1
Ban đêm trong hoàng cung rất yên tĩnh.
Đồ ăn trên bàn ta chỉ đụng vài miếng, không phải không đói, chỉ là làm quá tinh xảo, ta nhất thời ăn không quen.
Cửa cót két một tiếng bị người ta mở ra, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Cô nương, bữa tối người chẳng dùng bao nhiêu, đói bụng thì phải làm sao?”
Ta cắn môi, thật sự không tiện mở miệng nói ta muốn ăn thịt dê nướng.
“Ta không đói.”
Có lẽ nét mặt chán ăn của ta bị ma ma hiểu sai, bà ấy thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta mang theo chút thương xót: “Aiz, cũng là một tiểu cô nương không có tự do, cô nương muốn ăn cái gì, ma ma đến nhà bếp làm cho người nhé?”
Ta lắc đầu.
Đùi dê nướng, chắc chắn bà không làm được, cho dù có làm được, cũng không tuyệt vời như đại ca nướng.
Sau khi ma ma hầu hạ ta ngủ thì đóng cửa rời khỏi.
Ta mở mắt nhìn tầng tầng lớp lớp vải sa mỏng, cuối cùng thật sự không nhịn được bụng đói cồn cào nên tung chăn, mang giày rồi chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ta đến hoàng cung.
Trong cung có giới nghiêm, nhưng vì ta nhỏ con, bước chân không có tiếng động, giống như một con mèo nhỏ, cho nên không gặp phải trở ngại gì.
Ta không có mục đích đi lang thang một vòng, mũi ngửi thấy mùi thơm, đó là mùi hương đặc trưng chỉ đùi dê nướng mới có, ta chợt thèm không chịu nổi, tìm qua theo hướng của hương thơm.
Ta nhìn thấy Tiêu Thừa Dịch.
Hắn đang ngồi xổm trên đất, thuần thục nướng đùi dê, vừa nướng vừa chửi đổng: “Ngự trù trong cung đều là phế vật, đến cả đùi dê nướng cũng không biết, còn muốn lão tử tự mình làm.”
Ta nuốt nước bọt, xoay người, rón ra rón rén chuẩn bị rời khỏi.
Đáng tiếc, tiếng bước chân như mèo con của ta vẫn cứ bị hắn phát hiện.
“Ai!” Cùng với một tiếng quát nhẹ, một hòn đá đập thẳng vào chân ta, ta chỉ cảm thấy một trận đau đớn, chân mềm nhũn rồi quỳ xuống đất. Truyện Thám Hiểm
Vạt long bào vụt qua trước mắt ta, giọng nói có sức uy hiếp của Tiêu Thừa Dịch truyền đến: “Ngươi là ai?”
Ta thấp thỏm ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ta, Tiêu Thừa Dịch giống như mèo bị giẫm vào đuôi, suýt nữa xù lông, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại: “Sao ngươi còn chưa ngủ, mới bé tí mà đã lượn tới lượn lui trong cung à.”
Giọng điệu tuy hung dữ, nhưng lời nói lại giản dị dễ gần, vốn không nhìn ra hắn là đế vương cao cao tại thượng nắm quyền sinh sát trong tay.
Sự sợ hãi của ta bớt đi vài phần.
Ta nhớ lại ba hôm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thừa Dịch.
Hắn ngồi trên long ỷ, sau khi nghe ta báo khuê danh và tuổi tác của mình thì trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh ta, cúi người nhìn ta:
“Ngươi, mười bốn tuổi?”
Ta trả lời: “Hồi bệ hạ, thần nữ vừa tròn mười bốn.”
Hắn hít sâu một hơi, xoay người, vung tay hình vòng cung, cho thái giám bên cạnh một cái bạt tai, tràn đầy năng lượng mắng: “Lão tử thiếu hoàng hậu, không phải thiếu con gái.”
Ta cho rằng khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ ném ta ra khỏi hoàng cung.
Nhưng hắn bình tĩnh một lúc rồi nói:
“Thu dọn Tú Thanh Cung một chút cho nàng ta ở, phiền phúc.”
Mùi thơm của đùi dê nướng theo gió bay qua.
Ta ra sức nuốt nước miếng, ánh mắt dính lên đùi dê nướng.
Tiêu Thừa Dịch nhìn theo ánh mắt của ta, phì cười: “Xem ra vẫn là một con mèo ham ăn, thôi vậy.” Hắn xoay người về chỗ, vẫy tay với ta: “Mèo ham ăn, qua đây.”
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Ta thật sự không cưỡng nổi sức hấp dẫn của đùi dê nướng nữa nên đi qua đó.
“Muốn ăn à?” Hắn hỏi.
Ta thành thật gật đầu.
Hắn gật đầu một cách không rõ hàm ý, đôi mắt hổ dưới ánh lửa mang theo vài phần uy nghiêm và sát khí: “Ngươi là người đầu tiên dám ăn cùng với trẫm từ lúc trẫm vào cung đến nay.”
Tiêu Thừa Dịch xé một miếng thịt đưa cho ta, ta nhận lấy, ăn thử một miếng, hai mắt không tự chủ phát sáng.
