Tiểu Dương Đà

Chương 142




Sau khi trải qua giấc mộng này, dường như U Nghiên đã thay đổi rất nhiều.

Sự thay đổi ấy có vẻ đang đi theo một chiều hướng khá tốt, nhưng Diệc Thu lại không biết phải đối mặt với nó thế nào.

Nàng cảm thấy khoảng cách hiện tại có điều gì đó hơi kỳ lạ.

Mỗi một đêm trong mộng cảnh, nàng đều yên phận ngủ bên cạnh U Nghiên.

Nếu muốn nói về sự khác biệt giữa hình người và Dương Đà, có lẽ lúc làm một con Dương Đà, mỗi đêm U Nghiên đều sẽ ôm nàng vào giấc ngủ nhưng kể từ khi nàng biến về thành người thì tình huống ôm nhau ngủ ấy lại chưa bao giờ xảy ra.

Thật ra, đối với Diệc Thu việc chung chăn gối hệt như việc chen lên giường của đứa bạn cùng phòng ký túc xá gan lớn vào những lần vô tình xem phim ma ngủ không được, chẳng có gì đáng phải nghĩ nhiều.

Ấy thế mà không biết tại sao dần dà nàng lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Không phải ghét bỏ, mà là cuống quýt.

Mỗi một lần bị nắm tay là sẽ không biết làm sao.

Mỗi một lần ở trên giường, không cẩn thận đụng vào người bên cạnh đều sẽ không biết phải làm gì.

Mà tất cả những tình trạng ấy bắt nguồn từ ngày hôm U Nghiên nói với nàng “trần thế này, chỉ có ngươi mới cứu được ta“.

Nàng không biết mình có tài đức gì mà được nghe U Nghiên chính miệng nói ra lời như vậy, rồi sau đó cứ luôn cảm thấy bản thân có chút là lạ.

Nàng chỉ dám đặt thứ cảm xúc kỳ lạ này ở dưới lòng, không dám nói cho U Nghiên.

Vì vậy nàng cố gắng giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cố gắng như lúc xưa, mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ vụng về chăm sóc cho một U Nghiên càng đối xử tốt với mình hơn lúc trước.

Và trong suốt quá trình gắn bó làm bạn ngày ngày đêm đêm, Diệc Thu thường hay lôi bảng thuộc tính hệ thống cung cấp ra để xem.

Nhưng bởi vì bên trong ảo cảnh của Phù Mộng Châu linh lực rất hỗn loạn nên hệ thống chẳng thể giám sát được các chỉ số, dù cho mỗi ngày nàng có mở ra xem cỡ trăm lần vào dịp rảnh rỗi thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một đống dấu chấm hỏi.

Không biết là...

Độ thiện cảm U Nghiên dành cho nàng rốt cuộc đạt bao nhiêu rồi.

Trước khi tiến vào cũng đã hơn một vạn.

Định nghĩa hơn một vạn là gì nhỉ? Nếu tăng thêm nữa thì liệu sẽ có định nghĩa khác chứ?

Không có việc gì làm thế nên Diệc Thu cứ thường ngồi suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều đến mức dấu chấm hỏi tích tụ trong đầu còn nhiều hơn cả dấu chấm hỏi trong bảng thuộc tính.

Cơ mà những ngày tháng để nàng miên man suy nghĩ cũng chẳng còn nhiều, cảnh trong mơ dù sao cũng chỉ là cảnh trong mơ, thời cơ chín mùi thì cũng sẽ đến lúc phải rời đi, mà thời cơ ấy vốn dĩ đã gần ngay trước mắt.

Một đêm nọ, nàng bị U Nghiên đánh thức khỏi giấc mộng hỗn loạn, lúc mở mắt ra nàng phát hiện ra mình đã rời khỏi quán trọ ở ảo cảnh rồi.

Nàng nhìn thấy một màu trắng xoá trước mặt.

Đó không phải sắc tuyết vào đông mà là một khung cảnh trắng khiết đúng nghĩa —— nơi đây ngoại trừ trắng xoá thì chẳng còn màu gì khác.

