chặn lại miệng Cảnh Lang.
"Hihi, thật tốt~"
Hai người âu yếm an ủi nhau một hồi, Lục Hồng bỗng ngẩng đầu nói:
"Lang, qua thêm mấy hôm chị cùng em đến một nơi được không?"
"Ừm?"
Vài ngày sau, sau khi bác sĩ tháo băng, đôi mắt Lục Hồng mới có lại được ánh sáng. Nhưng mắt phải chưa thể chịu được kích thích từ ánh sáng, nên Cảnh Lang đặc biệt chuẩn bị cặp kính mát hợp với Lục Hồng.
Lúc xe Cảnh Lang chạy tới ngôi nhà lớn quen thuộc, đáy mắt cô tràn đầy ngạc nhiên.
"Hồng Hồng, em muốn mang chị đến là chỗ này?"
"Ừm, nơi này là nơi em từng sống khi còn bé."
"Sao cơ... em?!"
Cảnh Lang đương nhiên vẫn còn nhớ ngôi nhà này, hơn 20 năm về trước vào một buổi tối cô đã gặp được một cô bé gái dễ thương.
"Sao vậy?"
Cảm nhận được tâm tình bất ổn của Cảnh Lang, Lục Hồng chống gậy, tới bên cạnh cầm tay cô.
"Không... không có gì."
Cảnh Lang nắm tay dắt Lục Hồng vào nhà,
"Không ngờ nơi này vẫn còn."
Trên thực tế, lúc đầu vì để mở rộng thương nghiệp cho nên nơi này phải bị dỡ bỏ để xây lại, là Cảnh Lang đã mua lại nơi này. Cô sắp xếp người tới đây quét dọn định kỳ, nhưng hết thảy bên trong cô đều không động tới, duy trì nguyên dạng ban đầu.
"Kỳ lạ?"
Lục Hồng sờ mặt bàn, hoàn toàn không có một chút bụi bặm.
"Lang, nhà này có người ở sao?"
"Không có..."
Giờ phút này, tâm tình Cảnh Lang vừa kích động vừa khẩn trương. Không ngờ người cô muôn vàn cực khổ tìm kiếm lại ngay bên cạnh, khó trách từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Hồng, liền bị cô ấy hấp dẫn một cách khó hiểu.
"Nhưng nơi này rõ ràng có dấu vết từng có người quét dọn a."
Ánh mắt xoay chuyển, Lục Hồng nhìn thấy khung hình bức vẽ trên tường.
"Chẳng phải thứ này... là em vẽ sao?"
"Hồng Hồng, chị có chuyện muốn hỏi em."
"Vâng?"
Lục Hồng quay đầu, Cảnh Lang tiến lên ôm cô.
"Hồng Hồng, em còn nhớ trước kia đã gặp một con chó nhỏ màu trắng không?"
"Manh Manh..." Cảnh Lang nhẹ giọng thủ thỉ.
"A!"
Cây gậy trong tay cứng rắn rơi xuống đất, hai tay cô hồi đáp ôm lấy Cảnh Lang.
"Lang... chị, thì ra là chị."
"Là chị đây! Manh Manh." Cảnh Lang hôn lên môi cô.
"Xin lỗi em, buổi tối đó ra đi không từ biệt. Đợi đến lúc chị trở lại tìm em, thì em đã không còn ở đây rồi."
Cảnh Lang áy náy.
"Không! Cảm ơn chị, Lang!"
Nước mắt rơi xuống, Lục Hồng chủ động hôn lên môi Cảnh Lang.
Cảm ơn chị, Lang! Đã không hề buông tay, cứu em ra khỏi bóng đêm hoàn toàn.
Cảm ơn chị, Lang! Đã chấp nhứt canh giữ bên em, chỉ yêu mình em.
Em đáp ứng chị, kiếp này, kiếp sau, và muôn kiếp nữa, em đều sẽ cùng chị tay trong tay bên nhau vĩnh viễn.
Ngoài cửa sổ, vầng thái dương rọi vào trong nhà, từng tia nắng sáng vẩy lên bóng dáng hai người đang ôm nhau.
~~~ CHÍNH VĂN HOÀN ~~~