Trong lúc mọi người còn đang trầm trồ thì Hành Thưng quay qua chỗ Dạ Lang nói:
- Tới lượt đệ rồi đó, mau qua tặng quà cho Mặc Yêu đi!
- À, ờ...
Dạ Lang hờ hững đáp lại lời của Hành Thương, đi tới gần Mặc Yêu và đưa cho cô cái túi có con gấu bên trong,nói:
- Đây là quà ta tặng muội, mau nhận lấy đi!
Mặc Yêu nhận lấy, thấy rất ngạc nhiên vì cô nghĩ Dạ Lang chịu tới đã là mừng lắm rồi, thế mà còn chuẩn bị cả quà, thấy cô bần thần như vậy thì Dạ Lang nói:
- Muội mau mở ra đi!
Nghe vậy Mặc Yêu cũng mở ra, bên trong có một con gấu bông, Mặc Yêu thích món quà này lắm tại cô cũng thích thú bông. Nhưng mọi người thì lại xì xào bàn tán nói:
- Gì vậy,sao chỉ có một con thú bông thôi vậy!
- Con gấu bông đó trông cũng bình thường thôi mà, hình như mua ở chợ trong kinh thành kia phải không?
Mọi người xì xào bàn tán tuy nhỏ nhưng Dạ Lang vẫn nghe được hết, hắn thấy tự ái lắm nhưng không thể làm gì, chỉ biết nắm chặt nắm đấm, cúi mặt xuống. Nhưng sau cũng lại ngẩng mặt lên nói:
- À, muội...
Chưa kịp nói hết câu thì có ai đấy nói bô bô:
- Chậc, Minh quốc nghèo nàn tới mức vậy sao? Đến cả một món quà sinh nhật có giá trị cũng không tặng nổi!
Tiếng đó là của Liên Hắc Cửu – người thừa kế của tinh linh tộc, một trong những đại quý tộc của Lưu Vũ - hắn hất mái tóc đỏ rực của mình một cái và nhếch mép cười, nhìn Dạ Lang với ánh mắt khinh bỉ:
- Ta nói không đúng sao, thưa ‘‘hoàng tử”?
- Ngươi là ai
- Thần là Liên Hắc Cửu, người thừa kế của tinh linh tộc!
Dạ Lang dường như chỉ là hỏi vu vơ cho có rồi ngay lập tức quay qua nói với Mặc Yêu:
- Không chỉ có con gấu đó đâu! Muội nhấc hẳn con gấu ra đi.
Mặc Yêu cũng nghe lời mà nhấc hẳn con gấu ra, bên trong vòn một cái hộp nhỏ nữa, Mặc Yêu lấy và mở nó ra, bên trong là một chiếc nơ cài đầu màu xanh dương rất đẹp, ở giữa cái nơ có một viên ngọc trai vàng có hoa văn rất đẹp. Lần này thì mọi người lại ồ lên, nói:
- Viên ngọc trai trên cái nơ đó hình như là ngọc trai từ ốc xà cừ nữ hoàng đúng không! Loại ngọc này hiếm lắm đó!
- Trời ơi, nhìn hoa văn trên viên ngọc kìa, tuyệt đói là hàng thật rồi!
Lần này thì tới lượt Dạ Lang nhếch mép cười, còn Liên Hắc Cửu thì giận tím mặt. Còn Mặc Yêu thì thấy thích món quà đó lắm, và đúng như mong đợi của Dạ Lang, Mặc Yêu ôm chầm lấy hắn và nói:
- Cảm ơn Dạ ca ca, ta thích món quà này lắm, nó đẹp quá đi!
Được như ý nguyện, hắn cũng tủm tỉm cười, rồi lại nhìn sang Liên Hắc Cửu vớ ánh mắt khiêu khichslamf hắn càng tức hơn, vừa xia đầu Mặc Yêu Dạ Lang vừa khiêu khích Liê. Hắc Cửu:
- Ngươi đánh gia giúp ta xem món quà của ta đã đủ giái trị hơn món quà của ngươi chưa?
