“Tôi biết mình đẹp trai, nhưng cũng đừng nhận bừa anh trai.” Trong mắt Giang Ly vốn còn mang theo chút ý trêu chọc, nhưng giờ chỉ còn lại sự xa cách, anh không nhân bừa em gái đâu.
Tiểu Đào Đào chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Nhưng anh là anh trai của em mà.”
Sắc mặt Giang Ly trầm xuống, lạnh lùng nhìn tiểu hòa thượng: “Tôi không phải anh trai của em.”
Anh từng có một cô em gái, anh rất yêu thương em gái, mỗi ngày tan học về, việc đầu tiên anh làm là đi ôm em gái.
Nhưng khi em gái được hơn 3 tháng tuổi thì bị bảo mẫu trong nhà bắt cóc.
Đến khi tìm được thì bảo mẫu đã tự sát, em gái thì không thấy đâu, sống chết chưa rõ.
Gia đình anh đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không có kết quả, người thân cũng vì thế mà chịu nỗi đau đớn tột cùng.
Anh nhìn tiểu hòa thượng trước mặt bằng ánh mắt lạnh nhạt, tuy cô bé rất đáng yêu, nhưng anh không cần một đứa em gái giả mạo.
Tiểu Đào Đào tủi thân nhìn Giang Ly không cần mình, hốc mắt ngấn lệ, cô bé hít hít mũi, giận dỗi nói: “Anh không cần em thật à?”
Giang Ly muốn tìm em gái, nhưng anh không tùy tiện nhận một bé gái ven đường làm em, mấy năm nay, có biết bao nhiêu kẻ giả mạo đến nhà họ rồi.
Anh không nghĩ đến hiện giờ, kẻ giả mạo càng lúc càng tinh vi, thế là lạnh lùng nói một câu: “Không cần.” Sau đó trực tiếp kéo cửa sổ xe lên.
Tiểu Đào Đào thấy Giang Ly kéo cửa sổ xe lên, ngây ngẩn cả người, anh trai không cần mình.
Cô bé đau lòng nắm chặt tay lại, nước mắt chực trào, hít hít mũi, tức giận nói với Giang Ly: “Vậy em cũng không cần người anh trai như anh nữa!”
Quản lý biết rõ tình hình gia đình của Giang Ly, cũng may là anh không đánh trẻ con, nếu không thì cô bé này ăn đòn là cái chắc.
“Hai vị sư phụ, nếu hai người không có khả năng bồi thường thì chúng tôi đành phải giải quyết theo pháp luật.” Quản lý còn có việc, không rảnh nói nhảm thêm nữa, sau khi dặn dò trợ lý xong, anh ấy lái xe chở Giang Ly rời khỏi hiện trường.
“Đứa bé kia trông xinh xắn thật, đẹp trai giống cậu đấy, hay là em gái ruột của cậu thật?”
“Im miệng!” Nhắc đến em gái vẫn chưa tìm thấy, tâm trạng Giang Ly lại trở nên tồi tệ.
“Rồi rồi, tôi im miệng.” Quản lý nhìn đồng hồ: “Bây giờ chúng ta đến đó còn kịp, đi xin lỗi Lâm Phong một câu cho xong chuyện.”
“Không đi!” Giang Ly khoanh tay, vẻ mặt khó chịu dựa vào ghế: “Là do anh ta tự chuốc lấy.”
“Tổ tông của tôi ơi!” Quản lý nhìn Giang Ly qua gương chiếu hậu: “Người ta là con của sếp Chu đấy, sếp Chu mà nói một câu là cậu phải cuốn gói về nhà ngay, biết điều thì ngoan ngoãn đi xin lỗi một câu đi, có mất miếng thịt nào đâu.”
“Không đời nào.” Giang Ly ủ rũ nhìn Tiểu Đào Đào qua cửa sổ xe, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Tiểu Đào Đào đứng nhìn theo chiếc SUV màu đen rời đi, đến khi xe đi khuất, trong lòng cô bé dâng lên một nỗi tủi thân như bị bỏ rơi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhân viên xử lý tai nạn thấy Tiểu Đào Đào bỗng nhiên khóc, vội vàng an ủi: “Bị dọa rồi đúng không? Chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi, không làm gì con bé đâu.”
Tiểu Đào Đào lặn lội đường xa đến tìm anh trai, tủi thân vùi mặt vào lòng sư huynh, cô bé muốn về chùa.
“Có lẽ nhận nhầm người” Sư huynh an ủi Tiểu Đào Đào.
Tiểu Đào Đào lau nước mắt, tự an ủi bản thân, gật gật đầu, có lẽ là cô bé nhận nhầm người thật.
Sư huynh và trợ lý giải quyết xong mọi chuyện.
Tên trộm đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra, vì họ là người tốt nên không phải chịu chi phí thuốc men cho tên trộm, nhưng chiếc xe bị liên lụy kia thì họ phải chịu trách nhiệm bồi thường, chi phí cụ thể sẽ được thông báo sau khi xe sửa xong.
Tiểu Đào Đào áy náy nhìn sư huynh, tại cô bé, khiến sư huynh vốn đã nghèo giờ lại càng thêm túng thiếu.
Cô bé kéo tay áo sư huynh: “Sư huynh, sau này em kiếm tiền trả cho anh.”
“Không sao đâu.” Sau khi đăng ký thông tin xong, sư huynh đưa Tiểu Đào Đào đến hội thảo Phật pháp.
Hội thảo kéo dài hai ngày, Tiểu Đào Đào còn nhỏ, cũng chưa chính thức quy y cửa Phật, nên không có tư cách vào hội trường, vì vậy cô bé được đưa đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi chờ bên ngoài cùng những người khác.
Ngồi chờ rất nhàm chán, Tiểu Đào Đào uống rất nhiều sữa, uống nhiều sữa quá nên lại muốn đi vệ sinh.