Tiểu Điểm Tâm Ngọt Ngào

Chương 5




Ngày hôm sau đến trường, việc đầu tiên của Kiều Điềm là từ trong ngăn kéo rút ra thanh chocolate ăn thật cẩn thận.

Nhìn sang tổ bên cạnh An Nhiễm Nhiễm còn chưa tới, Kiều Điềm đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi, người ta tặng chocolate cho Thẩm Dục, không nghĩ tới, lại vào miệng cô.

Nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, chocolate này ăn thật sự ngon, không ngờ tên xấu xa kia thế mà lại không thích, thật sự không có lộc ăn.

Cô cho rằng chuyện hôm qua phát sinh như vậy, An Nhiễm Nhiễm cũng nhìn thấy, hôm nay sẽ không bỏ đồ gì vào ngăn bàn của Thẩm Dục nữa, cuối cùng tình cảm thiếu nữ cũng như lấy nước đổ vào biển đông.

Không nghĩ tới, mới vừa ngồi xuống mở sách vở ra, đọc tới dòng thứ hai An Nhiễm Nhiễm liền tới rồi.

Cô vào phòng học không đến ngay chỗ ngồi của mình, mà là lập tức đi thẳng đến bàn cuối cùng, đem một túi đồ nhỏ trong tay nhét vào trong ngăn kéo của Thẩm Dục.

Kiều Điềm cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.

Nhưng An Nhiễm Nhiễm bỏ vào xong một lúc sau cũng không đi, đứng ở chỗ Thẩm Dục, kêu một tiếng, "Kiều Điềm?"

"..."

Kiều Điềm vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy An Nhiễm Nhiễm hướng về phía mình một chút, sau đó từ trong cặp lấy ra một hộp điểm tâm nhỏ, "Kiều Điềm, đây là cho cậu."

"A? Mình, mình cũng có sao?"

An Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Ừ, tặng cho cậu, ba mình vừa từ nước ngoài về, mang theo rất nhiều, mình có chia cho các bạn học khác, hộp này liền tặng cho cậu đi!"

Đối mặt với bạn học tốt bụng An Nhiễm Nhiễm, Kiều Điềm không thể cự tuyệt, nói nhẹ nhàng, "Cảm ơn, mình thích lắm."

Thấy cô nhận lấy, An Nhiễm Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô bạn này có vẻ như là đang hối lộ Kiều Điềm, dù gì sau cái việc ngày hôm qua, thân là bạn cùng bàn của tên kia thì Kiều Điềm cũng hiểu được.

Nữ sinh e lệ ngượng ngùng đưa chocolate tặng cho nam sinh, là vì cái gì? Đại khái chắc là vì xuân tâm manh động đi!

Đương nhiên, chuyện này Kiều Điềm căn bản không để trong lòng, nhưng thanh chocolate đang ở chỗ Kiều Điềm càng làm cô chột dạ

Chỉ là, cô hiện tại đã ăn của người ta thì cũng phải đáp lại cho đúng, nhưng An Nhiễm Nhiễm nhìn xinh xinh đẹp đẹp như vậy, thế mà lại coi trọng tên cùng bàn của cô, khó tránh khỏi nuối tiếc cho mỹ nhân, bông hoa tươi tốt như vầy, sao phải cắm vào người tên thanh niên bất hảo kia, thật không thể nhìn nổi mà.

Đúng lúc này, An Nhiễm Nhiễm đi đến ghế của Mao Kiến Lâm phía trước ngồi xuống.

Kiều Điềm không biết cô muốn làm cái gì? Mới vừa ngẩng đầu, An Nhiễm Nhiễm đột nhiên nói: "Cái đó, chuyện ngày hôm qua.."

Kiều Điềm vừa nghe, sống lưng nháy mắt cứng lại, vội vàng giải thích: "Cái đó, mình không phải cố ý muốn ăn chocolate của cậu, là.. là lưu manh.. là Thẩm Dục nói không cần, liền liền đưa cho mình, cậu nếu muốn lấy lại, mình liền trả cho, mình mới ăn có hai viên, chắc là không ảnh hưởng đâu."

Thấy bạn học mới vội vàng muốn phủi sạch, làm An Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng cười, "Không có việc gì, cậu cứ ăn đi, so với ném vào thùng rác, cho cậu ăn thì tốt hơn một chút."

Tuy rằng lời này nghe quái quái, nhưng Kiều Điềm vẫn nhẹ nhàng thở ra.

