Tiêu Diệt Đấng Cứu Thế

Chương 16: Săn mồi (2)




Tại Samseong-dong, một vở kịch không  tưởng đang được trình diễn tại một căn phòng trên tầng 25 bên trong trụ sở Phượng Hoàng Hội.





“Yong-kyu, cậy ấy giống như em trai của tôi vậy.”





Với sự góp mặt của hai diễn viên gạo cội và đầy tài năng. Park Je-Soon và Kim Woo Jin.





“Tôi đã nói với cậu ấy hết lần này đến lần khác là phải thật...thật cẩn thận rồi.”





Là một trong những diễn viên, Park Je-Soon, vuốt ve thanh Trường Kiếm của Jeon Yong-kyu bằng đôi mắt đỏ hoe, trong khi ấy Woo-jin ở kế bên cố gắng an ủi.





“Ngài hẳn đang phải tan nát cõi lòng.”





Không khí của cuộc trò chuyện rơi vào thế khó xử.





‘Ta tự hỏi nếu đó là lý do mà tại sao?’





“A, xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một vài điều kỳ lạ trong đầu, ha. Mà, cảm ơn. Vì đã mang về cho tôi những lời cuối cùng của cậu ấy.”





Park Je-Soon nỗ lực thay đổi không khí cuộc trò chuyện khó xử này.





"Không, hoàn toàn không."





Woo Jin lắc đầu như thể cậu không xứng với lòng biết ơn này. Đó là lúc không khí cuộc trò chuyện trở nên thoải mái hơn hẳn.





“Dù sao đi nữa, cậu có thấy được gì trong bản di chúc không?”





Như thể Park Je-soon đang đợi đúng thời điểm, để đặt câu hỏi này. Woo Jin trả lời trong khi vẫn giữ một nét mặt khô cứng.





“Tôi đã ngó vào bên trong một ít để xem nó là gì. Tôi xin lỗi. Tôi đã không nhìn vào bên trong nếu tôi biết nó là di thư đâu.”





Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Park Je-Soon thể hiện một nét mặt khó chịu và cắn môi. Tất nhiên, nó chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn ngủi.





"Không không. Tôi rất biết ơn vì cậu đã tìm được di nguyện của cậu ấy.”





Park Je-Soon, nới lỏng khuôn mặt của mình, và đưa cho Kim Woo-jin thanh Trường Kiếm như là một kỷ vật của Jeon Yong-kyu.





“Sau đó, xin hãy sử dụng thanh kiếm này thật tốt.”





"Vâng."





Kim Woo-jin không ngần ngại nhận lấy thanh kiếm ngay lập tức. Vì không còn gì để nói. Park Je-Soon đã đưa ra một chủ đề mới.





“Cậu có muốn tham gia một hội nhóm nào không?”





Khi nghe câu hỏi, Woo Jin trả lời trong khi đầu cúi xuống với một ít nét xấu hổ trên khuôn mặt mình.





“Ừ thì, tôi không biết ngài có biết điều này hay không, nhưng hiện thì tôi không ở trong nhóm nào bởi chút sự cố . Thành thật mà nói, tôi chưa từng nhận được một lời đề nghị vào nhóm nào cả.”





“Sự cố sao..?”





"Nó ổn mà, không sao…"





Kim Woo Jin, do dự tiếp tục cuộc trò chuyện, trông vô cùng đau khổ. Park Je-Soon ngay lập tức đưa ra lời đề nghị cho cậu mà không hề do dự.





“Thế cậu có muốn tham gia nhóm của tôi không?”





"Có thật không?"





Woo-jin tỏ vẻ hơi bất ngờ, như thể mới  lãnh một cú đấm bất ngờ vào bụng vậy. Park Je-Soon mỉm cười nhẹ trước phản ứng thú vị ấy.





“Có một vị trí còn trống. Đấy là chỗ mà Yong-kyu sẽ vào sau khi cậu ấy chinh phục xong ma động. Có lẽ, đây chính là định mệnh.”





