Đối với người khác, từ mùa đông trong mộng cho đến mùa thu ngoài mộng có lẽ chỉ hơn một tháng. Nhưng đối với các nàng, nó đã trôi qua nửa năm.
Trước khi đi vào giấc mộng, các nàng còn ở thành Mạch Thuỷ, sau khi thoát khỏi mộng cảnh các nàng lại đến Xà sơn trong truyền thuyết.
Xà Sơn nhiều rắn, U Nghiên biết chắc chắn Diệc Thu sẽ sợ hãi nên vẫn luôn ôm nàng vào lòng, vận dụng chút linh lực mỏng manh còn sót lại để tạo ra một lớp kết giới nhỏ.
Diệc Thu tựa vào lòng U Nghiên, tuy đôi mắt nhìn trăng tròn ở phía chân trời nhưng trong lòng lại chất đầy suy nghĩ, những suy nghĩ ấy loạn đến mức khiến tốc độ tim đập nhanh không thể kiểm soát được.
Một thoáng trầm mặc trôi đi, Diệc Thu nhịn không được bèn lôi bảng thuộc tính ra xem.
【Thuộc tính hiện tại】
Chỉ số thông minh: 250
Sức mạnh: 800
Linh căn: 3500
Nhanh nhẹn: 500
Sức khoẻ: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 37233
Con số gì thế này...
Chỉ số thông minh 250 (đồ ngốc) rốt cuộc là một sự khẳng định hay là sự châm chọc vậy?
Còn độ thiện cảm hơn 37000 này trông thật là khoa trương.
Càng khoa trương hơn 37000 chính là lúc này đây nàng chưa hề làm gì mà chỉ số này vẫn luôn không ngừng tăng lên.
Có chắc là việc giám sát cái chỉ số này không bị lỗi không?
【 Không chắc lắm. 】
“......”
【 Sau khi độ thiện cảm vượt qua năm chữ số, việc giám sát sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Hiện tại bọn ta chỉ có thể dựa vào cảm xúc của nhân vật để tiến hành tính toán, vì vậy không thể bảo đảm tính chính xác của nó. 】
“Là sao? Vượt qua giới hạn mà ngươi có thể giám sát được ấy hả?”
【 Có thể hiểu như vậy. 】
“Này Bảo Tài... Ngươi rốt cuộc giúp được gì cho ta không?”
【 Ký chủ đừng sốt ruột, dung lượng sẽ được mở rộng vào lần thăng cấp tiếp theo. 】
“Không cần...”
Chuyện đã đến tận đây vì vậy những chỉ số tầm phào đó đã chẳng còn bất kỳ tác dụng gì với nàng.
Cái mục chỉ số thông minh kia trông chẳng đáng tin chút nào, mà những thuộc tính như sức mạnh linh căn nhanh nhẹn dù có tăng nhiều bao nhiêu cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nàng là một con Dương Đà yêu nhỏ bé yếu ớt.
Hiện tại nàng chỉ biết là U Nghiên tốt với nàng, để ý nàng, và cũng sẽ luôn bảo vệ nàng. Chỉ như vậy thôi đã đủ lắm rồi.
Diệc Thu nghĩ thầm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua U Nghiên.
Có một số người, ngoài miệng nói ngắm trăng nhưng đôi mắt vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm người trong lòng mình...
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Diệc Thu lập tức trốn tránh, đôi mắt chớp chớp liên tục, rồi sau đó nàng lại tiếp tục nhìn về phía không trung lần nữa.
Nào ngờ vào đúng ngay lúc này lại có một đám mây đột nhiên ập đến lặng lẽ che khuất ánh trăng tròn, khiến nàng cảm thấy có đôi chút ngượng nghịu.
“Nhìn không thấy.” U Nghiên nhẹ giọng nói.
“Ừm...”
“Ngươi còn ngủ được không?” U Nghiên hỏi.
“Ta mới vừa tỉnh ngủ.” Diệc Thu nhỏ giọng đáp lại.
Nghe vậy, U Nghiên khẽ cười một tiếng: “Vậy phải làm sao đây? Đêm nay có lẽ rất dài, chắc phải cố vượt qua rồi.”
Tiếng cười của nàng vừa nhẹ vừa êm, những lời nàng nói ra bất kể có nội dung gì đều sẽ tạo cho người ta một cảm giác vô cùng yên tâm.
