Trong một cánh rừng cây cỏ um tùm và dày đặc đến mức thậm chí còn chả có một tia nắng nào xuyên qua được tầng lá trên cao kia mà tới được nơi đây.
ÉccC..
Bên trong khu rừng ấy, có một con Orc. Một con quái vật lớn hơn những con Orc bình thường cả một cái đầu, nó thậm chí còn to khỏe gấp bội phần. Một cá thể dị biệt.
Đó là một con quái thú thật sự và dường như chỉ có cái mặt là của một con Orc bình thường. Hầu hết mọi bộ phận trên cơ thể nó đều dị biệt, tất cả gân máu của đôi mắt nó nhuốm đỏ như máu.
Con quái thú với cái mồm chảy nước dãi dầy dụa. Dấu hiệu của cơn đói khát điên cuồng, dù giờ chỉ được ăn thịt ôi thiu cũng đủ khiến nó thỏa mãn cơn thèm khát.
Écec..!
Con Orc đi lang thang tìm kiếm thức ăn. Nó đi lung tung trong rừng để kiếm lại những mảnh xương và mẩu thịt của một con vật bí ẩn mà nó đã vứt đi sau khi trén sạch mấy ngày trước.
Ếc..?
Tại nơi nó bỏ cái xác lại, con Orc nhìn thấy một sinh vật đang giữ xương của con mồi mà nó đã từng ăn trước đó.
Écc..!
Đây như một món quà từ thiên đường gửi xuống. Vào lúc đấy, nó chỉ có một mục tiêu duy nhất : Giết con vật kia một cách bất ngờ, xé lớp da ở bụng con vật xấu số kia, rồi thưởng thức những sợi ruột non tươi!
Éecc!
Giữa một giấc chiêm bao tươi đẹp như vậy, nó đâm thẳng vào con mồi đang quay lưng lại với nó, đốt cháy tới từng gram sức mạnh đến cực hạn. Con Orc muốn ngay lập tức nghiền nát cột sống con mồi, nhằm ngăn nó chạy trốn. Nó muốn thịt một con mồi đang bất lực trong khi vẫn còn thở.
ÉCcc...!
Rõ ràng, con Orc không thề chú ý đến hai con Ma Cốt Binh đang lén lút chờ đợi ở hai bên.
Xoẹt..tt!
Nó cũng không nhìn thấy một trong hai con Cốt Binh đang vung kiếm chém vào phần cổ phía trái của mình trong khi kẻ còn lại xẻ một nhát vào phía bên phải.
Ếcc..?
Lúc nó nhận thấy điều gì đó bất ổn và dừng lại để quan sát, thì cổ của nó đã lãnh một vết thương sâu. Vết thương sâu thoắm vì một lực cực lớn bởi quán tính đang lao lên của nó.
Puhwat!
Dòng máu đỏ thẩm dần tuôn ra từ miệng vết thương hai bên cổ.
Éec? Écec..!
Ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ, con Orc vội vàng che hai bên cổ bằng bàn tay của mình.
Vút!
Với cả hai tay đang cố cầm máu cho vết thương. Căn bản con Orc không thể ngăn chặn được một mũi tên đang lao thẳng vào lưng của nó.
Và giờ nó không thể ngăn được thứ độc dược của Woo-jin đang dần dần len lỏi vào trong cơ thể của nó, thứ được bôi khắp đầu mũi tiễn ấy.
Éccc..!
Mất máu liên tục lại còn nhiễm độc, đau đớn vì hai vết thương nghiêm trọng này, cơ thể của con Orc bắt đầu đung đưa như ngọn lửa trước gió.
Tteolgeuleok tteolgeuleok!
Nhận thấy một khe hở trong phòng thủ, đôi mắt của hai con Cốt Binh lóe sáng lên, chúng dần thu ngắn khoảng cách cả hai. Thay vì liều lĩnh bởi con mồi đã yếu, chúng lại thể hiện những bước di chuyển phức tạp, và thận trọng hơn nữa.
Kim Woo-jin thầm mỉm cười trong lòng.
'Chả nghĩ đến việc chúng sử dụng cả chủ nhân của mình để làm mồi cơ đấy.'
Cậu vui vì những con Ma Cốt Binh, người đã dùng cậu làm mồi nhử, chờ đợi cho con Orc sập bẫy, và cho nó một đòn chí mạng. Trong thâm tâm, Woo Jin không hề giận lũ lính xương chút nào.
'Bọn nó rất giống mình ~.'
Cậu không có quyền gì để đổ lỗi cho những người lính của mình vì đã hành động ích kỷ như thế cả.
'Huh?'
Và rồi Woo-jin nhận thấy đôi mắt của con Orc đang vật vờ đằng kia.
