Lúc ta còn chưa phản ứng lại, hắn nhón chân một chút, cầm đùi dê vững vàng đáp xuống đất, thuận tiện khinh bỉ nhìn ta: “Ta đường đường là hoàng đế Nam triều, vậy mà lại phải giúp con nhóc ngươi nướng đùi dê.”
Ta ăn đùi dê nướng rất ngon miệng.
Cha từng nói, trên thế gian này không có bánh có nhân nào rơi một cách uổng phí, nếu như có, vậy thì bên trong nhất định có độc.
Trong đùi dê nướng của Tiêu Thừa Dịch không có độc, nhưng hắn lại muốn ta làm một chuyện.
Hắn hỏi ta: “Nhóc con, có muốn gặp tỷ tỷ xinh đẹp không.”
Ta lắc đầu, nhưng trong ánh mắt đe dọa của hắn, âm thầm đổi lắc đầu thành gật đầu.
Tiêu Thừa Dịch hài lòng, hắn dùng bàn tay đầy dầu xoa đầu ta: “Rất tốt, tối nay trẫm sẽ đưa ngươi đi gặp tỷ tỷ xinh đẹp.”
Tỷ tỷ xinh đẹp là Lương phi.
Vừa vào cung vài ngày trước.
Phụ thân của nàng ấy là thượng thư, mẫu thân cũng có quan hệ thân thích với hoàng tộc, vì vậy nàng ấy vừa vào cung liền được đặc cách thăng làm Lương phi.
Lúc này, Lương phi áo quần cởi một nửa, tóc dài choàng vai, gương mặt quyến rũ nửa nằm trên giường, mà Tiêu Thừa Dịch dắt tay ta, vẻ mặt không để tâm, xin lỗi nói: “Nhóc con này cứ nhất quyết quấn lấy trẫm, đòi trẫm kể chuyện đánh trận cho nó nghe, Lương phi nàng nói xem phải làm sao đây?”
Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Dịch, trên mặt rất yên tĩnh rất ngoan, kì thực, ta muốn nôn hết đùi dê tối nay lên người hắn.
Lương phi cà lăm rời đi, trước khi đi, còn âm thầm nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đó ta biết, ta vì một cái đùi dê, đã đắc tội một phi tần.
Không đáng, không đáng.
Bên ngoài không biết đổ mưa từ lúc nào, tiếng sấm cuồn cuộn, bước chân bước ra của ta lặng lẽ thu lại, nói với Tiêu Thừa Dịch đang cởi giày cởi tất: “Ta có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm không?”
3
“Không thể.” Tiểu Thừa Dịch không chút nể tình từ chối ta.
Ta méo miệng.
Hắn nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của ta, phụt cười một tiếng: “Trêu ngươi thôi.” Hắn vỗ lên long sàng, “Qua đây ngủ.”
Đường đường là long sàng, ta không dám trèo lên: “Hoàng thượng, ta nghỉ ngơi trên giường ở bên ngoài tẩm điện một lát là được rồi, ngài không cần lo cho ta.”
“Ai muốn lo cho ngươi.” Tiêu Thừa Dịch cởi giày cởi tất, thoải mái nằm dài trên giường.
Giường ngoài tẩm điện, không chỉ có thể nghe thấy mưa gió bên ngoài, còn có thể đọc sách, khuyết điểm là có hơi cấn người, ngủ lâu sẽ đau lưng.
Ngủ đến hơn nửa đêm, ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người đang đi đến bên cạnh mình, người đó thở dài một tiếng: “Ngủ đến banh càng, giống như con ếch, cũng không sợ bị lạnh.”
“Còn chảy nước miếng, sẽ không lại nằm mơ thấy đùi dê nướng chứ, chưa từng thấy ai ham ăn như ngươi?”
Ta cau mày, ồn quá.
Sau đó, ta bị hai cánh tay mạnh mẽ nâng lên, ta thật sự rất buồn ngủ, không mở mắt nổi, nhưng mũi ngửi thấy một mùi hương đặc trưng, đó là mùi trên người Tiêu Thừa Dịch.