Diệc Thu suy tư, một lát sau đè giọng nói: “Dài thì chịu vậy, dù sao cũng không khó gì.”
Nói xong, Diệc Thu cẩn thận ngó U Nghiên một cái, thấy ánh mắt nàng không còn nhìn chằm chằm mình mới yên tâm nhìn thêm vài lần.
Lúc này U Nghiên đã rất mỏi mệt, tuy miệng vẫn còn nói nhưng đôi mắt đã nhắm lại từ lúc nào không hay.
Nàng tựa lưng vào tảng đá phía sau, cố gắng điều hoà nhịp thở, đồng thời cũng không quên đáp lại Diệc Thu.
“Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi đừng chạy lung tung.” Hơi thở lúc nói ra rất yếu thế nhưng lực tác động ở đầu ngón tay vẫn không then giảm.
Ngay lúc này rõ ràng nàng đã ôm Diệc Thu vào trong lòng mình, Diệc Thu muốn thoát thân còn khó huống hồ gì “chạy lung tung” như lời nàng nói?
Diệc Thu mím môi, khẽ “ừ” một tiếng, không dám quấy rầy nàng.
Ngày mùa thu lá rụng, khẽ bay theo gió đêm.
Diệc Thu cẩn thận tựa vào người U Nghiên, tạm thời vẫn chưa ngủ được, bên cạnh đó cũng chẳng có việc gì làm để giết thời gian.
Đầu tiên nàng quan sát núi rừng bốn phía, sau lại thấy không khí càng buồn tẻ vô vị nàng không nhịn được bèn duỗi tay nắm lấy một sợi tóc dài của U Nghiên, đặt nó ở đầu ngón tay rồi bắt đầu đùa bỡn.
Không biết qua bao lâu, U Nghiên mở hai mắt.
Lúc cúi xuống liền bắt quả tang tiểu nha đầu tựa vào lòng đang bện tóc cho mình, nhìn thật kỹ mới phát hiện tóc của mình đã bị nàng bện hơn cả chục bím tóc hình bánh quai chèo.
Nàng vươn tay trái, khẽ đè lấy cánh tay của Diệc Thu.
“... Ối.” Diệc Thu lập tức rụt cổ theo quán tính, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, nàng mím môi, ngước mắt lên rụt rè nhìn U Nghiên, “À, ừm... Ta, ta không có việc gì làm.”
Nói xong, nàng lóng ngóng vội vàng tháo bím tóc đang bện dở ở trong tay ra.
U Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngươi thật là...”
“Sai rồi sai rồi, đừng mắng ta!” Diệc Thu nhỏ giọng xin xỏ, sau đó lại nhịn không được mà lẩm bẩm, “Tháo ra cho ngươi là được mà... Thật ra, thật ra trông cũng khá xinh đấy.”
Dứt lời, dường như sợ U Nghiên mở miệng truy cứu, đầu nàng lập tức nhảy số, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Diệc Thu: “Sao ngươi ngủ ít thế? Trời vẫn còn chưa sáng.”
U Nghiên: “Sắp sáng rồi.”
U Nghiên nói xong, chống người ở phía sau tảng đá, cố dùng sức đứng lên.
“Không nghỉ ngơi thêm hả?” Diệc Thu nghi hoặc.
“Chim Ế gần đến rồi.” U Nghiên đáp, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua chục cái bím tóc trên đầu, thoáng chốc chúng nó liền tản ra.
Diệc Thu nghe thấy lời này, kinh hãi không thôi, vội vàng đỡ U Nghiên đi xuống đỉnh núi.
Các nàng tựa như đang theo đuổi ánh trắng, đi mãi xuống chân núi. Không biết từ lúc nào, ánh trăng trên bầu trời đêm đã bị thay thế bằng một vệt trắng bạc xuất hiện từ phía chân trời xa xôi.
Đúng lúc này, U Nghiên chợt dùng sức kéo Diệc Thu sang một bên, chọn bừa một cây đại thụ để che chắn, xoay người trốn ở đằng sau.
Diệc Thu còn chưa kịp kinh ngạc đã nghe được tiếng chim hót vô cùng kỳ dị khôn lường vang vọng từ xa.
Nàng ngơ ngác giương mắt, đang muốn nhìn về nơi phát ra tiếng thì chợt phát hiện ánh bình minh vừa tỏ lúc nãy lập tức tắt lụi.
Không, không phải sắc trời tối sầm mà nói đúng hơn đó là tất cả ánh sáng đều bị che khuất.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên hình dung sự chấn động ở trong lòng mình bằng cách nào.
