Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 56: Điều tra ai đứng sau...




Cho đến buổi tối, tầm khoảng 20 giờ, cô tỉnh giấc với cơ thể đau nhức, cô ráng ngồi dậy, giơ tay xoa đầu rồi vuốt mái tóc dài, cô phát hiện ra mình không mặc quần áo nên có chút lo lắng mà quấn chăn chặt hơn. Đúng lúc này anh bước vào, trên tay cầm theo một túi đồ, thấy cô tỉnh lại nên tiến tới đưa cho cô. Thanh Đài lo lắng hỏi:

- Tôi với anh...?

Anh chẹp miệng, nhún vai một cái làm cô hiểu ra rồi cô lại hỏi:

- Vậy em trai tôi thế nào rồi?

Anh đáp:

- Thằng bé được đưa đến bệnh viện rồi, đừng lo.

Cô nghe xong liền thở dài, gãi đầu. Anh mỉm cười khi thấy cô như thế nên bảo thêm:

- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, tắm rửa rồi ra ngoài ăn với tôi.

Thanh Đài ừm nhẹ một tiếng. Lát sau, cô ra khỏi phòng với bộ đồ mới và tới bàn ăn rồi ngồi xuống ngó nghiêng, mắt chữ a mồm chữ ô vì toàn đồ ăn ngon. Hai người ngồi đối diện nhau, lúc đang ăn Thanh Đài nhìn anh mà hỏi:

- Anh bao nhiêu tuổi rồi?

Hoàng Sơn đáp:

- 24 tuổi.

Cô mới ồ lên, gật đầu nói:

- Trẻ vậy mà làm được đội trưởng rồi. Em trai tôi cũng có ước mơ làm cảnh sát.

Câu nói của cô ở vế sau thì chấp nhận được, anh cũng sẽ giúp một phần nào đó, nhưng vế trước thì chưa chắc, nếu tính ra số tuổi của anh lớn hơn cô gấp đôi, gấp ba, cô có thể gọi anh bằng ông cố cũng được. Cô ăn thì ăn vậy thôi chứ cô còn mệt lắm. Anh mới sực nhớ ra cái gì đó nên anh mới lấy ra kẹp vào thịt trong lúc cô không để ý rồi bỏ vào chén của cô mà bảo:

- Ăn đi cho béo.

Cô nghe xong mà bĩu cái môi rồi bỏ miếng anh vừa gắp lúc nãy vào miệng. Thực chất là viên đan mà mẹ đại nhân đưa cho anh đấy, mới hai tiếng trước thôi. Chuyện là thế này...

Hai tiếng trước.

Đinh Hương biết chuyện nên ngoi lên nhân gian và vào nhà, bắt gặp anh đang ngồi ở đó sau chuyện vừa rồi, bà ấy lập tức lên tiếng:

- Hoàng Sơn...

Anh nghe giọng nói quen thuộc liền quay qua, ngạc nhiên hỏi:

- Mẫu hậu... Người đến đây làm gì vậy?

Đinh Hương mới bảo:

- Ta đưa đồ cho con dâu tương lai.

Anh mếu máo hỏi:

- Gì mà chọn nhanh vậy mẫu hậu ơi?

Đinh Hương bảo:

- Chẳng lẽ làm xong không chịu trách nhiệm gì hết hả? Ta đạp xuống bờ ao luôn bây giờ...

Anh nhanh miệng nói:

- Ấy, người bĩnh tĩnh, hồi nãy người chưa tới con đã đoán được cô ấy là gì của con rồi, con sẽ cho cô ấy ăn viên đan này. Người yên tâm.



Đinh Hương nghe thế mà thở dài, biến phép ra cái chổi rượt anh vài vòng cho anh nhớ. Nhìn lớn tuổi vậy thôi chứ bà ấy còn khoẻ lắm.

- Mày đoán được rồi còn dám nói thế với ta hả? Cái thằng con ất ơ này... Mày lo chăm con dâu của ta tốt nghe rõ chưa?

- Dạ. Người đừng rượt con nữa...Phụ hoàng cứu connn...

Tại Âm Phủ, Diêm Vương đang chỉ bảo cháu mình về cách làm khi xử lý vụ án bỗng nhiên bị hắt xì một tiếng, Hoàng Kiệt mới thở dài:

- Cái thằng bé này làm gì mà kêu ta dữ vậy không biết? Bận việc gần chết...

Băng Linh mới bảo:

- Hình như bị bác dâu rượt đó ạ...

Hoàng Kiệt chẹp miệng nói:

- À ta hiểu chuyện gì rồi, kệ nó.

- Dạ.

. . .

