Đầu tháng ba, đại hội tuyên thệ trước kỳ thi cho học sinh cuối cấp* rộn rã cử hành. Các đàn chị năm ba cãi cọ ồn ào cùng với mấy đàn anh đem theo ghế dào dạt thẳng hướng tới sân thể dục mà đi.
*Học sinh cuối cấp THPT ở Trung Quốc trước khi thi đại học có một lễ tuyên thệ để khơi dậy tình thần, chăm chỉ học tập rèn luyện, bla bla..
Kiều Điềm ngước nhìn theo tiếng ồn, còn chưa kịp nhìn ra cái gì, Lý Kiều Kiều ngồi cùng bàn kích động nói: "Là đại hội tuyên thệ trăm ngày trước khi thi, họ chắc là sẽ tổ chức ở sân thể dục đó."
Kiều Điềm cẩn thận tính thời gian một chút, hiện tại tới lúc thi đại học chính xác chỉ còn lại không quá một trăm ngày.
Lý Kiều Kiều kích động nói: "Năm trước nhìn mấy đàn anh đàn chị tuyên thệ ở đại hội làm mình kích động muốn chết, cái loại cảm giác này giống như chính mình chuẩn bị thi đại học vậy. Kiều Điềm, cậu đã xem qua chưa?"
Kiều Điềm lắc đầu.
Mỗi năm đều như nhau từ ngày hai bảy, hai tám tháng hai tới ngày ba, ngày bốn tháng ba là trường học cử hành cho học sinh cuối cấp tham gia lễ tuyên thệ trước thời gian xuất quân thi đại học một trăm ngày, năm trước lúc trường học cử hành lễ tuyên thệ thì Kiều Điềm đang ở nhà, cho nên cũng không biết việc này.
"Này, chúng ta hết tiết này là đúng lúc tiết thể dục đó, cậu muốn chuồn ra đi xem không?"
"Nhưng mình phải đi học nữa, học hành sa sút là không được đâu."
Lý Kiều Kiều không phải học sinh ban nghệ thuật, như Kiều Điềm hay An Nhiễm Nhiễm bọn họ đều là học ban nghệ thuật, buổi sáng sớm có tiết đọc văn, tiết tự học và cả tiết thể dục thì đều muốn đến lớp đầy đủ, thời gian học so với ban xã hội còn chặt chẽ hơn nhiều.
Lý Kiều Kiều nghe thấy thế, sắc mặt lập tức nhăn nhó, "Ban nghệ thuật các cậu thật vất vả quá đi mà, tiết thể dục mà cũng không thể nghỉ ngơi a!"
Kiều Điềm cười cười, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sang khu vực học sinh năm ba phía đối diện, chỉ thấy mấy đàn anh đàn chị xếp hàng trình tự đi từ hành lang qua.
Không chỉ mình Kiều Điềm mà cô nhìn xung quanh, từ cả lớp học cho tới học sinh cả tầng lầu đều ngẩng đầu nhìn ngó, có người còn trực tiếp chạy ra xem, đứng ở hành lang nhìn tới, dường như cũng muốn mình tham gia lễ tuyên thệ vậy.
Lúc Kiều Điềm nhìn lại, học sinh năm ba cơ bản đều đã xuống lầu hết, chỉ còn một hai người chậm rì rì lắc lư.
Vừa lúc đó ba người Thẩm Dục từ phía trước đi tới, nhân lúc vẫn còn là giờ nghỉ giải lao, liền định đến WC tụ tập.
Thấy Kiều Điềm đang nhìn hướng phòng học của năm ba, Liêu Bằng tò mò tiến lên, "Kiều Điềm, cậu đang xem cái gì đó? Xem lễ tuyên thệ đấy phải không?"
"Không có, chỉ tùy tiện nhìn thôi."
"Còn nói không có? Mình thấy trong mắt cậu đang khao khát nói muốn đi xem lắm rồi kìa, mình mới vừa nghe Lý Kiều Kiều nói cậu muốn đi xem, lại sợ bỏ lỡ giờ học, để mình nói cho nghe, dù sao cũng chỉ là tiết thể dục, lớp vẽ tranh lại cũng chẳng có giáo viên giám sát, xem một chút có sao đâu chứ, cậu học giỏi như vậy, vẽ tranh cũng giỏi như vậy, còn sợ thi không đậu đại học sao?"
"Không.. Mình không phải sợ, chỉ là cảm thấy chúng ta như vậy, không được ổn cho lắm, mình có chút cảm giác tội lỗi.."
Thẩm Dục đứng bên cạnh, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ.
Ma quỷ cũng biết tội lỗi sao?