Không giống như mùi cây tùng trên người ma ma, lại khiến ta vô cùng an tâm.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, ta thoải mái thở dài một tiếng, quấn chăn phù phù ngủ mất, trong mơ màng, ta nghe thấy giọng nói của Tiêu Thừa Dịch: “Nhóc con nhà ngươi, được nước lấn tới, đến cả chăn của trẫm cũng dám cướp.”
Hôm sau, ta tỉnh dậy trên long sàng.
Thái giám tổng quản nhìn thấy Lương phi trên giường biến thành ta, suýt chút nữa lấy hơi lên: “Sao…sao lại là cô nương.”
Ta mang tất và giày xong thì xuống giường, trịnh trọng nói: “Ta đói rồi.”
Thật ra tim ta nhảy bình bịch, thì ra tối qua không phải mơ, thật sự là Tiêu Thừa Dịch bế ta lên giường ngủ.
Nhưng hắn có tốt bụng như vậy không?
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Ta dùng bữa sáng ở Thừa Khánh Điện.
Một bàn đồ ăn tinh xảo, nhưng ta không có chút khẩu vị nào, ta tùy tiện ăn đối phó hai miếng, sau đó đứng dậy phủi váy đi mất.
Còn về Tiêu Thừa Dịch.
Hắn đã mất tích cả một buổi tối, nghe nói đến buổi triều sớm cũng không đi, cũng không biết đi làm gì rồi.
Dùng xong bữa sáng, ta về Tú Thanh Cung, ma ma thấy ta cả đêm không về, lo đến nỗi bạc tóc, thấy ta bình an trở lại, bà ấy nước mắt giàn giụa: “Cô nương à, người đi đâu vậy chứ, làm ta tìm cả buổi.”
Ta nuốt nước miếng, không tiện nói tối qua ta ở nhờ chỗ Tiêu Thừa Dịch.
Sau khi dùng bữa trưa, người trong cung Lương phi đến, nói mời ta thưởng hoa.
Ở trong cung phải nhớ một câu, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Ma ma rất lo lắng: “Lương phi này mới vào cung vài ngày, sao lại mời cô nương đi thưởng hoa rồi, cô nương, lát nữa người nói năng phải kỹ càng một chút, chúng ta không đắc tội bất cứ ai trong cung, hiểu không?”
Trong lòng ta thầm nói, đã đắc tội từ lâu, bây giờ nói đã muộn rồi.
Tất cả đều tại Tiêu Thừa Dịch.
Trước khi đến cung của Lương phi, ta chuẩn bị đầy đủ chu đáo, vốn cho rằng là bạo vũ lê hoa trâm đang đợi ta, kết quả Lương phi cười tít mắt kéo ta nói chuyện phiếm.
Ra khỏi cung Lương phi, ta không chỉ uống một bụng nước trà, còn vì ăn quá nhiều bánh ngọt mà tiêu chảy.
Nơi này cách Tú Thanh Cung của ta vẫn còn một đoạn, nhưng lại cách Thừa Khánh Điện không xa.
Giữa ẻ ra quần và vấn đề thể diện, ta chọn vế sau.
Lúc ta ôm bụng đến Thừa Khánh Điện, sắc mặt trắng như tờ giấy, thái giám tổng quản canh giữ ở cửa hoảng sợ: “Cô nương, người làm sao vậy?”
“Ta…”
Tiêu Thừa Dịch đi ra, nhìn thấy gương mặt trắng nhách giống quỷ của ta, vội thay ta bắt mạch: “Nhóc con, ăn bậy bạ gì rồi, chắc không phải trúng độc rồi chứ?”
“Ta…” Ta khốn khổ trả lời, “Hoàng thượng, ta muốn đại tiện*.”
Hắn nhướng mày: “Đã lúc nào rồi mà còn muốn xuất cung?”