Hắn nhướng mày: “Trẫm nướng thế nào?”
“Ngon.” Ánh mắt ta trong suốt.
“Ngon thì ngon, ngươi khóc cái gì?” Hắn thấy ta vừa khóc vừa chảy nước mắt, mắng một câu nít ranh phiền phức, lại xé một miếng thịt dê lớn đưa cho ta, “Ăn đi, không được khóc, còn khóc nữa…”
Hắn suy nghĩ một hồi rồi đe dọa ta: “Kéo ngươi ra ngoài chém.”
Ta bị dọa cho mắc nghẹn.
Nếu không phải Tiêu Thừa Dịch kịp thời phát hiện, vỗ một cái vào lưng ta, có lẽ tối nay ta đã gửi gắm lại nơi này, hưởng dương mười bốn tuổi.
Từ sau khi ăn đùi dê nướng của Tiêu Thừa Dịch, ta phát hiện bản thân ngày càng chán ăn hơn.
Bữa ăn hàng ngày cung nữ đưa qua, ta không đụng một miếng nào.
Ta vốn không nhiều thịt, đói nhiều bữa như vậy, gió vừa thổi liền bay, ma ma ở bên cạnh sốt ruột: “Cô nương, tốt xấu gì người cũng ăn một miếng đi, trời lớn đất lớn, ăn cơm lớn nhất, không thể vì hoàng thượng không đến cung của chúng ta mà người tuyệt thực, bây giờ Nam triều vừa ổn định, hoàng thượng bận chính vụ, tạm thời quên cô nương cũng hợp tình hợp lí mà.”
Không nhắc tới Tiêu Thừa Dịch thì tốt hơn, vừa nhắc đến hắn, ta lại càng đói.
Ma ma than ngắn thở dài, đột nhiên ta ngẩng đầu hỏi bà ấy: “Ma ma, ta phải làm sao mới có thể gặp được hoàng thượng?”
2
Lúc ta ngồi cuộn như cây nấm ở Thừa Khánh Điện, thì bị thái giám tổng quản tóm được.
Ông ấy nhìn thấy ta, liền nghĩ đến ám ảnh bị Tiêu Thừa Dịch vung cho bạt tai, run cầm cập một hồi, thấp thỏm nói: “Ấy, cô nương, sao người lại ngồi xổm ở đây?”
Người trong cung đều gọi ta là cô nương.
Vì ta vẫn chưa đến tuổi cập kê, vẫn chưa được ban phong hào.
Ngày đầu tiên vào cung, thái hậu gọi ta qua đó, kéo tay ta chân thành nói: “Con ngoan, đợi sau tuổi cập kê của con, ta sẽ để con và hoàng thượng hoàn thành đại hôn.”
Ta không muốn thành hôn với Tiêu Thừa Dịch.
Hắn lớn hơn ta một giáp, nếu như không phải vì hắn nướng đùi dê quả thật rất ngon, thì ta không hề muốn đến gần hắn.
Sát khí trên người hắn quá nặng, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã cảm nhận được.
Tiêu Thừa Dịch, vốn là Nam Lâm Vương.
Canh giữ biên giới Nam triều, bảo vệ an ổn của Nam triều.
Từ nhỏ đến lớn, truyền thuyết về Tiêu Thừa Dịch đã vang dội như sấm bên tai.
Hắn từng một người một ngựa đột nhập vào trại địch, lấy đầu của thủ lĩnh quân địch.
Hắn từng một địch ngàn, giết đỏ cả mắt, toàn thân loang lổ vết máu, ngay cả sói hoang nhìn thấy hắn cũng phải rút lui phần nào.
Hắn vô tư tùy tiện, trước giờ chưa từng để ý đến phần thưởng của hoàng đế, càng sẽ không tâng bốc xu nịnh, vương phủ hoàng đế cho hắn đến nay vẫn không một bóng người.
Một người như vậy, phản lại Nam triều.
Không thể không phản.
Tiên đế của Nam triều đột nhiên qua đời, con cái dưới gối ngài ấy ít ỏi, chỉ có con trai của Tiêu Thành Vương là Tiêu Thừa Lân có tư cách kế vị, còn lại chính là Tiêu Thừa Dịch.
Nhưng hắn xem nhẹ điều này.
Nếu như Tiêu Thừa Lân ngoan ngoãn làm hoàng đế thì thôi đi.
Nhưng hắn ngu dốt tột cùng, nghe lời tiểu nhân, sủng ái yêu phi, Nam triều tốt đẹp bị hắn làm rối thành mớ bòng bong, dân chúng oán than khắp nơi, vô cùng khốn khổ, lãnh thổ Nam triều bị Tiêu Thừa Lân xem như đồ chơi, cắt cho nước địch.
Vì vậy, Tiêu Thừa Dịch mới không thể không phản.
Trong tay nắm bảy mươi vạn đại quân, đủ để hắn thanh quân trắc*.