Liêu Bằng đối với bạn học mới tràn đầy hảo cảm, thấy cô rối rắm, liền dụ dỗ nói "Nếu không cậu sợ thì bọn mình cùng cậu đi, trong lớp ai cũng đi cả, dù sao thì bọn mình cũng không học tiết thể dục."
"Nhưng mà.."
"Ây da, nhưng cái gì mà nhưng, mau đi cùng bọn mình đi, cậu yên tâm, mọi việc đều có Dục ca của mình lo, cậu sợ cái gì?"
Kiều Điềm nghe Liêu Bằng nói, ngước lên nhìn Thẩm Dục, mắt trông mong.
Thẩm Dục mới vừa mắng câu, "Liêu Bằng cậu muốn tìm chết à?" Giây tiếp theo liền cảm nhận được ánh mắt đáng thương của bạn học mới thẳng tắp bắn tới.
Lại làm ra cái bộ mặt đó, tưởng rằng anh không biết nội tâm cô là yêu tinh sao?
"Thật sự có thể đi sao?" Kiều Điềm nhìn bạn cùng bàn cũ, tò mò hỏi.
"Đi đi đi, tôi phụ trách, được chưa?"
Lần này mấy học sinh cùng khối bọn họ trốn học đến tham quan lễ tuyên thệ trăm ngày cũng không ít, ngoại trừ mấy học sinh cá biệt năm ngoái đã thò qua xem náo nhiệt, thì còn lại cơ bản đều tới, nguyên một khối kết bè kết đội, làm như sợ người khác không biết bọn họ trốn học đến đây.
Đại hội còn chưa bắt đầu, các đàn anh đàn chị năm ba hợp lực lại túm một chùm bong bóng, làm cái gọi là thả hy vọng theo chùm bóng bay cao, ngoại trừ cái này, phía trước mỗi lớp lại còn chuẩn bị một cái bong bóng màu đỏ siêu to, thả theo gió nhẹ tung bay.
Mà đang trong lúc học sinh năm ba cầm trong tay giấy tuyên thệ đỏ hồng, cô Lục từ khu dạy học từ từ tiến gần lại phía sân thể dục.
* * *
Trong văn phòng, tám thanh niên đứng thẳng thành một hàng, bốn nam sinh, một bàn Kiều Điềm ba người, thêm cả An Nhiễm Nhiễm nữa là tổng cộng tám người.
Cô Lục nhìn từng cái đầu cúi thấp mà tức giận: "Các em có biết mình đang làm cái gì không? Lâm Sở Dương, em thân là lớp trưởng, mà lại có thể đi đầu làm xằng bậy vậy hả?"
Lâm Sở Dương rũ đầu, "Thưa cô, em biết sai rồi."
Cô Lục khí giận phừng phực, "Mấy em thì sao, các em có biết sai chỗ nào chưa?"
Liêu Bằng ngẩng đầu mắt lén nhìn, rồi lại cúi đầu nói thầm, "Bọn em chỉ tò mò lễ tuyên thệ như thế nào, muốn nhìn một chút thôi mà."
Liêu Bằng thanh âm không nhỏ, cô Lục nghe rõ ràng, "Đó là lễ tuyên thệ của năm ba, các em năm hai liên quan gì mà nhìn? Không học hành đàng hoàng, chạy tới xem náo nhiệt làm cái gì? Sang năm đằng nào các em cũng có rất nhiều cơ hội tham gia. Còn có An Nhiễm Nhiễm, Thẩm Dục, Kiều Điềm, các em cũng thật là, đều là học sinh ban nghệ thuật, các em hiện tại đáng ra phải là nên củng cố mấy môn học nghệ thuật cho thật nhiều, thế mà cũng đi theo hồ nháo như vậy."
Kiều Điềm cùng An Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn nhận sai, nhưng mà Thẩm Dục, cô Lục nói nửa ngày, cũng không mở miệng nửa chữ.
Nhìn Thẩm Dục vừa không nghe quản giáo lại còn đi dạy hư học trò tốt, cô Lục chỉ cảm thấy đau đầu, "Tám người các em, về viết bản kiểm điểm 800 từ cho tôi, kiểm điểm đến khi hoàn toàn nhận thức được sai lầm của bản thân, mau đi!"
"Nếu vậy sẽ trễ giờ học nghệ thuật của bọn em mất."
Lời phản bác sâu kín ở văn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên, mà người khởi xướng Thẩm Dục, một vẻ mặt đầy đứng đắn nghiêm túc.
Cô Lục phát hiện càng nói não càng đau, một phát đem bản kiểm điểm 800 từ thành 1000 từ, không thể thương lượng đường sống.
* * *
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều Điềm viết kiểm điểm, bởi vì là lần đầu tiên, nên rất thống khổ, ngoại trừ đã biết chính mình sai rồi, còn lại không biết nên viết như thế nào mới đúng?