*Đồng âm với xuất cung
Ta muốn khóc mà khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng vẫn ẻ ra quần.
Hắn nhịn cười đi đến bên cạnh ta: “Ẻ ra quần có gì ghê gớm đâu, trước đây lúc chúng ta hành quân, gặp phải mai phục, bao nhiêu binh sĩ giải quyết tại chỗ.”
Ta không nói nên lời, ta là nữ tử có thể so sánh à?
Hắn vỗ đầu ta: “Lão tử sẽ không nói cho ai biết đâu, ngươi còn xụ mặt làm gì?”
Ta giơ ngón tay ra, nói: “Ngoéo tay.”
Khóe miệng hắn co rút: “Nhóc con quả nhiên là nhóc con, lão tử…trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ngoéo tay rẻ rách gì…được rồi được rồi, đừng khoe nước mắt với trẫm nữa, trẫm ngoéo tay với ngươi còn không được sao.”
Cuối cùng, Tiêu Thừa Dịch thề sẽ nuốt bí mật này vào trong bụng, ta mới yên tâm quay về.
4
Nước Đạt Tháp ở Biên giới Nam triều phái sứ thần qua.
Đạt Tháp và Nam Triều là kẻ thù cũ.
Bọn họ ăn lông ở lỗ, tàn ác khát máu, năm đó khi Tiêu Thừa Dịch chưa làm tướng quân, địa bàn biên giới Nam triều luôn trở thành miếng mồi thơm của bọn họ.
Vì sự an ổn của Nam triều, mấy đời hoàng đế Nam triều đều đưa công chúa của mình đến Đạt Tháp hòa thân.
Nhưng những công chúa này, kết cục cuối cùng không một ai là không bi thảm.
Nếu như không có Tiêu Thừa Dịch, Nam triều sẽ bị Đạt Tháp ăn từng chút, hắn vừa xuất hiện, xoay chuyển cả cục diện, sau đó, Đạt Tháp bị Nam Lâm quân ép lui từng bước, cuối cùng cút về sào huyệt của mình.
Nam triều, vì có Tiêu Thừa Dịch và Nam Lâm quân, yên bình từ đó.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Lần này, bọn họ đến đưa người.
Đưa đến một mỹ nhân.
Tiêu Thừa Dịch liền nói một câu: “Vậy giữ lại đi.”
Sứ thần vừa lòng thỏa ý rời khỏi.
Tiêu Thừa Dịch ban cho mỹ nhân Đạt Tháp đưa đến phong hiệu Dung phi, ngang vai ngang vế với Lương phi, ban cho nàng ấy Cẩm Tú Cung, tặng rất nhiều kì trân dị bảo cho nàng ấy.
Hắn cũng thường xuyên đến cung của Dung phi, nghe thái giám nói, Cẩm Tú Cung luôn truyền đến tiếng cười nói rộn ràng.
Từ sau khi Dung phi vào cung, ta đã một tháng không gặp Tiêu Thừa Dịch, càng đừng nhắc đến ăn đùi dê hắn nướng.
Hắn còn từng nói, vì ta đã giúp hắn một chuyện, nên sau này cách dăm ba bữa sẽ nướng đùi dê cho ta ăn.
Tên lừa đảo.
Dung phi không bất ngờ trở thành sủng phi của Tiêu Thừa Dịch, nhưng đồng thời nàng ta cũng trở thành cây kim trong mắt, cái gai trong thịt của phi tần trong cung.
Thái hậu đặc biệt gọi ta qua tâm sự.
Bà ấy nắm tay ta, tình ý sâu xa nói: “Lăng Nhi, con là hoàng hậu tương lai, quốc mẫu Nam triều, bất kể hiện tại hoàng đế sủng ái ai, đều không thể làm lung lay địa vị của con, con không cần phải tính toàn với mấy con chó con mèo đó.”
Ta nghĩ, ta cũng không muốn tính toán với bọn họ.
