Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 139 - Cận Cái Kết




"Buông nó ra!"



Cảnh Lang giận dữ hét. Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, bốn móng vuốt nhỏ huơ quào loạn xạ, giơ nanh toét miệng dứt khoát kêu "Ngao ô".



"Tiểu bất điểm, đàng hoàng yên tĩnh một chút cho dì!"



Nghiêm Tinh có chút không nhịn được, móng vuốt Cảnh Tiểu Lang đụng phải ngón tay cô, cào bị thương lớp da.



"Ngao ô! !"



Cảnh Tiểu Lang cũng không để ý tới cô, há miệng định hướng tới cắn. Nghiêm Tinh chẳng qua chỉ thoáng dời tay, níu chặt cổ bé con, dùng sức hướng xuống vung lắc.



"Ô ô ô!"



Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy choáng váng một trận, lại không thể làm gì. Nghiêm Tinh cảm thấy chơi như vậy rất vui, dần dần tăng thêm lực đạo trên tay.



"Mẹ, cứu con với! Tiểu Lang khó chịu quá!"



Cảnh Tiểu Lang 'gào khóc' kêu lên. Cảnh Lang nhìn thấy đau lòng, một tay hướng tới trước, tấn công cổ Nghiêm Tinh.



"Trả đứa nhỏ lại cho mình!"



Nghiêm Tinh lui về sau một bước, né tránh.



Cảnh Lang từng bước ép sát, lại thủy chung không thể đoạt lại Cảnh Tiểu Lang từ tay Nghiêm Tinh.



"Còn tới, mình liền bóp chết nhãi sói con này!"



Trong mắt Nghiêm Tinh lóe lên hung ác, sắc mặt âm lãnh, cùng với biểu cảm vừa rồi hoàn toàn ngược lại.



Cảnh Lang lập tức ngừng bước chân, lo lắng nhìn Cảnh Tiểu Lang trong tay cô.



"Ô ô ô! Mẹ ơi, Tiểu Lang rất sợ!"



Cảnh Tiểu Lang ô a.



"Nghiêm Tinh!"



Tay Cảnh Lang nắm chặt thành quyền, lại không thể làm được gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình trở thành đồ chơi trong tay đối phương.



"Cảnh Lang!"



Dương Mỹ Linh vừa tiến đến, đã thấy hai người giằng co. Cảnh Lang nháy mắt với cô, lúc này Dương Mỹ Linh đứng lại tại chỗ.



"Ồ~ chẳng phải Dương mỹ nhân đây à?"



Giọng Nghiêm Tinh cợt nhã, đôi mắt đào hoa híp lại, sắc mị nhìn chằm chằm Dương Mỹ Linh.



"Tôi không quen biết cô."



Dương Mỹ Linh lãnh đạm nói.



"Từ bây giờ chúng ta có thể bắt đầu quen thuộc lẫn nhau mà~"



Xem như bị Cảnh Kỳ khống chế, Nghiêm Tinh vẫn không từ bỏ bản chất háo sắc của mình, bình thường thấy người đẹp đều quên mọi chuyện.



Tay thả lỏng một chút, Cảnh Tiểu Lang hướng mặt đất rơi xuống, Cảnh Lang kịp thời đón được bé con.



"Tiểu Lang ngoan, có mẹ ở đây, đừng sợ."



Cảnh Lang nhẹ vỗ về sau lưng, ôn nhu an ủi.



"Ô ô ô ô!"



Xem như trên người có huyết thống lang tộc, nhưng rốt cuộc bé con vẫn là một đứa con nít vừa chào đời chưa bao lâu. Có lẽ vừa rồi thật sự đã bị kinh sợ, Cảnh Tiểu Lang 'oa oa' khóc rống lên, đầu nhỏ dùng sức chui vào ngực Cảnh Lang.



Cái mũ trên đầu cứ vậy bị rơi đến trên đất, hai lỗ tai ngắn củn, lông xù, lúc lắc một cái.



Dương Mỹ Linh thất sắc cả kinh, là thật! Lỗ tai như vậy là chuyện tuyệt đối không thể xuất hiện trên người loài người, bị chấn kinh hãi hùng, cô ngơ ngác lui về sau.