“Nhưng, kỹ năng của tôi không được tốt lắm.”





“Không sao, tôi không bận tâm đâu. Ai lại cần tham gia một nhóm nếu họ đều mạnh mẽ cơ chứ? Thế câu trả lời của cậu là gì nào.”





“Tôi đã đưa ra lời đề nghị vào nhóm vậy điều quan trọng hiện giờ, là ý kiến của cậu.”





Đối mặt với sự lựa chọn trước mặt, Kim Woo Jin nói với một giọng đầy quyết tâm.





“Nếu ngài đã cho phép tham gia, tôi sẽ cố hết sức mình. Dẫu cả khi phải đặt mạng sống của bản thân vào nguy hiểm đi chăng nữa.”





“Chào mừng tới nhóm của tôi, cậu đã được nhận.”





Park Je-Soon đưa tay về phía trước và Woo-jin nắm lấy nó bằng cả hai tay. Một cảnh tượng của một ông chủ và một người nhân viên.





‘Chính nó.’





Cuối cùng, Park Je-soon biết rằng kịch bản của mình đã diễn ra một cách hoàn hảo.





'Nó đã được xử lý gọn gàng.'





Nỗi lo trong thâm tâm đã được gỡ bỏ. Một cảm giác thoải mái tràn vào trong tim Je-soon.





“Nếu cậu cần bất cứ thứ gì cứ thoải mái nói cho tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để hỗ trợ.”





Park Je-Soon, người chưa bao giờ giúp đỡ ai trong đời mình, đã nói một điều như thế do tâm tí anh đã được thả lõng.





“Điều đó có ổn không?”





"Ye, tất nhiên rồi. Tôi thậm chí có thể trao mạng sống này cho một thành viên nếu điều đó cần thiết.”





Kim Woo Jin, với một chút ngưỡng mộ, đã nói một yêu cầu cho Park Je-Soon.





“Vậy, ngài có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?”





"Huh?"





***





Mọi việc được xử lý nhanh chóng. Chỉ mất ba ngày để Woo Jin chính thức tham gia nhóm của Park Je-Soon và ổn định mọi thứ.





'Một khoản tiền đã được gửi lên đến 100 triệu won.'





Đó là tiền mà Kim Woo Jin đã vay từ Park Je-Soon. Và còn nhận được một bản báo cáo về một ngục tối khác.





'Một ma động 1 tầng.'





Săn Troll. Ngay khi Kim Woo Jin thấy báo cáo về hầm nhiệm vụ, một nụ cười mỉm hiện lên trên môi cậu.





‘Đây rõ ràng là một ma động bất hợp pháp.'





Xác của những con quái vật ta săn được trong các ma động thường vô giá trị. Da hay thịt từ một con Orc hoặc yêu tinh không khác gì rác rưởi.





Tuy nhiên, một số quái vật nhất định có cơ thể rất đáng giá. Troll là một ví dụ điển hình. Máu Troll thực sự hữu ích trong nhiều lĩnh vực do đặc tính trị liệu bệnh tật của nó.





'Đối với những con troll cấp độ 20 ở tầng một, mình nghĩ giá khoảng 10 triệu won mỗi lít thì phải?'





Huyết Troll có giá thấp nhất cũng phải tầm khoảng 10 triệu won mỗi lít. Ngoài ra, lượng máu mà ta có thể thu hoạch được từ một con ít cũng phải tận 15 lít.





Điều ấy có nghĩa là mỗi con có thể được trả với giá 150 triệu won. Chỉ riêng xác của bốn con troll đã trị giá hơn nửa tỷ. Đây hoàn toàn không phải là một số tiền nhỏ. (1 tỷ won ≈ 20 tỷ VNĐ)





Hơn nữa, những gã khổng lồ này không phải là nguồn tiền duy nhất. Nếu một vật phẩm chất lượng mà rớt ra thì ta thậm chí có thể kiếm thêm được hàng chục triệu won từ nó.





