Nhà vệ sinh ở phía đối diện, đi qua hành lang khu vực nghỉ ngơi, muốn đến đó phải đi qua cổng hội trường, bên ngoài là đường phố sầm uất.
Tiểu Đào Đào đi đến cửa, đứng ở đó nhìn dòng người qua lại, trên tay ai nấy cũn cầm trà sữa, đồ ăn, mùi thơm nức mũi khiến cô bé không kìm được mà nuốt nước miếng, thơm quá!
Đúng lúc này, bụng Tiểu Đào Đào lại réo lên ục ục.
Cô bé không kìm được bước chân, đi ra ngoài, men theo mùi hương đến một quán bán đồ nướng.
Cô bé đứng trước cửa quán, nhìn chủ quán với ánh mắt thèm thuồng.
Vị chủ quán thoăn thoắt nướng đồ ăn, nướng đến khi nào đồ ăn xèo xèo mỡ, sau đó rắc đủ loại gia vị, khiến Tiểu Đào Đào chưa từng được chứng kiến cảnh tượng này phải nuốt nước miếng.
Một vị khách đang đứng xếp hàng mua đồ nướng phát hiện ra cô bé: “Cô bé này ở đâu ra đây?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy cô bé trông rất đáng yêu, bèn lại gần hỏi: “Người lớn nhà em đâu?”
Tiểu Đào Đào chỉ về phía mình vừa đi tới: “Ở đằng kia ạ.”
“Sao em lại tự chạy ra đây?”
“Đi bộ ạ.” Tiểu Đào Đào nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng mà chủ quán đang làm, thơm quá! Cô bé ngây thơ hỏi mọi người: “Cái này ăn ngon không ạ?”
“Không ngon đâu.” Trẻ con không được ăn mấy thứ linh tinh này, một chị gái tốt bụng nói dối.
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, nhưng trông có vẻ rất ngon mà.
“Người lớn nhà vô trách nhiệm quá, sao lại để con bé chạy lung tung thế này?” Một chị gái tốt bụng khác dắt tay Tiểu Đào Đào, định đưa cô bé về: “Em từ đâu đến? Để chị đưa em về.”
“Bên cạnh là đồn cảnh sát đấy, đưa con bé đến đó đi.” Chủ quán thản nhiên nói: “Trẻ con không nhớ đường đâu, nhỡ đi nhầm đường thì nguy hiểm lắm.”
Cứ như vậy, Tiểu Đào Đào háu ăn bị đưa đến đồn cảnh sát gần đó.
Cô bé ngơ ngác nhìn các chú cảnh sát đang vây quanh mình, cô bé chỉ thèm ăn thôi mà, sao lại bị bắt đến đây vậy?
Cảnh sát ân cần hỏi: “Bạn nhỏ, con có nhớ người nhà của mình tên là gì không?”
Tiểu Đào Đào chột dạ giấu tay ra sau lưng, sư huynh từng nói, cảnh sát bắt người xấu, hôm qua cô bé làm hỏng xe của người ta, liệu có bị bắt không nhỉ? Cô bé rụt rè nói: “Đừng bắt con.”
“Đừng sợ, chúng tôi không bắt con đâu.” Thấy cô bé sợ, cảnh sát vội vàng lấy kẹo chocolate ra dỗ dành: “Bé ngoan, ăn kẹo nào, ngọt lắm đấy.”
Tiểu Đào Đào vốn đang sợ, rất nhanh đã bị thu hút sự chú ý, cô bé quay đầu nhìn viên kẹo chocolate mà mình chưa được ăn bao giờ, lí nhí hỏi: “Ngon không ạ?”
“Ngon lắm.” Cảnh sát bóc kẹo đưa cho Tiểu Đào Đào: “Con thử xem, không thích thì nhổ ra.”
Tiểu Đào Đào nhận viên kẹo chocolate to bằng ngón tay cái bỏ rồi vào miệng, lúc đầu hơi đắng, sau đó là vị ngọt ngào lan tỏa.
Mắt cô bé sáng rực: “Ngọt quá!”
Cảnh sát nhìn đôi mắt lấp lánh của cô bé, đoán cô bé rất thích ăn: “Thích không?”
Hương vị ngọt ngào của chocolate khiến Tiểu Đào Đào nhanh chóng quên đi chuyện không vui lúc nãy, cô bé gật đầu lia lịa: “Thích ạ.”
“Vậy số còn lại cho con hết.” Viên cảnh sát đưa hết số kẹo còn lại cho Tiểu Đào Đào.
Tiểu Đào Đào ngạc nhiên nhìn viên cảnh sát, lí nhí hỏi: “Cho con hết ạ?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Cho con hết, nhưng con phải nói cho chú biết người nhà của con tên là gì, để chú liên lạc với họ đến đón con.”
Tiểu Đào Đào định lên tiếng thì nhìn thấy một người đàn ông đầu băng bó đang đứng ở cửa, tay cầm chocolate của cô bé run run, cẩn thận hỏi viên cảnh sát: “Chú có đánh anh ấy không ạ?”
Viên cảnh sát mỉm cười: “Không đâu, cùng lắm là dạy dỗ một chút thôi.”
Tiểu Đào Đào lại nhìn người đàn ông bị thương ở đầu, trong lòng hồi hộp, thật sự không đánh sao?
Viên cảnh sát thấy cô bé do dự, bèn lấy bánh quy, chuối trên bàn đưa cho cô bé, dỗ dành: “Nếu con nói cho chú biết, chú tặng thêm mấy thứ này cho con nữa, được không?”
Tiểu Đào Đào nhìn mấy món đồ ăn mà mình chưa được ăn bao giờ, trong lòng không kìm được mà dao động.
Ngay khi đang phân vân có nên nói tên sư huynh hay không, thì cô bé nhìn thấy một chàng trai đẹp trai nhuộm tóc màu xám khói, cô bé chợt nảy ra một ý định, chỉ tay vào người đó: “Là anh ấy ạ.”
Giang Ly đến đồn cảnh sát làm việc, ngơ ngác nhìn cô bé: ???