"A Dục chính là như vậy, không thích nhận đồ của nữ sinh nào khác, nhiều khi mình tình cờ đưa, có đôi khi cậu ấy sẽ ăn một chút, mặt khác nếu không phải ném đi, thì là đưa cho mấy người Liêu Bằng ăn, mình biết cậu ấy không thích, nhưng vẫn là ôm tâm lý mong chờ may mắn, hiện tại biết như thế, cho cậu ăn cũng giống nhau."

"À." Không nghĩ tới chuyện còn phức tạp như vậy.

An Nhiễm Nhiễm lại kể vài câu về chuyện của cô và Thẩm Dục, Kiều Điềm cũng không chú tâm nghe, lát sau lớp học có thêm vài người đến, cô ấy cũng không tiếp tục kể nữa.

Cuộc sống sinh hoạt của học sinh năm hai so với năm nhất càng chặt chẽ hơn, cuối cùng lại thêm một năm nữa trôi qua, thời điểm thi đại học của bọn họ ngày càng cận kề rồi, Kiều Điềm mỗi ngày đều khua chiêng gõ mõ học hành, nhưng năng lực học tập của cô cùng mọi người trong lớp học có chút không hợp nhau.

Câu Liêu Bằng mỗi ngày nói với Kiều Điềm nhiều nhất chính là, "Chúng ta là học sinh ban nghệ thuật, không nhất thiết phải cần mẫn như vậy, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể vào đại học, học tập mấy môn nghệ thuật quan trọng hơn!"

Mỗi lúc như vậy, Kiều Điềm đều cười cười, "Mặc kệ là học văn hóa hay là học nghệ thuật, đều phải nắm rõ, môn nào không theo kịp cũng đều không được."

"Mà nói chứ." Liêu Bằng nói, lại nhìn Thẩm Dục nằm bò ngủ một bên, anh khẽ nâng cằm, "Bạn cùng bàn của cậu ngày nào cũng ngủ say sưa, mà tổng điểm thi của cậu ta lúc nào cũng cao hơn bọn mình, đáng ghét. Điềm Điềm, về sau thành tích của mình hoàn toàn dựa vào cậu đấy."

Kiều Điềm thoải mái đồng ý, "Ừ, được!"

Liêu bằng còn chưa kịp cao hứng, ngày thứ hai cô chủ nhiệm lên lớp liền nói một tin tức, đem vị trí trong lớp tiến hành đổi chỗ.

Liêu Bằng vừa nghe, mặt lập tức đen thui, "A? Cô ơi, đổi cái gì mà đổi ạ, ngồi như vậy không phải khá tốt rồi sao?"

Cô giáo Lục chả thèm để ý tới anh kêu rên, "Chỗ ngồi này chúng ta đã ngồi được khá lâu rồi, lúc trước có quy định cách một thời gian đổi chỗ một lần, lần này đổi chỗ cũng là vì cho các em có thể thay phiên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, đợi lát nữa lớp trưởng đến văn phòng giáo viên lấy sơ đồ chỗ ngồi, ai có vấn đề hay có ý kiến gì, đến lúc đó có thể tìm cô."

Đây cũng không phải lần đầu tiên cả lớp thay đổi vị trí, vì tỏ vẻ công bằng công chính, không để thị lực của học sinh xuất hiện vấn đề, cứ cách một thời gian học sinh sẽ phải đổi chỗ ngồi một lần, trong từng tổ cùng nhau đổi, sau đó lại từng cặp trước sau thay phiên đổi một lần nữa.

Mà đại khái là cứ mỗi nửa học kỳ trôi qua, cô Lục đều sẽ tiến hành một lần đổi chỗ trên phạm vi lớn, đây là để cho học sinh học tập theo phương pháp lấy thừa bù thiếu, nếu gặp được bạn học tâm đầu ý hợp chỉ cần ý kiến, trong phạm vi hợp lí, cô Lục cũng sẽ xem xét đồng ý.

Bình thường đổi tới lui Liêu Bằng cũng không cảm thấy gì, dù sao cậu đều là thích ngồi cuối lớp, nhưng hiện tại phía sau có bạn học mới vừa tới, thật vất vả mới hai ngày trêu đùa bạn học mới, không nghĩ tới mới đó mà đã phải đổi chỗ ngồi.

"Hy vọng cô đổi cho chúng ta ngồi cạnh nhau."