Nói cách khác, ta có thể kỳ vọng một lượng tiền từ các ma động thế này ít nhất cũng phải 500 triệu won. Đấy chính là lý do mà tại sao Woo Jin lại bị thuyết phục rằng đây là một ma động bất hợp pháp và được giao dịch ngầm bên ngoài hội.





'Không có cách nào mà một ma động thế này được để lại cho hội cả.’





Trong trường hợp một ma động sinh lợi, chúng sẽ bốc hơi ngay lập tức sau khi chính phủ công bố nó. Một ma động như vậy còn không được bồi thường nữa chứ đừng nói?





Do đấy, các ngục tối như này không bao giờ được báo cáo với chính phủ. Như đã đề cập trước đó, đây là giao dịch giữa người chơi với kẻ môi giới.





'Không còn gì tốt hơn thế nhằm tạo các loại quỹ đen mờ ám.’





Trong thực tế, việc chinh phục ma động rồi nhận được một khoản tiền trả cho việc dọn dẹp từ hội không được mấy lợi nhuận. Nếu bạn xóa sổ một hầm ngục dưới sự kiểm soát của bang hội, số lượng quái mà ta săn, cùng các vật phẩm mà ta nhặt đều được ghi lại. Tất nhiên, lí do mà đội hỗ trợ lại phải tuyệt vọng với mấy bản báo cáo hay tường trình sau khi làm việc không cần phải giải thích chi cho sâu xa.


Ngoài ra, theo hợp đồng, bất cứ thứ gì bắt nguồn từ ma động chỉ có thể giao dịch thông qua bang hội. Điều này có nghĩa là thu nhập của người chơi cũng được ghi chép. Không một ai thích nộp thuế cho dù chính phủ có chính sách giảm thuế thu nhập cho người chơi nhiều thế nào đi chăng nữa. Và một thị trường chợ đen đã được tạo ra nhằm vào tình huống này.





'Ngoài ra, chính phủ không thề có ý định can thiệp.'





Họ dung túng cho thị trường chợ đen. Với lợi nhuận thu được từ việc dọn ngục tối là quá đủ, và sẽ thật xấu hổ khi bỏ qua mọi khoản phí hối lộ nhằm nhắm mắt cho qua mọi việc.





'Có thể thấy rằng họ đang cố gắng dọn dẹp loại ma động thế này ngay sau khi mình tham gia vào nhóm.’





Thật sự rằng, Woo Jin cực kỳ ấn tượng bởi tài năng chiếm các ma động chất lượng như vậy của Park Je-Soon.





'Có vẻ như có một đường dây ngầm mạnh mẽ đằng sau người đàn ông ấy.'





Chính xác mà nói, Woo-jin đã bị ấn tượng bởi các mối quan hệ của Park Je-Soon cho phép gã có được một hầm ngục này.





'Muốn săn một con mồi chất lượng, ta phải tóm được cái đuôi của nó.’





Kim Woo Jin đặt bản báo cáo xuống, suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong giây lát. Tình hình hiện tại đã rõ.





'Tất cả chỉ còn...'





Điều duy nhất mà Park Je-soon liên lạc với Woo Jin cũng như trình bày về ma động này là khuyên cậu không nên báo cáo với hội về ngục tối vì đó là bất hợp pháp và đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết nào. Gã cũng giải thích thêm bằng cách nào mà gã đã có được hầm ngục đặc biệt đầy lợi nhuận này chỉ là vì một nhu cầu cấp thiết.





Sau cùng, chỉ có một điều Woo Jin phải làm. Gật đầu và nhìn hắn ta như thể gã là vị cứu tinh của mình vậy.





‘Bước cuối cùng.'





Đối với Kim Woo Jin, đây là loại tiểu phẩm mà cậu rành nhất.