“Đây là...” Diệc Thu lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.

“Ta đã mang ngươi rời đi cảnh trong mơ, nơi này chính là ngọn nguồn của ác mộng.” U Nghiên giải thích, như sợ Diệc Thu nghe không hiểu lại nói thêm một câu, “Cũng chính là hình dáng thật sự ở bên trong Phù Mộng Châu.”

“Không ngờ bên trong hạt châu này lại trống không đấy?” Diệc Thu vô cùng chấn động.

“Có lẽ vì nó không có gì nên mới có thể hóa thành tất cả nỗi sợ hãi tận sâu trong lòng của người tiến vào đây.” U Nghiên mở miệng, nhìn thoáng xung quanh rồi cảm thán, “Như người ta thường nói vô tướng sinh vạn tướng, vạn tướng từ vô tướng (*), thế gian vạn vật nếu có thể quy về một nó chính là một mảnh hư vô.”

(*) Câu này có thể được hiểu như câu: Một tiến ra vạn bằng phân tách, vạn trở về một bằng quy nạp hoặc vô cực sinh thái cực, tiếp đến thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Thể hiện sự biến hóa thay đổi của vũ trụ và vạn vật.

Diệc Thu chép miệng hiểu câu được câu không, đứng dậy trong khung cảnh trắng xóa hư vô.

Vô tướng vạn tướng gì gì đó trong miệng U Nghiên nghe cứ như khẩu lệnh gây nhiễu khiến người ta đau đầu vô cùng.

Nàng nghĩ, cái đó chắc là “vật lý” trong thế giới huyền huyễn ấy nhỉ?

Tựa như “bảo toàn năng lượng” gì đó, sẽ không tự nhiên sinh ra, cũng chẳng tự nhiên mất đi, nó chỉ truyền từ chỗ này sang chỗ khác, sau đó sẽ tuần hoàn không ngừng.

Ảo cảnh của Phù Mộng Châu có rất nhiều lực lượng vô hình, mà thứ lực lượng ấy sẽ lấy hồn phách làm chất môi giới rồi dựa vào mỗi một ý nghĩ trong lòng của người đó để chuyển hoá từ vô hình thành hữu hình, biến thành ảo cảnh để cầm tù bọn họ. Khi hồn phách của người bước vào mộng cảnh tan biến, chất môi giới biến mất, chúng nó lại quay về trạng thái vô hình, đợi cho chất môi giới mới tiến vào rồi sau đó tiếp tục chuyển hoá từ vô hình đến hữu hình...

Lý giải như vậy chắc không sai đâu đúng không?

【 Ký chủ quả là thông minh tuyệt đỉnh! 】

“Được rồi, đừng thổi phồng... Ta mà cũng được dính với chữ thông minh tuyệt đỉnh nữa à?” Diệc Thu lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu ta thật sự thông minh tuyệt đỉnh thì sẽ chẳng bao giờ bị U Nghiên ghét bỏ rồi.”

U Nghiên nghe tiếng, rũ mi nhìn thoáng qua Diệc Thu đứng bên.

Diệc Thu thanh thanh giọng, giương mắt cười gượng dời đi đề tài: “Chúng ta cần phải làm gì mới ra ngoài được?”

“Có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.” U Nghiên đáp.



“Bất cứ lúc nào? Bây giờ chúng ta... Tại sao lại phải đứng ở chỗ này?” Diệc Thu tò mò duỗi duỗi cổ về phía trước, rồi sau đó lại hoàn hồn trong tiếng cười khẽ của U Nghiên, mặt nàng đỏ lên vội vàng đứng thẳng người.

Làm Dương Đà quá lâu nên cổ cứ duỗi lung tung ra phía trước theo thói quen, chắc chắn là trông rất ngu ngốc.

Cần phải nhanh sửa lại tật xấu này, nếu không sẽ bị U Nghiên chê cười mỗi ngày.