Cảnh Lang thừa dịp kẽ hở này, sống tay đánh một phát về phía cổ Nghiêm Tinh. Nghiêm Tinh từ từ nghiêng đầu lại,



"Cậu..."



Ngã xuống, thân người thẳng tắp nằm trên mặt đất.



Vừa rồi một kích của Cảnh Lang, hội tụ rất nhiều linh lực. Ánh mắt Dương Mỹ Linh nhìn Cảnh Lang,



"Còn không gọi người?"



Cảnh Lang ôm Cảnh Tiểu Lang, từ dưới đất nhặt cái mũ lên đội lại cho bé con.



"Cô không phải loài người?"



"Ừm."



Cảnh Lang bình tĩnh trả lời.



"Lục Hồng, cô ấy biết tất cả chuyện này?"



"Cô muốn nói cái gì?"



Cảnh Lang chất vấn, ánh mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật.



"Cái này không đúng!"



Dương Mỹ Linh bỗng nhiên hét lên.



"Nổi điên gì chứ!"




Cảnh Lang bất mãn trợn mắt nhìn cô, vẫn ôm Cảnh Tiểu Lang tới trước phòng phẫu thuật.



Đồng thời, Cảnh Kỳ cũng từ cửa chính bước vào.



"Lần này cô tin tôi rồi chứ?"



Cảnh Lang cảnh giác nhìn phía Cảnh Kỳ,



"Quả nhiên là bà!"



"Chậc chậc, đúng là phế vật vô dụng."



Cảnh Kỳ đá thân người Nghiêm Tinh một cái.



"Hồng Hồng... lại yêu một con yêu quái..."



Sắc mặt Dương Mỹ Linh một mảnh ảm đạm.



"Dương Mỹ Linh, cô tỉnh táo lại chút cho tôi! Coi như tôi là yêu quái thì làm sao, lẽ nào cô muốn mặc cho người đàn bà này tổn thương Hồng Hồng?"



"Mục tiêu của tôi cũng không phải cô gái phàm trần không có chút thú vị đó."



Cảnh Kỳ cao ngạo giơ đầu lên,



"Có tôi ở đây, bất luận đứa nhỏ hay Hồng Hồng, bà đừng hòng đụng vào một sợi tóc của cô ấy!"



Cảnh Lang hộ Cảnh Tiểu Lang trong ngực, căm hận nhìn Cảnh Kỳ.



"Đứa bé này sẽ trở thành trở ngại duy nhất giữa cô và Lục Hồng. Cô nghĩ đi, nếu không có đứa bé này, sau này cô và Lục Hồng có thể thông qua những phương pháp cũng có được một đứa con của riêng mình."



Cảnh Kỳ thuận tình thuận lý dụ dỗ. Dương Mỹ Linh cắn chặt hàm, cô nhìn về hướng phòng phẫu thuật, lại nhìn đứa bé trong tay Cảnh Lang.



"Dương Mỹ Linh, đừng để tôi thất vọng, cũng đừng để Hồng Hồng tổn thương lòng!"



Cảnh Lang cảnh cáo nói.



Trong chốc lát, điện thoại trong tay Dương Mỹ Linh rơi trên đất.



"Cảnh Kỳ."



Một người không thể ngờ đến xuất hiện, Cảnh Diệt hiện thân trước mặt Cảnh Kỳ.



Dương Mỹ Linh kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó nắm chặt quả đấm,



"Lại một nhân loại không thú vị!"



Thấy Cảnh Diệt xuất hiện, Cảnh Lang thở phào nhẹ nhõm.




Dương Mỹ Linh vô lực tựa vào tường, nhắm mắt lại. Thì ra vừa rồi Dương Mỹ Linh ấn trên điện thoại là gọi khẩn cấp, rất sợ cuộc phẫu thuật sẽ bị gây thêm rắc rối, mà Dương Mỹ Linh với Cảnh Lang trước đó đã làm bố trí. Cuộc gọi khẩn cấp này không chỉ có thể thông báo cho người của Dương Mỹ Linh, mà còn có thể thông báo cho đám người Cảnh Tình, Cảnh Diệt.



