Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 55: Phát hiện kịp thời...




Tại Âm Phủ, Diêm Vương - Hoàng Kiệt đang ngồi với vợ của mình là Đinh Hương đang quan sát con trai mình, hai người họ chỉ muốn biết tình hình hiện tại của anh, Đinh Hương lên tiếng bảo:

- Em nhắm vào cô gái đó rồi đấy.

Hoàng Kiệt bật cười mà nói:

- Vợ yêu đã chọn được con dâu tương lai rồi sao? Anh cũng như vợ vậy đó.

Đang nói chuyện, có một cô bé chạy lon ton đi tới phía hai người, nó đòi Hoàng Kiệt bế, ông bế lên và đặt trên đùi, nhẹ nhàng hỏi:

- Sao đấy con gái?

Cô bé nói:

- Con muốn xem chị dâu.

Đinh Hương nhíu mày lại rồi cười với cô bé mà bảo:

- Đinh Châu muốn xem hả? Đây, thấy thế nào?

Cô bé nói:

- Chị ấy nhỏ nhắn, xinh xinh, nhưng chị ấy sẽ gặp chuyện đó trong vài ngày tới...

Hoàng Kiệt chẹp miệng, xoa má nhỏ của cô bé rồi nói:

- Phụ hoàng biết, nhưng không thể thay đổi được gì. Tuy nhiên, chị ấy sẽ không sao đâu vì có anh con rồi. Đó là sự thách thức của cuộc sống thôi.

Đinh Châu gật đầu rồi tuột xuống, nhìn cả hai người mà bảo:

- Giờ con đi chơi với chị Ngân Liên đây.

. . .

Sang tuần mới, các anh đã được sếp điều động để tặng quà cho thiếu nhi vào ngày 1 tháng 6, giúp đỡ cho đội tình nguyện. Sau đó họ lại tiếp tục trở lại với công việc cũ. Vì nhiều chuyện và công việc đầy ắp quá nên Hoàng Sơn đã quên dự định của bản thân. Cho đến bước thêm một tuần nữa, buổi chiều với thời tiết khá âm u, anh đang ngồi một cách nhàn rỗi, bỗng dưng anh hét lên một tiếng làm cho Tường Long trong bếp giật mình mà suy nghĩ: "Thằng này bị khùng hả ta?". Rồi quay qua thì thấy anh biến mất tiêu. Cậu ấy nhăn mặt nói:

- Nó uống lộn thuốc rồi.

. . .

Quay lại bên chỗ Hoàng Sơn, anh đi tìm đường đến nhà Thanh Đài. Một hồi lâu mới thấy con đường 2A1/BB. Anh phát hiện là một con đường khá hẹp, nên đành tìm chỗ đậu rồi đi bộ vào.

Tại đó có một ngôi nhà ở cuối đường, bỗng trong nhà xuất hiện đám thanh niên, người thì cầm giấy gói, người thì gậy sắt để đe doạ đối phương. Hai chị em Thanh Đài ôm nhau, lui ra đằng sau.

- Kéo thằng nhóc ra một bên.

Em trai của cô bị ném thẳng qua một bên, đụng phải tủ đằng sau. Còn cô không kịp phản ứng gì thì đã giữ tay giữ chân lại, kẹp chặt lại. Một người trong thanh niên đó bảo:

- Lần trước, do mày gặp mày mà có người cứu. Với cả mấy ngày nay tụi tao bận nên không tìm mày tính sổ được, giờ thì rảnh rồi. Hôm nay tụi tao muốn mày làm con chuột bạch đầu tiên thử thuốc mới ra ở bên tao...

Cô phun nước miếng vào mặt hắn mà bảo:

- Đừng hòng, không làm gì được đâu.

Hắn tát cô một phát, em trai cô thấy thế liền liều mình bảo vệ chị gái.

- Đừng đụng đến chị tôi.



- Mẹ nó, thằng nhóc chết tiệt này, tránh ra.

Lại một lần nữa em trai của cô lại bị ném thẳng vào góc tường cũ khiến đầu chảy máu lênh láng, Thanh Đài tức giận khi em trai mình bị thương, quát lên trước mặt đối phương.

- Dám đụng đến em trai tôi, thả ra...

Người đó đưa cho đàn em bên cạnh và gằng giọng nói:

- Bỏ thuốc vào miệng nó rồi muốn chơi nó thì cứ chơi. Đây là hình phạt cho tội tự ý trốn việc của tụi tao.

- Vâng.