Nàng thấy một con chim rất lớn, nó còn to hơn cả yêu thân của U Nghiên trong ảo cảnh Phù Mộng Châu.
Đó là một con chim có lông năm màu, tựa như những gì được mô tả trong tiểu thuyết《 Cành Héo Úa 》 —— Chim Ế ở Xà sơn, có lông năm màu, bay che một làng.
Nó bay về phía hang động trên núi.
“Nó... Lớn quá đi!” Diệc Thu hít hà một hơi, nó như quái vật khổng lồ, chỉ nhìn thoáng qua cũng đã thấy rõ sự áp bách, “Con chim Ế này... Nếu so với Côn Bằng trong truyền thuyết thì ai lớn hơn?”
“Một con chim Ế nhỏ bé cũng dám so sánh với Côn Bằng sao?” Đáy mắt U Nghiên chứa đầy khinh thường.
Đúng lúc này, con chim khổng lồ ấy bay vút qua đỉnh đầu các nàng. Lập tức, một cơn gió to thổi ập đến cuốn bay lá rụng cùng bụi đất ở xung quanh.
U Nghiên nói thứ này chỉ là một con chim Ế nhỏ bé ư!
Đùa nhau à!
Diệc Thu vô thức nhắm mắt trốn vào lòng U Nghiên, nàng có thể cảm nhận được U Nghiên đang bảo vệ cái gáy của nàng. Sau một chốc cuống quýt, tiếng sải cánh của chim Ế càng lúc càng xa, mà nàng cũng rời khỏi vòng tay của U Nghiên.
“Con chim Ế này đáng sợ thật...” Diệc Thu cảm thán bày tỏ nỗi lòng vẫn còn
sợ sệt, “Nếu lúc ở thành Mạch Thủy nàng hiện lên chân thân to cỡ này để tổn thương tiểu trư chân, e rằng chỉ dùng một ngón chân là có thể dẫm tiểu trư chân thành bánh nhân thịt rồi nhỉ?”
“Nàng làm gì dám lộ ra yêu thân hoàn chỉnh ở nhân gian?” U Nghiên nói xong, nắm tay Diệc Thu đi về phía đỉnh núi, nơi mà chim Ế đã bay tới đây.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Diệc Thu nhỏ giọng hỏi.
Nếu muốn rời khỏi chẳng lẽ không nên đi xuống dưới chân núi hả? Làm cái thuyền nhỏ để rời khỏi đây ngay không phải sẽ an toàn hơn ở lại nơi này sao?
“Đi dạo một chút.”
“Đi dạo một chút á?” Diệc Thu nghe vậy căng thẳng, nuốt nước miếng, “Nơi này chính là địa bàn của chim Ế, chúng ta đi như vậy là quá kiêu ngạo! Ngươi, ngươi bây giờ rất yếu, chẳng phải chúng ta nên tìm một nơi để trốn ư? Nếu như bị yêu tinh trong núi bắt gặp...”
“Tiểu yêu trong núi có gì phải sợ?” U Nghiên bình tĩnh tiếp lời, giọng nói tuy suy yếu nhưng ngữ khí vẫn luôn tự cao tự đại, “Chẳng phải con chim ngốc kia bay qua đỉnh đầu chúng ta cũng chưa phát hiện được điều gì đấy sao?”
“Có thật là sẽ không bị phát hiện không?”
“Nàng có bản lĩnh né tránh thuật tìm kiếm của ta, vậy chẳng lẽ ta không có cách để né được sự tìm tòi của nàng?” U Nghiên hỏi lại ngược lại.
Diệc Thu bẹp bẹp miệng, không nói thêm gì nữa, nàng chỉ đi theo bước chân của U Nghiên, thẳng tắp tiến về phía trước.
Các nàng đi mãi đi mãi, từ rất xa phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, có lẽ là chim Ế phát hiện Phù Mộng Châu nát, lúc này đang nổi giận đùng đùng.
“U Nghiên, chim Ế phát hiện chúng ta chạy thoát rồi...” Diệc Thu dùng giọng gió nhắc nhở như đang làm trộm, “Hình như nàng rất tức giận!”
“Sao phải sợ?” Không tìm thấy bất cứ sự hỗn loạn nào trong mắt U Nghiên.
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, nàng hoang mang chớp chớp mắt, thấy sắc mắt bình tĩnh của U Nghiên nàng mới thoáng yên lòng.