“Có gì đâu mà buồn cười!” Diệc Thu nhíu nhíu mày, gãi loạn xạ bộ tóc mái rối bời mới ngủ dậy, rồi mở miệng hỏi lần nữa, “Khi nào chúng ta ra ngoài?”

U Nghiên trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “Ôm chặt ta.”

“Hả?” Diệc Thu hơi sửng sốt.

“Ôm chặt ta.” U Nghiên lặp lại lời nói một lần nữa với giọng điệu vô cùng chắc nịch.

Diệc Thu chớp chớp mắt không biết phải làm sao, sau một thoáng chần chừ ngắn ngủi, nàng ngoan ngoãn tiến lên hai bước, vươn tay không biết nên đặt ở chỗ nào, do dự suy nghĩ cả buổi mới khẽ đặt tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của U Nghiên.

Thấy dáng vẻ không dám ôm của Diệc Thu, U Nghiên lại nói thêm một câu: “Chặt một chút, lúc ta phá cảnh không thể lo cho ngươi được, nếu bị rơi xuống ngươi sẽ phải ở lại nơi này một mình.”

“A!” Nghe xong, Diệc Thu lập tức ghì chặt lấy vòng eo U Nghiên.

Lúc ấy, sức từ hai cánh tay Diệc Thu mạnh đến mức như muốn bẻ gãy vòng eo thon gầy kia, còn U Nghiên thì hít hà một hơi.

“Xin, xin lỗi!” Diệc Thu nhanh chóng nới lỏng sức lực ở tay.

Nàng thật sự rất sợ hãi việc ở đây một mình, nếu không có U Nghiên e là nàng sống ở trong ảo cảnh chưa tới ba ngày mất.

U Nghiên cong mi cười nhạt, nàng đứng thở hắt ra tại chỗ, sau đó chậm rãi nâng lên đôi tay trắng nõn, ngón tay thon dài lập tức vẽ giữa không trung tạo thành kết ấn.

Một vầng sáng u lục bắn ra từ đầu ngón tay, mấy giây ngắn ngủi trôi đi, nó dần dần áp đảo rồi bao phủ lấy vùng ảo ảnh trắng xóa trống rỗng này.

Thứ trắng xoá kia tựa như thuỷ triều đột ngột dâng lên mãnh liệt như muốn nuốt chửng vầng sáng u lục.

Hai thứ ánh sáng va chạm không ngừng, phát tiếng rít quỷ dị chói tai.

Diệc Thu thấy đôi tay U Nghiên run nhè nhẹ, khuôn mặt trơn bóng kia cũng đổ vài giọt mồ hôi.

Nàng cảm thấy hơi lo lắng nhưng chẳng dám quấy rầy, chỉ đành giữ chặt ở trong lòng, tim cũng đồng thời không nhịn được mà đập liên hồi.

Sau một lúc giằng co ngắn, ánh sáng trước mặt nổ tung ầm ầm, đập vào mắt là ánh sáng chói mắt khó chịu.

Diệc Thu nhắm mắt theo quán tính, cùng lúc đó một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên trên khuôn mặt nàng.

Giây tiếp theo, nàng nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn, trời đất chấn động, nhất thời bị dọa sợ đến mức phải co rúm trong lòng U Nghiên.

U Nghiên càng ôm chặt nàng hơn, mà hành động ấy lại mang đến cho nàng một cảm giác an toàn đến khó tả.

Khi mặt đất ngừng rung lắc, khi tiếng nổ vang bên tai dừng lại, bàn tay lạnh lẽo của U Nghiên buông ra khỏi mắt nàng.

Diệc Thu chậm rãi mở hai mắt, chỉ thấy bốn phía không còn một mảnh trắng xoá.

Nàng ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là một hang đá trên núi, mà thứ đang bay lơ lửng giữa không chính là hạt châu đang sứt mẻ.

“Chúng ta ra rồi!” Diệc Thu nhìn U Nghiên kêu lên, “U Nghiên! Chúng ta ra rồi!”