Cô vùng vẫy, ngậm chặt miệng lại để không cho bột thuốc đó vào miệng. Tuy nhiên, cô vẫn bị bọn chúng bóp mặt để cô há miệng ra mà đổ thuốc vào và bắt cô nuốt nó.

Đúng lúc này, một người hàng xóm đi tới thấy được liền gấp gáp chạy đi rồi hét lên:

- Cứu người, cứu người...

Anh và mọi người trong xóm lúc này nghe tiếng la nên phóng tới, thấy hàng xóm đang chạy tới sợ hãi, anh ngăn lại mà hỏi:

- Sao vậy ạ?

Hàng xóm chỉ ngay ngôi nhà của cô mà bảo:

- Vào nhà cứu con bé...

Anh và các thanh niên trong xóm liền xông vào trong, thấy cảnh tượng đó liền đánh cho bọn chúng không thể đứng lên được. Xong xuôi mọi chuyện, một số người bế em trai của cô đến bệnh viện, anh đi tới phía cô rồi lấy tay vỗ vào người cô để cô có thể nôn ra số thuốc đó. Đúng lúc cảnh sát tới và bên đội phòng chống ma túy...

- Hoàng Sơn...

- Đội trưởng...

Hoàng Sơn lạnh giọng nói:

- Bắt hết lại.

Rồi anh quay qua xem cô thế nào, nhưng hình như tình trạng cô cũng không ổn, không nôn ra được thuốc. Anh lập tức bế cô lên rồi đi nhanh ra xe, lái đi. Chẳng may cô đã nuốt một lượng thuốc đó nên trong người cô đã phản ứng...

- Người tôi nóng quá...

Anh vội vàng hỏi:

- Thuốc bọn chúng uống khi nãy là gì vậy?

Cô thở dốc bảo:

- Không biết.

Anh đành gọi điện cho Nghi Trâm hỏi:

- Điều tra ra thuốc gì chưa?

Nghi Trâm trả lời:

- Đây là loại thuốc xuân dược loại mới được pha một chút tạp chất không tên, một chút bột cần sa.

Anh chẹp miệng rồi tức giận nói:



- Chết tiệt.

Nghi Trâm điềm tĩnh bảo:

- Cứ để tụi này cho tôi với Tiêu Kha xử lý, sẽ khiến bọn chúng ở tù mục xương. Anh tìm cách giúp cô gái đó đi.

Anh tắt máy rồi phóng xe với tốc độ bàn thờ đến một ngôi nhà riêng khác, thực ra là của chị họ anh. Tới nơi, anh bế cô lên phòng ngủ rồi anh ra ngoài, anh ở phòng khách và dùng phép để tạo ra một chén thuốc cực đắng. Lát sau, anh quay lại phòng cô đang nằm, tiến tới để đỡ ngồi dậy và múc cho cô uống. Cô sau khi uống, vì đắng quá nên đã nôn ra hết, tình trạng hiện tại dần ổn hơn và cô thiếp đi.

Trong lúc cô đang ngủ, Thiên Bình đã gọi đến mà hỏi tình hình:

- Nhóc con đó sao rồi?

Anh đáp:

- Nôn ra hết thuốc rồi, nhưng chắc chắn tỉnh lại sẽ vẫn khó chịu.

Cậu thắc mắc hỏi tiếp:

- Mày cho uống gì để cô gái nôn ra hả?

Anh thở dài trả lời:

- Vì thời gian gấp quá, tao đành dùng phép để tạo ra thuốc đắng nhất có thể, giúp tiêu hao lượng cần sa trong người cô ấy.

Thiên Bình bên kia nghe xong mà chẹp miệng bảo:

- Đành chịu chứ sao. May mày phát hiện ra đó, không nguy rồi. Mà mày đang ở đâu thế?

Hoàng Sơn đáp:

- Nhà chị họ tao, mượn tạm, tao xin rồi nha.

- Trời, lạy mày...

- Hơ hơ, tắt máy đây.

- Tạm biệt.

. . .

Hồi lâu, cô tỉnh dậy với cơ thể vẫn nóng rang ấy, đôi mắt lờ mờ thấy anh ngồi bên cạnh, anh phát hiện nên nhẹ nhàng hỏi:

- Sao rồi?

Cô thở dốc bảo:

- Tôi vẫn thấy trong người khó chịu.

Anh giơ tay chạm nhẹ vào người cô thấy rất nóng, cô cầm cổ áo anh mà kéo lại, cô hỏi:

- Giúp tôi...

Hoàng Sơn đoán ra được nên mặt sát mặt cô mà đùa:

- Cô muốn tôi giúp thế nào?

- Thế nào cũng được...