Nhưng vô tình, lúc ta nhìn thấy Tiêu Thừa Dịch nướng đùi dê cho Dung phi, trong lòng dường như trống rỗng, tựa như thứ đồ thuộc về mình bị người khác cướp đi.
Vô cùng tức ngực.
Ta nhốt mình trong Tú Thanh Cung, không ra cửa trước không bước cửa sau.
Ma ma thấy ta ốm đi một vòng, cứ luôn than ngắn thở dài.
Lúc cung nhân lại lần nữa bưng bữa tối còn nguyên xi xuống, ta đột nhiên hỏi ma ma: “Ma ma, có than không, ta muốn nướng đùi dê?”
Lần đầu tiên ta nướng đùi dê, không làm chủ được độ lửa, không chỉ nướng đùi dê cháy đen, còn bị sặc ho liên tục.
Khi Tiêu Thừa Dịch đến, cho rằng Tú Thanh Cung bị cháy.
Nhìn thấy ta đen mặt ngồi trên đất, trong tay cầm đùi dê nướng cháy, hắn vừa buồn cười vừa tức giận, ngồi xổm xuống trước mặt ta: “Thèm rồi à.”
Một tháng không gặp Tiêu Thừa Dịch, dường như hắn ốm đi một chút, nhưng đôi mắt lại càng trong trẻo hơn.
Thật ra, gương mặt của Tiêu Thừa Dịch như quan ngọc.
Nhưng hắn từng nói, tướng quân ra trận giết địch, nếu như trông ẻo lả, còn không đi làm trò cười cho quân địch chắc, vì vậy hắn để râu quai nón, khiến bản thân trở nên thô ráp một chút, cộng thêm hành quân quanh năm, vốn không thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt ta.
Tay hắn cầm thương quanh năm, đầy nốt chai, lúc chạm vào mặt ta, ta có hơi đau, nhưng thứ nhiều hơn là cảm xúc khác thường.
“Nhóc con, một tháng không gặp, sao ngươi gầy như con khỉ vậy.”
Ta cúi đầu không hé răng.
“Vì hơn một tháng trẫm không đến gặp ngươi, nên ngươi giận trẫm à?” Hắn thay ta lau tro đen dưới cằm, đôi mắt trong suốt nhìn vào đáy mắt của ta.
Ta giận dỗi quay đầu đi: “Không có.”
Hắn cười một lúc, gọi cung nhân đến, thay than lửa và đùi dê mới.
Một giờ sau, ta ngồi trên giường xé đùi dê, Tiêu Thừa Dịch vừa đọc sách vừa thong dong uống trà.
"Chậm thôi, không ai giành với ngươi, ăn cơm cứ giống như giành với chó vậy."
Ta làm chậm động tác lại.
"Ăn đến chảy dầu đầy miệng, thật giống như con mèo ham ăn đói mấy năm rồi. Có điều đổi câu nói khác, trong cả cung này, trẫm chỉ thấy ngươi ăn ngon lành nhất, người khác…"
Ta dừng lại.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Ta nuốt thịt dê trong miệng xuống, vờ như vô ý hỏi: "Hoàng thượng, hôm nay sao ngài không đến cung của Dung phi?"
Từ lúc Dung phi vào cung đến nay, hầu như hắn bãi triều liền đến Cẩm Tú Cung, có lúc ngủ lại Cẩm Tú Cung, việc làm này của Tiêu Thừa Dịch, dẫn đến phi tần hậu cung ghen tị không thôi.
Đặc biệt là Lương phi.
Nàng ta không dễ gì mới đợi được một lần thị tẩm, kết quả vẫn bị ta phá rối.
Bây giờ một nữ tử ngoại tộc được sủng như vậy, sao nàng ta có thể nhịn được.
Động tác uống trà của Tiêu Thừa Dịch hơi ngừng lại, hắn nhìn ta: "Một đứa con nít ranh, sao cũng quan tâm đến những chuyện này."
Ta cúi đầu: "Hoàng thượng, có phải ngài thích Dung phi không?"
Hắn không trả lời.