'Màu đỏ?'
Ngay khi cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ của con Orc, cậu biết con quái vật này khác biệt so với đồng loại của nó.
‘Nó đã ăn thịt những con Orc khác.’
Một số con Orc không thể vượt qua và kiềm chế được cơn đói khát và ăn thịt chính đồng tộc của mình. Như bạn có thể mong đợi, những con Orc như vậy sẽ không tồn tại được quá lâu.
Những con Orc ăn thịt đồng loại sẽ bị xa lánh và đuổi ra khỏi bộ lạc của mình, thâm chí là bị săn đuổi bởi các con khác. Tuy nhiên, là những kẻ mạnh hơn , những con Orc bình thường đang săn lùng chúng cũng chỉ như là con mồi.
'Orc-thợ săn!'
Chúng sẽ trở thành một thợ săn Orc. Nói cách khác, con quái vật trước mặt Woo jim chính là con quái trùm của cái ma động này.
"Dừng lại!"
Kim Woo-jin hét về phía bọn Ma Cốt Binh. Nghe thấy tiếng la, những con Cốt Binh đang chém liên tiếp những thanh đại kiếm của mình lập tức giãn rộng khoảng cách giữa chúng và con Orc.
'Ah.'
Dù vậy, con Orc-thợ săn đã ở trong tình trạng nguy kịch. Những con Ma Cốt đã phá hủy hoàn toàn cơ thể của nó.
Khi Woo Jin nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu tặc lưỡi. Cậu vẫn còn công việc cần làm trong ma động này. Cậu muốn thu thập thêm vật phẩm và thông tin từ những người chơi đã chết.
'Mình sẽ bắt con trùm khi xong việc.’
Đó là lý do mà tại sao cậu cần giữ cho con Trùm sống lâu nhất có thể.
'Mình chưa bao giờ nghĩ rằng bắt quái vật quá tốt sẽ là vấn đề.'
Thật không may, tất cả đã kết thúc.
Hào quang của Kim Woo-jin đã gửi cho cậu một món quà.
**
“Uh-ooo ..”
Bên trong một chiếc xe cắm trại là một chiếc giường nhỏ nhắn, Cho Min-gi, thành viên của đội hỗ trợ ngục tối Phượng Hoàng Hội, dậy khỏi giường và vươn vai.
Thứ đầu tiên ông tìm ngay khi vừa tỉnh dậy là chiếc SmartPhone của mình. Khi bật nó lên, một đống tin tức tiêu cực thông báo về sự xuất hiện của một con quái vật đạp thẳng vào mắt ông.
‘Đã một thời gian dài mình mới có một giấc ngủ ngon như này.'
Trái với đó, anh lại mím chặt môi mình vì cái cảm giác bồn chồn kéo dài mà anh đã không trải qua trong một thời gian.
'Đó là nhờ Kim Woo Jin.'
Lý do cho giấc ngủ ngon của anh không ai khác ngoài Woo Jin. Trong khi người chơi đang chinh phục ma động, lũ quái vật sẽ không còn thoát ra khỏi cổng nữa. Điều này đồng nghĩa với việc, cho đến khi Kim Woo Jin chết ở trong đó, anh sẽ được giải thoát khỏi nỗi sợ lúc mấy con quái vật nhảy ra khỏi cổng.
Một lý do tốt để ngủ ngon. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh sẽ cải thiện đánh giá của mình về Woo-jin.
'Thật là một thằng khốn kỳ lạ.'
Vẫn còn những tin đồn không hay về Kim Woo Jin đang lan truyền trong Hội Phượng hoàng. Thậm chí, những tin đồn ấy giờ cũng đã lan sang nhiều bang hội khác.
‘Chính nó.'
Bởi như vậy, sự nghiệp game thủ của cậu hầu như đã tắt ngúm.
'Người ta chỉ có thể một mình solo ma động ở Lv10 là cùng.'
Giới hạn cho một hầm ngục dưới Cấp 10 là 10 người, và trường hợp cho ma động dưới cấp 20 là 20 người. Đối với những ngục tối có hai tầng, giới hạn 20 người là tiêu chuẩn.
Mặc dù là như thế nhưng có những lúc hầm ngục không được chinh phục. Điều đó đồng nghĩa với việc có những con quái vật cực mạnh mẽ mà có 20 người chơi cũng không thể xử lý được. Chắc chắn có một giới hạn nhằm bảo toàn mạng sống ở nơi như vậy.
'Không, bỏ qua cái giới hạn đó, người chơi thậm chí có thể cố gắng giết cậu ta.'