**


Cheongwon-gu, Chungcheongbuk-do.(*)





Nơi này từng là một học viện dạy lái xe , nhưng hiện tại nơi này chỉ còn là một đống sắt vụn với những con xe đã qua sử dụng hỏng hóc khắp nơi. Một con Damas bỗng xuất hiện ở đây, cái nơi không ai thèm quan tâm đến ngay cả khi một gã sắp chết quằn quại la hét điên cuồng.





TurTurTur, sự xuất hiện của chiếc xe và tiếng ồn ngoạn mục từ động cơ của nó làm lũ chuột hốt hoảng chạy trốn vào hang của chúng.





Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu ra khỏi xe, từng người một. Họ xuất hiện với các trang bị đặc biệt. Không có ai trong họ vũ trang bình thường cả.





Mọi người đều mặc áo giáp làm bằng da hay kim loại cũng như trang bị vũ khí như dao, gậy, rìu hay cung tên trên lưng và hai bên. Điều bất thường hơn cả là thứ họ đang cầm trên tay là những khẩu súng trường hay súng tự động.





"Trống."





"Không có ai."





Chẳng mấy chốc, họ cảnh giác cầm súng quét ra vào khu vực xung quanh và tập trung lại một nơi. Họ nhận thấy một không gian bị bóp méo giữa các chỗ đậu xe. Một cảnh cổng.





“Hyung-nim, nó đây rồi.”





“Được.”





Người cuối cùng ra khỏi xe, Park Je-Soon, cũng kiểm tra cổng và gật đầu. Sau đó, một một gã đàn ông cúi đầu xuống và hỏi Park Je-soon một câu hỏi đầy cẩn trọng.





“Xin lỗi, nhưng tôi thấy chả có tý lợi gì khi quanh quẩn ở nơi đây mà chỉ bắt có một con troll?”





Nghe câu hỏi, Park Je-Soon cười thầm.





“Đừng tham lam quá. Chúng ta sẽ lỗ nặng dù chỉ một con Troll trốn được ra ngoài thôi đấy.”





“Oh, và Troll rất khó bắt bằng súng. Chúng ta sẽ không thể làm gì được nếu bỏ lỡ dù chỉ một cơ hội. Vì vậy, hãy chắc chắn phải xử lý được nó khi có thể. Ngoài ra, cậu đã biết phải làm gì rồi, phải không?”





"Tất nhiên."





Park Je-Soon, người đang nói, bí mật quay đầu lại. Người đàn ông đang nói chuyện với anh, cũng đưa mắt nhìn theo. Họ cùng hướng về phía chàng trai trẻ đang lo lắng như là một con nai vàng đang bị thương trước những đôi mắt của bầy linh cẩu đói khát.





‘Bằng mọi cách, mình phải đảm bảo mọi thứ diễn ra ổn thỏa.'





Park Je-Soon, nhìn Kim Woo Jin, rồi nghiến răng ken két.





'Chết tiệt, 100 triệu của ta.'





Chả phải ai xa lạ đó là số tiền mà anh đã cho Woo-jin mượn trước đó. Dù cậu không thể giúp gì được nhưng anh vẫn cho cậu mượn tiền.





Để giải quyết những nghi ngờ của Kim Woo-jin và tiễn cậu đến thế giới bên kia nhanh gọn, một miếng mồi ngon không thể cưỡng lại là điều cần thiết.





Cho dù một người chơi kiếm tiền giỏi đến đâu, 100 triệu won cũng không phải là một khoản tiền nhỏ. Ngay cả khi anh đi săn Troll. Dù nó là một nguồn tiền chất lượng, nhưng Troll cũng là một con quái vật mạnh mẽ quá khó để mà săn bắt.





Sát thương vật lý là không quá hiệu quả với chúng, nhưng chúng có thể bị giết bằng ma thuật lửa tầm gần từ một pháp sư.





Nói cách khác, những người đánh lạc hướng, chiến đấu và dụ lũ Troll sẽ phải đối mắt với các hiểm nguy cực lớn. Nếu Park Je-Soon không phải là một pháp sư và không phải thu hút lũ Troll trong trận chiến, anh sẽ không bao giờ đến nơi thế này.