Cô giáo Lục rời khỏi lớp, không bao lâu sau lớp trưởng liền cầm sơ đồ chỗ ngồi đến, vừa lúc thừa dịp lớp tự học mà đổi vị trí.

Học sinh nghệ thuật không giống với học sinh văn hóa, lớp tự học đều không cần tham gia, mà là đi đến phòng vẽ tranh, phòng âm nhạc luyện tập.

Sơ đồ lớp đặt ở dưới máy chiếu, hình chiếu bên trên là chỗ ngồi mới đã được sắp xếp.

Tổng cộng ba tổ, tổ một với tổ ba là hai người ngồi một bàn, tổ hai là ba người.

"Đại bàng, chúng ta vẫn là ngồi cùng bàn, tổ một, hắc hắc, cô chủ nhiệm vẫn là yêu thương chúng ta."

Liêu Bằng không mang mắt kính, híp lại con mắt hỏi: "Ai ai, nhìn xem Dục ca ngồi chung với ai.."

Giây tiếp theo, Đại Mao cười to nói: "Ha ha ha ha, Đại Bằng, Kỳ Kỳ ngồi cùng Thẩm Dục, ở tổ hai, bên cạnh chúng ta, lại còn có An Nhiễm Nhiễm nha.."

Đại Mao cuối câu kêu một chữ nha kéo dài, mặt đầy chế nhạo.

Liêu Bằng thu được tín hiệu, ý vị thâm trường "nhaaa" lại một tiếng, biểu tình mười phần là vừa ý.

Nhưng ngược lại Triệu Kỳ Kỳ ngồi một bên nghe thấy chỗ ngồi sắp xếp như thế, buồn bực nói: "Cô chủ nhiệm sao lại đem mình chuyển đến bên cạnh Thẩm Dục kia chứ?"

Thẩm Dục vừa vặn nghe thấy, ngẩng đầu, "Như thế nào, ghét bỏ à? Ghét bỏ thì đổi qua bên cạnh Liêu Bằng đi, Đại Mao lại đây."

"Thôi cút đi."

Lớp học ngoại trừ Triệu Kỳ Kỳ, cũng không còn ai khác dám dùng ngữ khí này nói chuyện cùng Thẩm Dục.

Cô là nữ sinh duy nhất thân với Thẩm Dục, cùng bọn Liêu Bằng Thẩm Dục đều là bạn học trường sơ trung, vì tính cách sang sảng, Thẩm Dục chưa từng xem cô như con gái, cho nên đoàn thể bốn người họ đều coi nhau như anh em!

Liêu Bằng tuy rằng bị người ghét bỏ, nhưng mà nghĩ đến Thẩm Dục cùng An Nhiễm Nhiễm ngồi cùng nhau, vẻ mặt hưng phấn nhìn Kiều Điềm bên cạnh, "Bạn học Điềm Điềm, cậu ngồi ở đâu?"

"..."

Kiều Điềm ngẩng đầu nhìn bảng đen, nói từng câu từng chữ, "Mình ở tổ hai, bàn thứ ba ở giữa, ngồi cùng bàn còn có Lâm Sở Dương cùng Lý Kiều Kiều."

Đang nói, Lý Kiều Kiều, fan hâm mộ đầu tiên của Kiều Điềm ở lớp chạy tới, hướng Kiều Điềm kích động nói: "Kiều Điềm, chúng ta là ngồi cùng bàn, về sau liền có cậu giúp đỡ nâng cao thành tích học tập rồi a."

"Được nha!"

Đã biết chỗ ngồi của mình, Kiều Điềm liền thu dọn sách vở trên bàn, nhanh chóng chuyển đến vị trí.

Mới vừa đi được một nửa, lớp trưởng Lâm Sở Dương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Kiều Điềm, "Kiều Điềm, để mình giúp cậu!"

Lâm Sở Dương lúc trước ngồi ở bàn thứ tư, cũng chỉ là bước hai bước lên phía trước là xong, cho nên đã sớm dọn xong.

Kiều Điềm nhìn xung quanh một đám người gian nan dọn chỗ, mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn lớp trưởng."

"Không có việc gì, chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi mà."

"Ừm."

Cô gái cười như hoa nở rộ, lão Phật gia Thẩm Dục yên lặng như mọi khi thổi kẹo cao su phù phù, mắt lạnh nhìn qua tiểu tiên nữ ma quỷ này.