Má nàng ửng đỏ, còn đáy mắt lại chứa đầy vui sướng.

Đây là hiện thực, là thế giới bên ngoài cảnh trong mơ!

Nàng vui vẻ đến mức tóm lấy U Nghiên, bắt đầu nhảy nhót lung tung.

U Nghiên bị nàng làm cho chóng mặt tới mức dở khóc dở cười, vừa há miệng như đang muốn nói gì đó thì lời nói đến bên miệng lại bị thay thế bằng hai tiếng ho khan thật mạnh.

Nghe vậy, Diệc Thu vội vã buông lỏng đôi tay đang nắm lấy U Nghiên để lắc lư loạn xạ ra, ngừng hành động trẻ con của mình lại, hỏi nàng với vẻ sốt ruột lo lắng: “Ngươi sao rồi? Có phải vết thương trở nặng hơn rồi phải không?”

U Nghiên lắc lắc đầu: “Không sao.”

Mày Diệc Thu chau lại, đương nhiên là không tin.

Kể từ trận chiến với Hoạ Đấu ở Vu Châu, vết thương trên người U Nghiên chưa bao giờ lành hẳn, vữa nãy dùng toàn lực để phá vỡ ảo cảnh của Phù Mộng Châu chắc chắn đã tạo thêm nội thương.

Ấy vậy mà U Nghiên vẫn muốn nói “không sao” với nàng.

Nếu lúc này nàng vạch trần, e là điểu nữ nhân sẽ cảm thấy rất mất mặt...

Thôi, giả bộ tin tưởng một chút đi.

“Vậy... Vậy là tốt rồi.” Diệc Thu nói, nhíu chặt mày đánh giá bốn phía, “Sao chim Ế không ở nơi này?”

Không phải nói Phù Mộng Châu là vật chim Ế luôn mang theo bên mình sao?

“Tốt nhất là không ở.” U Nghiên bảo, lòng bàn tay tụ linh lực, phá vỡ Phù Mộng Châu đang lơ lửng giữa không trung thành cát bụi.



“Đây...” Đây là đòn cuối trong truyền thuyết à?

Nếu thật thì đúng là đáng để khen ngợi đấy.

Đang nghĩ, chợt thấy U Nghiên cau mày, Diệc Thu bèn tiến lên đỡ lấy: “Còn bảo là ngươi không sao!”

“Không sao.” U Nghiên xoay người nhìn ra ngoài động, đưa mắt ra hiệu cho Diệc Thu rời khỏi nơi này.

Diệc Thu nhất thời mím môi không còn nhiều lời, nàng bất đắc dĩ nâng U Nghiên đi từng bước đến cánh cửa động cách đó không xa.

Cửa hang động này còn dựng thêm một lớp kết giới bằng linh lực, có thể nhìn thấy linh quang năm màu lưu chuyển chậm rãi quanh cửa động, ở bên ngoài nhìn thoáng qua sẽ không thấy, song ở bên trong cũng đừng hòng mà ra được.

Chưa kịp lo lắng, Diệc Thu đã thấy U Nghiên tung chưởng đánh nát linh quang năm màu kia.

“Ngươi... Ngươi đã vậy rồi vẫn cố dùng linh lực cho được!” Diệc Thu có chút sốt ruột, U Nghiên cứ như vậy thì sao cơ thể chịu đựng được đây!

“Nếu không thì sao?” U Nghiên hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ ngủ ở đây một giấc, chờ chim Ế lại đây rồi ngồi xuống tâm sự với nhau à?”

“... Ngươi nói đúng.” Diệc Thu cắn môi dưới, nâng U Nghiên ra ngoài động.

Bên ngoài là một mảnh rừng nhìn không thấy cuối, vừa nhấc mắt lên đã trông thấy ánh trăng tròn phía chân trời.

Hôm nay là Trung Thu ở nhân gian, nếu bây giờ ở nhân gian có lẽ đang ăn bánh trung thu, ngắm hoa và trăng vào buổi đêm...