*Thanh trừ thân tín, gian thần bên cạnh vua
Bắt hôn quân Tiêu Thừa Lân, lấy đầu gian thần và yêu phi, thả thái hậu đang bị nhốt ở lãnh cung ra.
Tất cả kết cục đã định, hắn chuẩn bị dọn dẹp trở về đất phong của mình.
Nhưng thái hậu lại liều cái mặt già của mình, quỳ xuống trước mặt hắn.
Nam triều cần có hoàng đế, cần có một minh quân.
Chuyện này, ta mang máng nghe đại ca nhắc qua.
Huynh ấy nói: “Lúc đó thái hậu nương nương quỳ trước mặt Nam Lâm Vương, mặt hắn xanh lét.”
Đại ca ta nói: “Hắn vốn là một con chim ưng, tự do bay lượn, tiêu dao phóng khoáng, giờ đây chỉ có thể bị nhốt trong tường cung cao vút.
Một đêm trước khi ta tiến cung, đại ca ta cũng xoa đầu ta cảm thán: “Như vậy, trong cung lại nhiều thêm một con chim bị nhốt.”
Cho nên, tại sao Tiêu Thừa Dịch là chim ưng, còn ta là chim?
Ta không phục.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Trong mắt ta mang theo sự tha thiết: “Ta muốn gặp hoàng thượng.”
“Cô nương, người tìm hoàng thượng có việc gì, hiện tại hoàng thượng đang phê tấu chương, hay là người có chuyện thì nói với nô tài, nô tài thay người truyền đạt đến hoàng thượng.”
Ta há miệng, thật sự không tiện nói mục đích ta gặp Tiêu Thừa Dịch là vì ăn đùi dê nướng.
Nói như vậy, hắn có ném tấu chương vào mặt ta, bảo ta lăn cút được bao xa thì cút bao xa không.
Suy cho cùng tính khí của hắn nóng nảy như thế.
“Không có gì.” Ta khẽ thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi, sau lưng lại có tiếng bước chân, sau đó giọng nói của Tiêu Thừa Dịch vang lên: “Nhóc con, sao ngươi lại ở đây.”
Ta chuẩn bị hành lễ với hắn.
“Miễn đi miễn đi, tay nhỏ chân gầy, một lát nữa đụng hỏng mất.” Hắn đi đến bên cạnh ta, cúi đầu nhìn ta, sau một hồi thì cau mày: “Trong cung cắt xén khẩu phần của ngươi à?”
“Hồi hoàng thượng, không hề có chuyện này.” Ta trả lời.
“Không có vậy sao ốm thành con chim vậy.” Hắn nói xong, thái giám bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Tiêu Thừa Dịch không thoải mái nướng mày, chữa lại: “Ý ta là, ngươi không hài lòng với thức ăn trong cung à, hay là món ăn ngự trù làm không hợp khẩu vị của ngươi?”
“Ta…” Ta muốn ăn đùi dê nướng.
Nhưng ta không dám nói.
Dường như Tiêu Thừa Dịch nhìn rõ tâm tư của ta, miệng hắn nhếch lên, kề sát tai ta, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi từ xa đến đây, chính là vì muốn xin đùi dê nướng của ta chứ.”
Ta nuốt nước miếng.
Hắn “ha” một tiếng: “Ngươi coi trẫm là cái gì, trời chưa sáng trẫm đã dậy, bữa sáng còn chưa kịp ăn đã lên triều, tan triều còn phải vật lộn với một đám già cổ hủ, vừa nghỉ ngơi một lát, cây nấm nhỏ ngươi liền tìm đến cửa, chính là vì xin ta đùi dê nướng?”
Thái giám bên cạnh đã lười ho, ta nhìn thấy tâm trạng không còn gì luyến tiếc trên mặt ông ấy.
“Xin lỗi…” Ta chuẩn bị bỏ chạy, ta không muốn vì đùi dê nướng mà chọc giận Tiêu Thừa Dịch, kéo theo một mạng, biến thành người đầu tiên trong lịch sử vì ăn đùi dê nướng mà mất mạng.
Tiêu Thừa Dịch bước lên mấy bước, thấy ta không đi theo, quay đầu quát một tiếng: “Còn không mau đi theo.”
Dọa cho ta cùng tay cùng chân theo sau hắn.
Tiêu Thừa Dịch dẫn ta đến Ngự Thiện Phòng.
Lúc này không phải là giờ cơm, Ngự Thiện Phòng không có ai, Tiêu Thừa Dịch quét mắt một vòng, nhìn thấy đùi dê treo trên xà nhà, cố ý giở trò xấu: “Muốn ăn đùi dê nướng phải không?”
Ta gật đầu.
“Tự đi lấy đi, lấy được rồi, thì trẫm giúp ngươi nướng.”
Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà treo đùi dê, lại đánh giá vóc dáng của bản thân, chỉ cảm thấy Tiêu Thừa Dịch cố ý chơi mình.
Địch không động, ta cũng không động.
Ta thuận tiện làm ra dáng vẻ muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Tiêu Thừa Dịch quả nhiên không nhịn được, lập tức nộp vũ khí đầu hàng