Người chơi nên cảnh giác với những người chơi khác lên hàng đầu trước những con quái vật bên trong ma động. Đặc biệt, nếu là một người chơi đầy tai tiếng cùng một vật phẩm tốt, đây sẽ là một cơn ác mộng với kẻ đó.
'Chà, cậu ta sẽ sống sót bằng cách nào đó thôi.'
Cuối cùng, đó không phải là điều Cho Min-gi cần phải lo lắng.
'Dù sao mình cũng nên kiểm tra cổng ngục tối. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy đã chết? '
Tất cả những gì anh phải làm là yêu cầu hỗ trợ cho đến khi ma động bị xóa. Cứ như thế, Min-gi bước ra khỏi khu cắm trại để thực hiện công việc của mình. Và rồi sau đó anh nhìn thấy.
“Huck!”
Một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế nhựa trước chiếc xe kéo trại của anh, cậu ta đang lau chùi một thanh kiếm của mình.
“Ki-Kim Woo-jin?”
Danh tính người ấy không ai khác chính là chàng trai của chúng ta Kim Woo Jin
“Ah, anh ngủ ngon chứ?”
“Cậ..cậu thì sao?”
Khi được hỏi bởi Cho Min-gi đang đầy ngạc nhiên, Woo-jin đã trả lời trong khi cất thanh kiếm của mình vào trong cửa sổ vật phẩm của mình giống như một loại ma thuật.
“Tôi đã trở về từ ma động được một lúc rồi. Tôi không muốn đánh thức anh khi nhìn thấy anh say giấc nồng như vậy.”
“Uh, uh...”
Cho Min-gi, người nhận được câu trả lời bất ngờ cho câu hỏi của anh, đã không hỏi thêm gì nữa. Anh cứ chớp chớp mắt và Woo Jin tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Nhân phẩm tôi cao lắm đấy. Vì các nhóm trước đã để lại nhiều vết thương chí tử cho con Orc-Thợ săn, nên việc giết nó khá dễ dàng. Tôi đã ghi lại chi tiết trên sổ rồi đấy. Vui lòng tham khảo nó khi anh viết báo cáo nhá.”
Nói xong, cậu đưa một bản ghi chú cho anh. Cho Min-gi chỉ lặng lẽ gật đầu.
'Và cái này nữa.'
Tiếp theo đó, Woo Jin mang ra một túi nhựa chứa một mảnh vải và một thanh Trường Kiếm đưa cho Cho Min-gi.
“Cái gì thế này?”
Cho Min-gi hỏi với một cái nhìn. Còn Woo-jin trả lời với một vẻ mặt buồn bã.
“Tôi không biết nó là của ai, nhưng tôi nghĩ đây là vật phẩm còn sót lại từ những người chơi đã chết. Tôi nghĩ đó là một bản di chúc. Có vẻ như người này đã dùng chính máu của mình để viết lên tấm vải. Làm ơn hãy gửi nó cho gia đình hoặc người quen của anh/cô ấy.”
“Ah, tôi hiểu.”
Sau tất cả, Cho Min-gi trả lời. Woo Jin thì tiếp tục nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Tôi muốn anh tìm ra nó là của ai và giao nó lại cho họ.”
Lần đầu tiên Cho Min-gi thay đổi suy nghĩ của mình về Woo-jin, cũng vì sự liên tục lập lại sự quan tâm của cậu.
'Có lẽ cậu ta thực sự là một người tốt không giống như mấy cái tin đồn.'
Kim Woo-jin là một người hoàn toàn khác với những gì mọi người nói về cậu ta.
“Oh, nhưng tôi đã có được thanh kiếm này từ ma động, vì vậy tôi có thể giữ nó theo quy định, phải không? Vui lòng gửi lại cho tôi sau khi anh kiểm tra chủ sở hữu xong.”
Tất nhiên, suy nghĩ ấy không tồn tại được lâu.
“Ngoài ra, anh đã đổ xăng chưa?”
'Đúng như dự đoán, cậu ta là một kẻ lập dị.'
Đây là kết luận cuối cùng của Cho Min-gi về Kim Woo-jin.
***
Nếu một người chơi chết trong cổng, mọi vật phẩm thuộc sở hữu của họ sẽ được bàn giao lại cho người chinh phục được ma động đó. Vì thế, nên đôi khi những người chơi khác quan tâm đến mấy thứ mà người chơi mang ra khỏi ngục tối. Mặc dù, nó chỉ thường xuất hiện khi các vật phẩm là thứ được đưa ra ngoài.
'Chết tiệt.'
Và một trường hợp như vậy đã xảy ra với Park Je-soon. Khi anh nghe được tin ma động ở Chuncheon đã bị xóa sổ, chỉ duy nhất một thứ xuất hiện trong đẩu anh lúc đó: ‘Hắn nói cho mình cái đìn địt này làm gì vậy chứ?’
