Tiểu Hổ Trùng Sinh Trở Về

Chương 10: Buổi tiệc sinh nhật (1)




Hôm sau, trong buổi tiệc sinh nhật của Mặc Yêu

.....................................

Sảnh tiệc đã đầy những người là người, ai cũng mặc trên mình những bộ xiêm áo lộng lẫy và quý phái. Trong sảnh tiệc còn bày ra những dãy bàn đầy những món sơn hào hải vị trông vừa ngon vừa đẹp mắt. Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì có lời vọng vào:

- Hoàng đế bệ hạ cùng các hoàng tử và công chúa tới!

Sau lời đó thì cánh cửa lớn mở ra, Mặc Đình Quân cùng Mặc Yêu và bốn vị hoàng tử bước vào, ai nấy cũng đều làm ngây ngất lòng người với vẻ hoàn mĩ của mình, còn riêng Mặc Yêu thì làm mọi người ngây ngốc với vẻ đáng yêu mà cũng rất quý phái của cô. Khi họ bước vào thì mọi người đồng loạt cúi chào,kính cẩn nói:

- Vinh hạnh được diện kiến vầng mặt trời và các vì tinh tú của đế quốc!

Sau đó thì Mặc Đình Quân ra hiệu cho họ ngẩng lên và cùng với những đứa con của mình đi lên chỗ ngồi dành cho hoàng tộc, khi đã yên vị thì hắn nói:

- Nay là sinh thần của con gái ta – công chúa của đế quốc này, hôm nay mọi người không cần câu nệ, cứ ăn uống tự nhiên. Cùng nâng ly chủ mừng cho sinh nhật của con gái ta nào! – hắn vừa nói vừa nâng lý rượu vang của mình lên.

- Chúc mừng sinh nhật công chúa điện hạ! - mọi người trong sảnh tiệc cùng nhau nâng ly lên và nói.

Sau đó thì buổi tiệc chính thức bắt đầu, mọi người cùng nhau ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ. Có rất nhiều người tới dự tiệc đã tặng quà cho Mặc Yêu kèm theo lời chúc mừng cô bé làm Mặc Yêu rất vui. Minh Hoa cũng tới làm Mặc Yêu còn vui hơn,vậy là lúc cùng các anh và cha mình đi xuống để cùng trò chuyện với mọi người là cô bé liền chạy tới chỗ Minh Hoa ngay. Thấy Mặc Yêu trò chuyện ríu rít với Minh Hoa mà không thèm để ý tới mình làm Dạ Lang không vui ra mặt, thấy vậy Hành Thương liền cà khịa ngay:

- Hê, xem ai kia không vui vì bị thất sủng kìa!

( khịa cũng ác quá ha Hành Thương, coi chừng sau này bị khịa lại à)

- Ngươi... Ngươi đang nói cái quái gì vậy, ai thèm buồn chỉ vì nhóc lùn đó không để ý chứ! - Dạ Lang đỏ mặt lên một phần là tức một phần là ngượng vì bị nói trúng tim đen mà đáp.

- Xem ngươi kìa, bị nói trúng tim đen rồi nên đỏ hết mặt mày lên rồi – Hành Thương vừa ôm bụng cười vừa chỉ vào mặt Dạ Lang mà nói



Tề Cẩn và Trạch Lạc nãy giờ đứng đó với họ cũng phì cười một cái, Tề Cẩn tuy buồn cười nhưng vẫn nín lại nói với Hành Thương:

- Nào, Hành đệ không được trêu Dạ đệ vậy chứ!

( Nói rồi, sau này bị Dạ Lang cười lại thì ba ông tự chịu đấy nhá)

Thấy ba người họ cười mình làm Dạ Lang càng cáu hơn, thấy vậy Trạch Lạc cũng mới an ủi được một câu:

- Thôi nào, muội muội chỉ là đang nói chuyện với bạn của muội ấy thôi mà, cáu như vậy làm gì!

- Hừ! - Dạ Lang tỏ thái độ rồi quay ngoắt đi

Tề Cẩn vì muốn hóa giải bầu không khí sặc mùi hắc ám ấy nên mới đổi chủ đề bằng cách gọi Mặc Yêu:

- À, phải rồi, Mặc Yêu này!