Cảnh Kỳ ý thức tình huống bất lợi cho mình, chuẩn bị rời khỏi. Không ngờ, Cảnh Diệt bắt được cánh tay cô.



"Cùng tôi trở về Lang tộc!"



"Buông!"



Cảnh Kỳ ánh mắt quật cường nhìn cô, vẻ mặt thậm chí mang theo căm ghét.



"Cảnh Diệt, chị đã nói một ngày nào đó em sẽ thuộc về chị."



Hai người trong chốc lát đối lập, Cảnh Kỳ chợt cười rộ.



"Dù rằng không phải ngày hôm nay."



"Chị cho rằng hôm nay tôi sẽ để chị rời đi sao?"



Cảnh Diệt cau mày, trong mắt không hề có sự thương hại. Chỉ điểm này khiến tâm Cảnh Kỳ mơ hồ đau nhức.



"A! Sao hả, tôi không chịu đi cùng cô, cô sẽ giết tôi sao?"



"Tôi sẽ không giết chị, nhưng chị phải bị xử phạt!"



Cảnh Diệt lạnh lùng nói. Chuyện cho tới hôm nay, Cảnh Kỳ đã thay đổi, mọi hành vi đã đến mức không thể vãn hồi. Không, có lẽ đây mới là bản tính của Cảnh Kỳ, từ đầu đến cuối cô đã không hiểu đúng về người đàn bà này.



"Thì ra trên đời này thay lòng đổi dạ không chỉ có đàn ông, ngay cả đàn bà cũng vậy..."



Trong mắt thoáng qua một nét bi ai, Cảnh Kỳ đưa tay phủ lên mặt Cảnh Diệt.



"Cảnh Kỳ, trước đây rất lâu tôi đã từng thích chị."



Cảnh Diệt mặc cho cô sờ mặt mình,



"Vậy sao? Haha, vậy bây giờ. Hết thích rồi?"



Cảnh Kỳ giễu cợt, một tay đẩy Cảnh Diệt.



"Duyên phận này..."



Cảnh Diệt quay đầu sang chỗ khác,



"Tôi, yêu vẫn luôn là cô, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi. Nhưng còn cô, Cảnh Diệt! Lại đi yêu người phụ nữ khác!"



Cảnh Kỳ ngưng tụ, tức giận hét lên với Cảnh Diệt.



"Xin lỗi..."



Cảnh Diệt thấp giọng nói.




"Cô biết rõ tôi muốn không phải những lời này!"



Vẻ mặt Cảnh Kỳ bỗng thu vén,



"Không sao, chỉ cần con đàn bà đó với với đồ tạp chủng của nó chết, cuối cùng sẽ có một ngày cô sẽ thuộc về tôi!"



"Không!"



"Tôi không cho phép chị tổn thương đến Hỏa nhi và Liệt nhi!"



Hai tay Cảnh Diệt giam cầm hai bả vai cô, lực đạo cơ hồ muốn đem xương bả vai bóp nát.



"Trừ khi cô giết tôi!" Cảnh Kỳ trợn mắt nhìn cô,



"Bằng không kẻ chết chính là bọn họ!"



"Chị dám!"



Ánh mắt Cảnh Diệt tàn bạo ngưng lại nhìn cô. Hỏa nhi và Liệt nhi là người thân yêu quý duy nhất trên cõi đời này của cô, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến hai người.



Nhận ra được mâu thuẫn cùng không đành trong mắt Cảnh Diệt, Cảnh Lang đúng lúc mở miệng lên tiếng:



"Dì Diệt, để cho bà ta đi đi."



"Lang Lang, con?"



Cảnh Diệt không hiểu,



"Không bằng như này, lưu đày Cảnh Kỳ vĩnh viễn ở nhân giới, không bao giờ được trở về Lang tộc."



"Nhân giới có tứ đại gia tộc, có quy tắc sẽ trói buộc bà ta."



