Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn

Chương 18




Cuối mùa hè Mạc Chỉ Nhược với cái bụng lớn của mình tay cằm que kem một tay xách túi đồ ăn vặt nhẹ nhàng bước trên đường. Dáng vẻ vô cùng thoải mãn với cây kem trên tay mình. Mặc dù vận động chút khiến cô mệt mỏi nhưng không ảnh hướng hơn mấy.

Nhưng cô chưa đi được mấy bước cây kem trong tay cô rơi xuống đất cô còn chưa kịp làm gì một bóng đen lao tới chỗ cô. Mạc Chỉ Nhược vẫn đứng ngẩn tỏ te để người kia không ngưng ôm hít cơ thể mệt mỏi nóng bức của mình. Không đợi cô phản ứng anh liền nắm tay cô lên xe anh cũng không buông tay cô giống như sợ cô lại chạy mất . Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn cách đó không xa anh liền kéo cô lên một căn phòng thẳng thừng vất cô lên giường . Anh cởi áo bên ngoài nhanh chóng kéo cô vào lòng mình ôm cơ thể nặng nề của cô anh liền trìm vào giấc ngủ. Mạc Chỉ Nhược ngơ ngát một lúc thì cử động một chút liền bị anh ôm chặt hơn trong vô thức. Mãi một lúc sao mời thả lỏng chút nếu không cô thục sự ngột thở mất. Ngoài trời đã cuối hè trời không còn quá nóng nhưng trong phòng vẫn bất điều hoà nhiệt độ rất thoải mái mang mát khiến cô trìm vào giấc ngủ . Đến khi cô tỉnh dậy trên giường chỉ còn mình cô. Mạc Chỉ Nhược ngồi dậy ngoài trời đã tối mịt mù không ngờ bản thân lại ngủ cả ngày nhưng vậy . Lúc buổi trưa sau khi ăn cơm xong vì muốn ăn vặt mà cô ra ngoài sau đó phát hiện ra cửa hàng kem mà đã mua một cây nói thực thì kem ở đó khá ngon nhưng chưa ăn được bao nhiêu cây kem bị rời mất mà hình như đứa bé đói rồi nó cứ đạp cô mãi .

Lục Thiên Khải từ ngoài bước vào thấy cô ngồi trên mét giường thì tiến tới , anh đặt cốc sữa trên tay xuống kệ giường quỳ trên đất lúc này anh thấp hơn cô cái đầu. Mạc Chỉ Nhược vì cúi đầu lên có thể thấy khuôn mặt gầy giò nộ cả xương mặt của anh.

"Chỉ Nhược, em có đói không? Anh bảo khách sạn làm vài món cho mẹ con em rồi !"-Lục Thiên Khải đưa tay vuốt khuôn mặt cô.

Thật là tốt quá trong lúc anh không ăn không ngủ điên cuồng tìm mẹ con cô thì mẹ con cô đều béo tốt. Dáng vẻ cũng mũm mĩm hơn trước anh cứ lo cô không thể ăn được .



"Chỉ Nhược anh biết em giận anh . Nhưng anh vẫn muốn giải thích cho bản thân mình. Ba anh mới ra viện ông ấy còn rất yếu anh không muốn ông ấy vừa mới trở ra đã tức giận quay lại bệnh viện hơn nữa lúc trở về người làm nói em không nhà anh nghĩ chỉ đồng ý thôi sau đó có thể dùng đứa bé làm cái cơ để tiếp tục cuộc hôn nhân dù sao ông bà có cháu rồi sẽ chẳng còn thời gian quan tâm tới anh nữa! Trước giờ anh chưa từng nghĩ việc ly hôn với em ."Lục Thiên Khải nắm tay cô chân thành nói đôi mắt rũ xuống.

Mạc Chỉ Nhược lại thấy nhói đau trong lòng cô có phải đã quá nóng vội rồi không? Cô không có gia đình không cha không mẹ sống trước giờ tự do tự tại không bận tâm ai nhưng anh lại khác anh có cha có mẹ có em trai . Cho dù anh có là chồng cô thì cũng không thể sống bởi vì cô.

"Thực sự sẽ không bỏ rơi mẹ con em chứ!"-Mạc Chỉ Nhược dưng dưng nước mắt nhìn anh.

"Ừ ! Đừng khóc ngoan nào."-Lục Thiên Khải đưa tay ra lau nước mắt cô liền bị cô ôm lấy cổ .

"em xin lỗi em xin lỗi."-Mạc Chỉ Nhược bật khóc lớn cô vì ám ảnh bản thân mà chút nữa khiến con của mình thành đứa trẻ không cha.