Kiều Chinh từ sân bóng rổ ở tiểu khu chơi bóng trở về, liền thấy em gái đang ngồi múa bút thành văn.
"Hà, sống lâu như thế giờ mới thấy em làm cái loại bài tập này đó!"
Kiều Điềm đang một bên suy nghĩ cân nhắc từ ngữ, bị anh trai một câu như vậy đãnh gãy, liền không nhớ rõ vừa nghĩ gì, cô tức giận, "Anh đừng có ồn ào, bộ em không được viết cái này sao!"
Thành tích học tập của Kiều Điềm thật sự tốt vô cùng, mặc dù thời gian đi học ở trường cũng không có nhiều hơn, cơ bản là dựa vào tự học rồi nhảy lớp. Hơn nữa cô nàng này tính tự giác rất cao, bài tập ở trường học làm không xong, lúc về nhà nhất định trước tiên là phải làm cho xong, sau đó thời gian còn lại chính là hi hi ha ha chơi, nói chuyện cùng ba mẹ, sau đó ngủ sớm dậy sớm.
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Chinh thấy em gái ngồi ở bàn học viết đến 7 giờ còn chưa dừng bút.
Ba Kiều từ thư phòng đi ra, hướng phía con trai nói: "Đừng quấy rầy Điềm Điềm, con bé ăn tối xong liền ngồi viết đến bây giờ, không ngừng chút nào."
Kiều Điềm mày rậm hơi nhíu lại, "Thật đúng là sống lâu mới thấy được cảnh này, sao em anh lại thế này cơ chứ, có gặp bài tập nào khó khăn quá nhớ đến gặp anh trai em chỉ giáo cho nha!"
"Mẹ, mẹ xem anh hai."
Một tiếng làm nũng này, thực sự làm Kiều Chinh mới vừa tới gần cô liền phải né xa ba thước, "Em đừng kêu mẹ làm gì, mẹ còn chưa về đâu."
"Mẹ về rồi đấy, ở ngoài ban công bên kia phơi quần áo kìa, mẹ ơi."
"Thôi thôi thôi, không nói nữa, cố gắng học tập chăm chỉ mỗi ngày hướng về tương lại phía trước đi nha, anh đây còn phải đi tắm rửa."
Trong nhà này người thứ hai Kiều Chinh sợ chính là cô em này, còn người mà anh sợ nhất chính là mẹ.
Đừng nhìn thấy Tôn nữ sĩ gương mặt hiền từ, trong cái nhà này, địa vị của bà là tối cao, ba Kiều đều là dưới cơ, cưới bà như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có câu nói đặt vợ lên đầu trường sinh bất tử, chính là nói người như Kiều tiên sinh.
Kiều Chinh vì thế khịt mũi coi thường, nói chung là cảm thấy ông Kiều tiếng nói nhỏ nhẹ như thế, địa vị gia đình tràn ngập nguy cơ, nhưng ông còn không tự biết.
Phải biết rằng, nếu mà bà Tôn nổi giận, thì hình tượng người đàn ông trong nhà liền bị cô lập, ngẫm lại Kiều Chinh liền cảm thấy đàn ông tốt không cần thiết cùng phụ nữ đấu đá.
Không đợi Kiều Chinh về phòng, chỉ thấy nữ sĩ Tôn Ái Liên từ bên ngoài ban công đi đến, miệng không ngừng nói, "Làm sao vậy, làm sao vậy, Kiều Chinh, con lại chọc ghẹo em nữa đấy à, mẹ đã nói bao nhiêu lần, con thân là anh trai, nhường nhịn em gái một chút, con cho rằng em nó giống con sao, suốt cả ngày chỉ biết đập banh đập bóng là giỏi."
"Mẹ, con cũng có chạy bộ nữa mà!"
"Đừng có lằng nhằng với mẹ, mau xin lỗi em con đi, bằng không đêm nay đừng ăn cơm."
"Mẹ, mẹ chắc con là do mẹ sinh ra không đó?"
"Ba Kiều, nói cho nó biết, thằng nhóc này là chúng ta nhặt được từ nơi nào về?"
"Đống rác."
Kiều Chinh: "..."
Quả nhiên không phải ba mẹ ruột.
Tôn nữ sĩ thấy anh không nhúc nhích, lại nói: "Mau xin lỗi em con đi."
"Được được được, anh xin lỗi, anh xin lỗi."
Kiều Điềm cao hứng ngẩng cằm lên, "Không cần xin lỗi, nhanh tới giúp em cái này đi là được."
- -----------------------------------------
Thẩm Dục: Con nhóc đó mỗi lần mỉm cười, chắc chắn có đại sự gì đó dính tới mình.
(づ ̄3 ̄) づ╭? ~