‘Jeon Yong-kyu, thằng khốn đó!'
Khi một vật phẩm thuộc về một người đàn ông tên Jeon Yong-kyu được mang ra khỏi cổng, cũng như di thư của anh ta, mọi thứ liền thay đổi. Sau khi kiểm tra nội dung di chúc, tâm trí của Park Je-Soon dường như vỡ ra từng mảng.
'Nếu mày sắp chết, thì hãy chết sao cho sạch sẽ đi. Tại sao còn phải bỏ những thứ đó lại cơ chứ? '
Thực tế thì, khó có thể kiểm tra được nội dung di thư vì nó đã hư hại khá nhiều. Chỉ có năm chữ cái là dễ đọc.
Park(박), Wan(완), In(인), Sa(사) và Nyang(냥).
Đây là một bức thư không thể xác định; phải là một nhà mật mã học để giải mã được ý nghĩa của nó. Tuy nhiên, Park Je Soon đã có thể hiểu nó ngay khi nhìn thấy.
Park Yong-wan, săn bắn con người. (박용완, 인간 사냥....)
Trước khi chết, Jeon Yong-kyu đã để lại một ghi chú trong di thư về một dự án tàn ác gọi là săn người. Anh không quan tâm đến việc tại sao gã lại bỏ nó vào lúc chết, mọi việc đều không quan trọng.
'Nếu Park Yong-wan mà biết được cái này, đời của mình coi như là hết.'
Việc quan trọng ở đây là nếu Park Je-Soon không xử lý việc này đúng cách và mọi thứ vượt tầm kiểm soát, có khả năng anh và Jeon Yong-kyu sẽ gặp nhau dưới địa ngục.
'Mình cần phải làm theo cái di thư đó.'
May mắn thay, tấm di thư đã đến với anh. Bất ngờ hay. Chính anh là người đã giới thiệu và tuyển dụng Jeon Yong-kyu vào Phượng Hoàng Hội.
Xem xét rằng Jeon Yong-kyu không có gia đình, việc hội giao lại di chúc cho Park Je-Soon, một người quen của anh cũng là lẽ hiển nhiên. Và tất nhiên là Je-soon quyết định thiêu hủy bức thư này.
'Và giờ điều duy nhất còn lại là'
'Mỉnh chỉ cần phải xử lí hắn, Kim Woo Jin. '
Anh phải đối phó với Kim Woo Jin, người đã mang về bức di thư.
'Đây là cách tốt nhất.’
Lúc này, Park Je-Soon có thể cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
'Không có gì nhiều để đối phó với một người như hắn ta.'
Nếu người chơi liên quan đến vụ việc quá mạnh hoặc là một phần của một phe phái lớn, nó sẽ gây rắc rối lớn. Tuy nhiên, Kim Woo Jin là một người chơi không dính dáng gì tới bất cứ cái gì trong đó.
‘Sẽ chả ai phàn nàn nếu một con chó đi lạc chết.'
Đối với Park Je-Soon, Kim Woo-jin là một con cún lạc lõng không có tài năng, không có nền tảng và không có phe phái. Anh đã nghĩ ra một kịch bản để đối phó với một con chó đi lạc như cậu ta.
'Cấp độ của mình là 19. Nếu mình mời hắn ta vào nhóm của mình như một lời cảm kích vì đã mang di chúc của Jeon Yong-kyu về, hắn ta sẽ vẫy đuôi như một con chó.'
Park Je-Soon muốn xử lí Woo-jin trong ma động bằng cách mời cậu vào nhóm của anh, như thể đây là một sự ưu ái cho cậu ta.
‘Mình cần chọn một ma động. Được rồi, hãy làm điều này kỹ lưỡng. Mình sẽ tiễn đưa cậu ta trong một hầm ngục bất hợp pháp nơi mà bang hội không đấu thầu.'
Park Je-Soon một lần nữa xem xét lại kịch bản của mình và liếc nhìn thanh Trường Kiếm của Jeon Yong-kyu đặt ở trên bàn.
Tiếng gõ cửa! Cộc Cộc Cộc!
Ngay lúc đó, có tiếng ai đó gõ cửa.
“Tôi đang ở đây để lấy vật phẩm. Tôi có thể vào được không?”
Park Je-Soon niềm nở đáp lại.
"Vào đi!"
Một chàng trai cuối đầu ngay sau khi vào cửa.
“Tên tôi là Kim Woo-jin.”
“Còn tôi là Park Je-Soon.”
Đây là khoảnh khắc con cá cắn mồi.