- Ha, hoàng tử cũng biết đùa thật, tất nhiễm là món quà của người quáy giá hơn rồi!
- Vậy thì ngươi nên xin lỗi Dạ đệ đi chứ nhỉ? - Tề Cẩn nói với ánh mắt sắc lạnh.
Liên Hắc Cửu nhìn qua hai vị hoàng tử còn lại và Mặc Đình Quân thấy ba người họ không có vẻ gì là muốn ngăn Tề Cẩn, mọi người xung quanh cũng không ai dám ho he, hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Thần... Thần xin lỗi điện hạ vì lời nói vô lễ vừa rồi của thần
Cha của Liên Hắc Cửu cũng phải chạy ra nói đỡ:
- Xin điện hạ tha lỗi cho con của thần, nó chỉ là nhất thời hồ đồ, mong điện hạ bỏ qua lần này.
- Hừ! - Dạ Lang ném cho Liên Hắc Cửu một cái nhìn đầy sát khí.
Lúc này thì Mặc Đình Quân đi tới, cũng nhìn cha con kia với ánh mắt đầy sát khí nói:
- Hầu tước nhớ về dạy bảo con mình cho cẩn thận, đừng có để ta nghe thấy nhưng lời đó một lần nữa!
- Dạ, thần hiểu rồi ạ, nhất định về thần sẽ dạy lại nó!
Rồi Mặc Đình Quân quay ra nói với tất cả mọi người:
- Tuy Dạ Lang là hoàng tử nước láng giềng nhưng ta cũng coi nó như con trai ta, hơn nữa Minh quốc gửi hoàng tử sang đây với mục đích cầu hòa hai nước, các ngươi lại dám phán xét như thế phải chăng là ác ngươi đang không muốn hai nước hòa bình?
- Dạ, chúng thần không dám... - mọi người đều đồng thanh đáp
- Từ giờ ta không muốn nghe mấy lời như thế nữa, có rõ chưa?
- Dạ, chúng thần hiểu rồi ạ!
- Được rồi, tiếp tục bữa tiệc nào, đừng để mấy việc không đâu ảnh hưởng tới bữa tiệc!
Vậy là bữa tiệc lại diễn ra như bình thường. Dạ Lang cũng có chút cảm kích với hành động và câu noisvuwaf rối của Mặc Đình Quân. Nhưng rồi lại tự mình phản bác ngay, chắc hắn chỉ giả vờ thôi chứ yêu quý gì cơ chứ, nghe mà nổi da gà! Trong sảnh tiệc, điệu nhạc lại vang lên, mọi người nhảy với nhau rất tao nhã và thanh lịch, Mặc Yêu đang nhìn mọi người nhảy thì tên Liên Hắc Cửu tới bắt chuyện, hắn kính cẩn nói:
- Thần xin lỗi vì đã gây rối loạn buổi tiệc sinh nhật của công chúa lên như vậy.
- À không sao, dù gì ngươi cũng đã xin lỗi Dạ cac ca rồi mà!
- Ngươi còn dám tới đây bắt chuyện nữa à? - Dạ lang vừa nói vừa ôm ngay lấy Mặc Yêu như muốn bảo vệ
- Tên nhóc thối nhà ngươi nữa đó, mau buông Mặc Yêu ra! - bốn người đàn ông nhà họ Mặc lên tiếng.
Nhưng Dạ làng có vẻ như không quan tâm tới lời đó lắm mà vẫn ôm chằm chặp lấy Mặc Yêu và nhìn Liên Hắc Cửu với ánh mắt chết người, nhưng tên kia cũng không sợ hãi mà nói:
- Thần xin lỗi vì lúc nãy có những lời lẽ không hay, mong điện hạ đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, bỏ qua cho thần!
- Ha, vậy ngươi tự nhiên tới bắt chuyện với muội muội của ta làm gì!
Bốn người kia nghe câu này cũng thấy hợp lý, vậy là dùng ánh mắt phán xét nhìn tên kia làm hắn có chút sợ.