- Ý!? – Mặc Yêu nghe thấy tiếng gọi thì quay ra

Thấy Mặc Yêu phản ứng, Tề Cẩn mới tiến tới gần cô bé, xoa đầu Mặc Yêu rồi nói;

- Chết thật, nãy giờ ta quên mất chưa tặng quà cho muội, đây, chúc mừng sinh nhật muội nhé!

Sau đó thì Tề Cẩn đưa cho Mặc Yêu một cái hộp gỗ rất đẹp, kêu Mặc Yêu mau mở ra. Mặc Yêu cũng nghe lời anh mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền có mặt hình bông hoa sáu cánh đính viên ngọc màu đỏ rất đẹp khiến mọi người phải trầm trồ ca thán, có người ca thán:

- Đây chẳng phải là yêu tinh huyết, viên ngọc chỉ có một trên thế giới mà có tiền cũng chẳng mua được đây sao!

- Oa, nhìn nó đẹp thật đó, đại hoàng tử cũng thương tiểu công chúa quá rồi đi!

Mọi người xôn xao bàn tán, ai cũng nhìn Mặc Yêu với ánh mắt ngưỡng mộ, Mặc Yêu cũng thấy ngại,mà món quà cũng giá trị quá, cô mới đưa chiếc hộp và vòng vổ lại cho Tề Cẩn mà nói;



- Ca ca à, món quà này giá trị quá, muội...

- Không sao cả, muội cứ nhận đi! – Tề Cẩn vừa nói vừa đẩy lại cái hộp vào lòng của Mặc Yêu.

Mặc Yêu chưa kịp nói gì thì Tề Cẩn đã bị Trạch Lạc đẩy qua một bên thế chỗ, với vẻ mặt hớn hở, Trạch Lạc nói:

- Tới lượt ta, tới lượt ta! Muội muội à xem ta tặng gì cho muội này!

Nói rồi Trạch Lạc đưa cho Mặc Yêu hai chú mèo con ( dù là ở thế giới thú nhân nhưng vẫn có những con vật bình thường khác) - Một chú có bộ lông trắng như tuyết đầu đông còn một chú thì lại đen tuyền một màu trông cũng khá thú vị. Mọi người xung quanh cũng mê mệt với sự đáng yêu của chúng. Mặc Yêu cũng thích lắm vì cô vốn thích những động vật nhỏ nhỏ đáng yêu, cô nhận lấy hai chú mèo rồi cười tít mắt;

- Cảm ơn nhị ca nhiều, ta thích lắm!

- Ke ke, không có gì, muội thích là được! - Trạch Lạc phổng mũi lên và cười thích trí.

Mặc Yêu thích hai chú mèo quá nên không kìm lòng được mà cị má mình vào người hai chú mèo, điều đó lại vô tình tạo nên một sự dễ thương làm mọi người trong sảnh tiệc phải ngục ngã. Hành thương phải nén lại sự xúc động của mình để đưa quà cho Mặc Yêu;

- Ca ca... Ca ca cũng có món quà này tặng cho muội này, mong là muội thích! – Hành Thương vừa đưa món quà vừa run lên vì phải kím.nén để không nhào ngay vào ôm lấy Mặc Yêu.

- Cảm ơn ca ca! – Mặc Yêu cũng lại cười và nhận món quà.

Món quà của Hành Thương là một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, những con số và kim trên mặt đồng hồ được làm bằng đá rubi trông rất đẹp. Vỏ ngoài còn được khắc tên của vô bé. Hành Thương nói;. Kiếm Hiệp Hay

- Ta đã học làm nó từ một người thợ đồng hồ đấy, ông ấy cũng phải giúp ta rất nhiều mới tạo ra được nó, muội có thích không?

- Ta thích lắm, cảm ơn tam ca!

Hành Thương khi được Mặc Yêu khen như vậy thì khoái trí lắm, mọi người xung quanh cũng cảm thán với tài năng của Hành Thương, không hổ là người khéo tay có tiếng trong vương quốc mà!