Còn đừng nói con bé này che giấu thật tốt, cười rộ lên như thực sự có vài phần bộ dáng của tiểu tiên nữ đấy.

Đại Mao nóng nảy nói, "Dục ca, mau lên lát phải đi học rồi, còn ngồi đó làm gì? Lão Dương không cho phép chúng ta đến trễ đâu."

Đại Mao và Thẩm Dục đều là học sinh khoa âm nhạc, hai người là cùng nhau học tập.

Đương nhiên, còn bao gồm An Nhiễm Nhiễm đã đổi chỗ xong xuôi, lại đây tìm Thẩm Dục.

"Thẩm Dục, mình dọn xong hết rồi, cậu cần mình giúp gì không?" An Nhiễm Nhiễm đi tới, thân mật hỏi.

Đại Mao thấy thế vội vàng nhường đường cho mỹ nữ, thuận tiện quay qua nói với An Nhiễm Nhiễm: "Cậu khuyên nhủ cậu ấy, cho cậu ấy nhanh lên, lão Dương không đợi chúng ta đâu."

An Nhiễm Nhiễm cười gật đầu, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười, Đại Mao không thể không nói, cô gái này quả thực đẹp, mặc dù mặt mộc, cũng là mỹ nữ hàng đầu, đáng tiếc Thẩm Dục không biết cảm thụ, giống như lúc này đây, Thẩm Dục trực tiếp đứng dậy, không kiên nhẫn dọn bàn.

Nhìn Thẩm Dục đem hai cánh tay bắt lấy hai bên cạnh bàn, nâng cái bàn lên dịch chuyển, An Nhiễm Nhiễm cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị giúp anh đem ghế qua.

Bọn họ học cùng lớp tới nay đã một năm rưỡi, lần đầu tiên ngồi cùng bàn.

Nhưng tay cô mới vừa đụng tới ghế, Thẩm Dục phảng phất như phía sau lưng có thêm đôi mắt, "Cậu đừng nhúc nhích, lão Mao cậu mang tới đây."

"Được nha."

An Nhiễm Nhiễm chưa kịp tươi cười, giờ phút này chỉ còn lại xấu hổ.

Mấy nữ sinh cách rất xa, giống như đều chế giễu nhìn về phía An Nhiễm Nhiễm.

"Lớn lên xinh đẹp thì thế nào chứ, Thẩm Dục cũng chẳng thèm để ý."

"Nếu mình là cậu ấy, mình không có mặt dày như vậy đâu."

"Tuy rằng cậu ấy lớn lên có cái mặt đẹp, nhưng vẻ đẹp nghệ thuật so với cậu ấy chắc là tốt hơn nhiều, Thẩm Dục đẹp trai như vậy, có thể thích bạch liên hoa như cậu ấy sao?"

"Trước đây Lý Giai Nghi là hoa khôi Thẩm Dục cũng chưa coi trọng đâu."

Bọn họ nói không lớn, nhưng mà ở trong phòng học thế này, tất cả lời nói đều truyền vào tai người khác, bao gồm An Nhiễm Nhiễm, bao gồm Kiều Điềm, thậm chí là Thẩm Dục.

Kiều Điềm âm thầm nghĩ, thích một ai là chuyện của người ta, liên quan gì đến bọn họ đâu? Cần thiết tự sắp xếp cho người khác như vậy sao?

Cũng là vì cắn người miệng mềm*, Kiều Điềm đi qua bên người bọn họ, đối diện ánh mắt ba người, vừa mới chuẩn bị chưa kịp nói cái gì, Thẩm Dục đột nhiên nhìn qua phía này, ánh mắt quét qua ba nữ sinh.

*Nhận được lợi ích từ người khác nên phải ăn nói nhún nhường.

Không đợi Kiều Điềm mở miệng, ba người đã trốn chạy nhanh đi rồi.

Ánh mắt hai người vừa vặn đối diện nhau, Kiều Điềm hướng phía anh nở nụ cười, ngoan ngoãn mà vô hại.

Thẩm Dục sửng sốt.

Yêu tinh sao? Nụ cười đến chết người như vậy

- --------------------------------------------

Thẩm Dục: Cậu là ma quỷ sao?

Kiều Điềm: Gặp qua ma quỷ đẹp như vậy rồi à? Không thấy rõ ràng là tiểu tiên nữ sao?

Moah moah (づ ̄3 ̄) づ╭? ~

- -------------------------------------------

Editor tự thấy mình rất năng suất, nên khen ngợi =))))