Quay lại hiện tại, Hoàng Sơn mới thở dài rồi thấy cô đã ăn xong. Anh thấy cô vẫn còn mệt nên nhẹ nhàng nói:

- Còn mệt thì cứ vào phòng nghỉ ngơi.

Cô gật đầu rồi nhõng nhẽo bảo:

- Muốn được ôm.

Anh bật cười, vậy là đem cô vào phòng, vừa dỗ cô ngủ vừa căn dặn:

- Ngủ đi. Mai tôi sẽ chở cô đi khám xem thử có bị dính chất gì trong thuốc không?

Ngay tức khắc cô nhắm mắt lại và ngủ luôn. Anh nhìn cô một lát rồi nhẹ chân bước ra, vừa mới rời khỏi phòng, lúc này có tiếng chuông điện thoại reo lên.

- Alo...

Tiêu Kha bên kia bảo:

- Đám thanh niên đó có người bảo lãnh nên không thể để bọn chúng vào tù được.

Hoàng Sơn vừa nghe dứt câu, sát khí nổi đùng đùng, còn có người đứng sau giúp đỡ. Anh mới hỏi:

- Điều tra là ai đứng sau đi.

Tiêu Kha nói:

- Cái này nhờ Tường Long đi, chứ sếp vẫn chưa cho phép.

Anh đáp:

- Ừ.

Anh tắt máy, ngã lưng vào ghế sofa, bỗng nhiên có một người xách đồ ghé chơi. Anh với vẻ mặt ngạc nhiên mà thốt lên:

- Kim Ấn!

Anh chàng này nghe mà mỉm cười ngồi xuống rồi bảo:



- Đến đây chọc cậu một lát rồi về thôi.

Hoàng Sơn nhíu mày lại mà nói:

- Gì? Vậy thì về đi.

Kim Ấn ngạc nhiên bảo:

- Đuổi tôi luôn à? Giỡn thôi.

Hoàng Sơn nhếch mép một cái rồi tự dưng tâm trạng thay đổi, trầm lặng hỏi:

- Anh có biết chỗ nào, băng nào sản xuất thuốc xuân dược loại mới không?

Kim Ấn ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại:

- Có. Mà hỏi làm gì thế?

Hoàng Sơn bảo:

- Đám mà tôi bắt được dùng thuốc hại người, nhưng giờ ai đó đứng sau bảo lãnh đám đó rồi. Tôi định điều tra và tóm gọn chúng. Tại anh làm ở thế giới ngầm nên hỏi thử.

Kim Ấn nghe xong cũng gật gù cái đầu vài cái rồi bảo:

- Thuốc xuân dược loại mới pha với tạp chất không tên, cộng với bột cần sa thì nhiều chỗ băng làm lắm. Nhưng tôi nhớ nổi bật nhất là băng Pin, nghe nói người đứng đầu này xuất ẩn xuất hiện, không ai biết được danh tính của hắn. Tôi còn nghe nói hắn có mở công ty, cậu nên điều tra mấy khu vực đó trước. Tôi đang cố gắng tìm cách phá hoại loại thuốc đó cho đỡ tai tiếng đây.

Hoàng Sơn mới hỏi thêm:

- Anh làm trùm mà, không quản lý được sao?

Kim Ấn bèn giải thích:

- Bọn chúng nhiều chiêu trò. Dù tôi có bất chợt ghé thăm thì bọn chúng vẫn có cách giấu đi. Tôi đang chờ thời cơ thôi. Làm trùm mà không quản lý tốt thì thà tôi làm U Minh đế cho rồi.

Hoàng Sơn lập tức cười phá lên mà trêu:

- Nhưng anh đã được bác cho phép chưa mà xuống làm U Minh đế.

Kim Ấn thở dài bảo:

- Cậu còn dám trêu...

Hoàng Sơn mỉm cười nói:

- Bác Dương Ngọc đuổi là đuổi thẳng luôn. À, chị Bằng Lăng ấy, bị đuổi tiếp rồi.

Kim Ấn cười trừ ra đáp:

- Hồi chiều có gặp chị ấy. Chị ấy cứ phá suốt bảo sao bác Hồng Lam không đuổi trời.

Hoàng Sơn cười nhẹ rồi một giây sau nghiêm túc bảo:

- Vậy anh có thể cho tôi một ít thông tin về băng Pin được không?

Kim Ấn gật đầu đáp:

- Được.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai tạm biệt nhau, Kim Ấn có gửi quà, còn chúc thế này: "Khi nào cưới báo cho tôi biết với.". Anh bất lực luôn, nhưng cũng đúng, ai bảo hai người có dây tơ hồng cơ chứ... Mà dây này nó lạ lắm...