Nàng cắn môi suy nghĩ một lát mới nhịn không được hỏi một câu: “Hệ thống từng nói Phù Mộng Châu là vật chim Ế thường mang theo bên mình, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao đêm qua chim Ế lại không mang theo Phù Mộng Châu?”
U Nghiên nhướng mày trả lời: “Đương nhiên là bởi vì nàng sợ hãi.”
“Sợ hãi?”
“Nàng không thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong Phù Mộng Châu, phàm có chút đầu óc ắt hẳn sẽ không quá khinh địch. Khắp cả Tam giới, Thiên Đế thấy ta còn phải nhíu mày, vậy một con chim nhỏ như nàng dựa vào đâu mà không sợ ta?” U Nghiên nói, “Vào mỗi đêm trăng tròn nàng đều rất suy yếu, chính vì vậy nên đêm trăng tròn hôm qua không mang theo Phù Mộng Châu là một hành động đúng đắn của nàng. Bởi nếu có ngày ta thoát ra được chẳng phải sẽ thừa dịp nàng suy yếu bóp nát luôn cả nàng và viên hạt châu kia sao?”
“Ngươi... Tình trạng hiện tại của ngươi vẫn có thể bóp nát nàng và viên hạt châu kia hả?”
“Sao nàng có thể biết tình trạng vết thương của ta?” U Nghiên hỏi lại.
Diệc Thu ngơ ngác, nháy nháy mắt, sau đó liền hiểu được hàm ý trong lời của U Nghiên.
Nói trắng ra là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra.
Có thể nói chim Ế Úc Tố trong nguyên tác vừa ác vừa ngu, nhưng bây giờ chứng kiến mới thấy nữ ba độc ác có lẽ không ngốc nghếch như những gì được miêu tả trong tiểu thuyết —— ít nhất tâm tư nàng rất cẩn thận.
Chim Ế không hiểu nhiều về U Nghiên, vậy nên sẽ khó tránh khỏi việc sợ Phù Mộng Châu không thể nhốt được vị Ma Tôn khiến người trong Tam giới nghe tên là biến sắc này. Thế là nàng bắt đầu tiến hành phòng bị “việc không may” bằng cách không mang theo Phù Mộng Châu ở bên người lúc bản thân đang suy yếu. Sau này lỡ có xảy ra chuyện nàng cũng có thể chừa cho mình một ít thời gian để ứng phó.
Nhưng chắc hẳn nàng không ngờ được sự cẩn thận của mình sẽ khiến U Nghiên lợi dụng được sơ hở.
Thảo nào biết bản thân sẽ cực kỳ suy yếu sau khi cố phá ảo cảnh mà U Nghiên vẫn dám trực tiếp xông thẳng ra ngoài, hoá ra là vì nàng đã tính sẵn trong lòng.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng thật sự là một con chim ngốc, dù đêm trăng tròn cũng dám mang theo Phù Mộng Châu bên người ư?”
“Đánh không lại, chẳng lẽ không hù được?” U Nghiên thản nhiên đáp, rũ mi nhìn Diệc Thu một cái, nhẹ giọng cười nói, “Nàng suy yếu, ta biết. Ta suy yếu, nàng lại không biết.”
“......” Nếu điểu nữ nhân sống ở thời hiện đại, chắc có lẽ nàng sẽ là nữ hoàng đứng đầu vòng điện ảnh.
Nghĩ vậy, Diệc Thu im lặng đi theo U Nghiên một hồi lâu.
Đột nhiên, U Nghiên dừng bước chân.
Diệc Thu lấy lại hồn vía, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy xa xa là một vách đá, mà ở chỗ khác gần vách đá lại có một cái ao lượn lờ sương mù và khí lạnh, bên trong ao có một đoá hoa sen ngàn cánh tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
Đây chính là nơi mà hệ thống từng nhắc đến —— Linh Trì Xà sơn ư?
“U Nghiên...”
“Nơi này đúng là một nơi thích hợp để dưỡng thương.”
“Hả?” Diệc Thu ngạc nhiên không thôi, “Đừng nói là ngươi muốn tắm trong nhà chim Ế nhé?”
“Có gì không được à?”
“... Được.”
Trên đời này, sao lại có một con chim kiêu ngạo đến thế cơ chứ?
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Chim Ế (hùng hùng hổ hổ): Ngươi không có ao riêng hả?