Cảnh Lang tiếp tục nói. Chuyện của Cảnh Diệt cùng Cảnh Kỳ, cô từ miệng của mẹ biết được không ít, dì Diệt từ nhỏ gian truân, thiếu đi ấm áp tình thân, Cảnh Kỳ đối với dì ấy mà nói đúng là một sự tồn tại đặc biệt. Xem như mang Cảnh Kỳ về Lang tộc, cũng chỉ nhốt lại vĩnh viễn. Cảnh Kỳ làm thế nào sẽ từ bỏ ý đồ, nhưng nếu xử tử, Cảnh Diệt thật sẽ xuống tay được? Cái này giống như một vòng tuần hoàn chết bất tận.



Lúc này, Cảnh Kỳ đang muốn rời đi, Cảnh Diệt nắm lại bả vai cô, khóa vững vàng hai tay cô lại, khiến cô không thể động đậy.



"Đã nghĩ thông suốt? Vẫn muốn giết tôi?"



Cảnh Kỳ khinh miệt nhìn chằm chằm Cảnh Diệt, bởi vì hai người cách rất gần, nên cô hướng trên mặt Cảnh Diệt thổi một làn hơi nóng.



"Lang Lang, cứ làm vậy đi."



Cảnh Diệt không chút do dự, hôm nay muôn vàn không thể để Cảnh Kỳ chạy thoát.



"Cảnh Diệt, cô không có quyền làm vậy!"



Cảnh Kỳ dùng hết khí lực toàn thân gào thét, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn.



"Tôi đương nhiên có quyền!"



Cảnh Diệt vững vàng bắt được hai bả vai cô, trợn mắt nhìn.



Cảnh Lang đang muốn gọi điện, 'xoảng' một tiếng, cửa kiếng bệnh viện bị đánh vỡ. Người chết tràn vào liên tục, tang thi vốn chỉ xuất hiện trên phim ảnh, giờ phút này chân thật phơi bày trước mặt mọi người.



"Xảy ra chuyện gì?"



Cảnh Lang cau mày, quay đầu nhìn về phía Cảnh Kỳ.



"HAHAHAHAHAHA! Hôm nay tôi muốn toàn bộ các người phải xuống địa ngục!" Cảnh Kỳ cười điên loạn.



"Mẹ, Tiểu Lang sợ!"



Đầu nhỏ của Cảnh Tiểu Lang rúc vào cổ Cảnh Lang, thân người co ro run rẩy.



"Ngoan, đừng sợ."



Cảnh Lang sờ mông bé con một cái, cùng Cảnh Diệt nhìn nhau. Cảnh Diệt hướng cô gật đầu, bắt lấy hai tay Cảnh Kỳ, một phát phản áp đến sau lưng.



"Haha! Cô cho rằng các người có thể chạy thoát được? Đây cũng không phải tang thi bình thường, mà là mật dược mới nhất tôi vừa nghiên cứu được. Những thứ này toàn bộ đều là người sống!"



Cảnh Kỳ điên cuồng, Cảnh Diệt ánh mắt phẫn hận nhìn cô, nhưng cô ta đã hoàn toàn không nhận thấy.



"Dương Mỹ Linh, cô rời khỏi đây trước!"



Cảnh Lang lớn tiếng nói với cô.



"Không!"



Vốn bởi vì cảnh tượng này mà ngây ra như phỗng, Dương Mỹ Linh nghe thấy lời Cảnh Lang, không chút suy nghĩ trả lời. Lục Hồng còn ở bên trong làm phẫu thuật, cô làm sao có thể rời đi?



"Cô ở lại cũng không giúp được gì, chỉ làm liên lụy thôi." Cảnh Lang lạnh lùng nói,



"Tôi không muốn Hồng Hồng tỉnh lại đau khổ, cho nên cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."



"Lục Hồng ở đây, tôi tuyệt đối không đi đâu hết!"



Dương Mỹ Linh kiên quyết nói.



"Tùy cô!"



Cảnh Lang nhắm hai mắt, thời điểm mở ra lần nữa, hai mắt đã tản ra ánh sáng lam u dị.



Cảnh Tiểu Lang lanh lợi từ trong ngực cô nhảy xuống, yên tĩnh đợi ở sau lưng cô.



Cảnh Diệt đọc câu khẩu quyết, hai tay Cảnh Kỳ liền bị vòng sáng màu trắng khóa lại, không chỉ vậy, toàn thân cô dần dần bị chùm ánh sáng trắng trói buộc.