'Chết tiệt.'





Thực tế là Park Je-soon đã cho vay 100 triệu won cho một kẻ mà mình sẽ sớm giết.





'Hãy nói với ta cái số tiền đó là trả cho cuộc sống của thằng khốn này...'





Park Je-Soon đã cố gắng hết sức để trấn an bản thân. Và rồi Kim Woo Jin đến trước mặt anh rồi cúi đầu xuống.





"Cảm ơn ngài. Ngài thậm chí làm đến thế này vì tôi.”





Park Je-Soon đập vai Kim Woo-jin và nói.





“Một thành viên cũng giống một người trong gia đình ta vậy. Đừng cúi đầu trước một vấn đề nhỏ nhặt như thế này.”





“Nhưng, ngài thậm chí còn cho tôi tham gia một ngục tối bất hợp pháp . Và còn cho tôi mượn rất nhiều tiền.”





Một lần nữa, khi tiền bạc được đề cập đến, Park Je-Soon gần như không thể giữ nổi cơn giận dữ của bản thân mình.





“Hãy làm việc thật tốt và trả lại. Nếu ngục tối này được dọn sạch sẽ, ít nhiều gì thì mỗi thành viên cũng có trong tay 50 triệu won.”





"Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ và trả lại đầy đủ số tiền tôi đã vay.”





Cái cách Woo Jin nhìn Park Je-Soon như thể một tín đồ sùng đạo đang được diện kiến chân thâm của đấng sáng tạo bước ra từ thiên đường. Mức độ tôn trọng đó khiến Park Je-soon muốn chế giễu, cay nghiến cái khuôn mặt ấy.





'Ta có thể sẽ thu về được khoảng 100 triệu won từ toàn bộ vật phẩm của gã sau khi chém chết tên chết dẫm này.’





Woo-jin lại tiếp tục hỏi Je-soon.





“Nhân tiện thì ừm, có ai khiếu nại gì không? Vì lợi ích của tôi mà đi xa đến thế này..”





Park Je-Soon lắc đầu. Đáp lại:





“Không có điều gì như vậy xảy ra. Ngược lại, mọi người đã lắng nghe câu chuyện của cậu và sẵn sàng đồng ý. Đâu có gì xảy ra đâu phải không, Ilsu?





Đáp lại, một người đàn ông to lớn trước đó đã gọi Park Je-Soon là “hyung-nim” một lúc trước, gật đầu:





“Bằng mọi cách. Đây là việc mà mọi người trong gia đình sẽ làm, ít nhất ta có thể làm được điều này cho cậu. Mọi người đều cảm thấy như vậy hết mà.”





Ngay lập tức, có những lời gật đầu, đồng ý từ xung quanh.





“Tôi đồng ý với anh. Ngay khi nghe câu chuyện đó, tôi biết mình phải giúp đỡ cho chàng trai này.”





“Chỉ cần khao tôi một ly Bia sau khi về là được rồi.”





“Đúng thế, lính mới sẽ mua đồ uống kỷ niệm cho chúng tôi nếu cậu ấy còn sống!”





Tất cả mọi người nói chuyện xung quanh đều trừng mắt nhìn Kim Woo Jin. Những cặp mắt chan đầy sát khí của một con mãng xà ngắm nhìn con chuột rúc trong xó hang.





'Vậy tất cả mọi người đều đồng ý, aight.'





Mặc dù nhận thấy những ánh nhìn đầy chết chóc chỉa thẳng vào mình, Kim Woo Jin vẫn trả lời với một nụ cười.





“Làm ơn hãy giúp đỡ tôi, tôi thật sự mong được làm việc với tất cả các bạn.”





Cuộc săn ngục tối thứ tư của Kim Woo-jin vừa mới bắt đầu.


**


Cheongwon-gu: là một quận không tự trị của thành phố Cheongju





Chungcheongbuk-do: Trung Đông Bắc, một tỉnh phía Bắc của Hàn Quốc