Ngặt nỗi vận may nàng không tốt lắm, chẳng những ở trong mộng mệt nhọc cùng U Nghiên hơn một tháng mà sau khi ra khỏi còn gặp phải cảnh núi hoang rừng rậm, không biết mình đang ở nơi nào.

“Đây là đâu?”

“Xà Sơn.” U Nghiên bĩnh tĩnh trả lời.

“Vậy, vậy chẳng phải nơi này là địa bàn của chim Ế ư?” Diệc Thu trở nên lo lắng hơn.

Xà Sơn không phải nhân gian, nơi này hội tụ dày đặc linh khí đất trời, vô số yêu linh đều tu luyện ở chỗ này. Mà những yêu tinh kia đều tôn sùng chim Ế là thần minh, nếu chim Ế phát hiện các nàng chạy ra đây chắc hẳn có thể sẽ ra lệnh cho bầy yêu ở Xà Sơn tấn công các nàng.

“U Nghiên, chúng ta...”

“Đừng sợ.” U Nghiên trấn an, suy tư một lát, ngón tay bất thình lình điểm linh huyệt trên người Diệc Thu với tốc độ nhanh chóng.

Bị chọt vài cái khiến mặt Diệc Thu sững ra, đôi tay theo bản năng che lại hai hòn núi nhỏ trước lồng ngực mình, nhìn U Nghiên với ánh mắt ngơ ngác.

U Nghiên làm gì vậy?!

Giây tiếp theo, nàng thấy U Nghiên rũ mi điểm vài chỗ linh huyệt trên người hệt như làm với mình lúc nãy.

“Ngươi... Ngươi đang làm..”

“Phong ấn linh tức.” U Nghiên giải thích, ngã ngồi ở một bên, “Ta tạm thời không còn sức để mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng vẫn có thể tránh né thuật sưu linh của chim Ế.”

Diệc Thu há miệng, vội vàng ngồi xổm đỡ lấy U Nghiên, quở: “Vậy ngươi còn nói không sao hả!”

U Nghiên: “Nghỉ ngơi là được.”

Diệc Thu: “Vậy bây giờ nên làm gì đây?”

U Nghiên: “Không vội.”

Diệc Thu: “Sao lại không vội chứ, ngươi bị...”

Còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ đang lải nhải của Diệc Thu đã bị ngón trỏ của U Nghiên khẽ ấn xuống.

Giây tiếp theo, nàng thấy U Nghiên mỉm cười, đưa mắt nhìn lên không trung, “Hôm nay, có lẽ là Trung Thu ở nhân gian.”

“......”

“Nhân gian sẽ ngắm hoa ngắm trăng.” U Nghiên nhìn vào khuôn mặt đang hiện rõ sự lo lắng của Diệc Thu rồi nói, “Nhân gian chắc chắn sẽ rất náo nhiệt nhưng ta không thể mang ngươi đi xem... Thật ra cảnh ở Xà Sơn cũng không tệ. Phải rồi, chuyện ở nhân gian ngươi biết nhiều hơn ta, ngươi xem ánh trăng ở đây... Có gì khác ở nhân gian không?”

Diệc Thu cắn cắn môi, trả lời: “Không khác nhau được... Ánh trăng trên đời này chỉ có một mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” U Nghiên sờ sờ đầu Diệc Thu, “Hôm nay tạm chấp nhận ngắm nó, năm sau ta mang ngươi đi nhân gian đón Trung Thu.”

Sao lại có người như vậy chứ, rõ ràng đã bị thương đến mức đó rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ngắm trăng.

Tức thì, mắt Diệc Thu đỏ lên, nhẹ nhàng tựa gần vào lòng U Nghiên, ngước mắt nhìn phía chân trời.

“Ngươi hứa rồi đấy.” Mũi Diệc Thu khụt khịt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngươi thiếu ta.”

“Ừ, ta thiếu ngươi.”

Thật ra ở đâu cũng được, bởi trăng đêm nay dù sao cũng rất tròn.

- ---o o----