"Cậu cố ý không chơi đấy à?" Thẩm Dục đứng bên cạnh Kiều Điềm, nhìn cô đứng trước quầy mua kẹo bông gòn, hỏi.
Kiều Điềm quay đầu lại nhìn anh, cười nói: "Không phải!"
"Đừng nói dối."
Lúc trước ở khu trò chơi tàu lượn siêu tốc, anh vội vã không nghĩ kỹ mà xem nhẹ, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, sao có thể không hiểu được?
Anh còn nhớ rõ, lúc đang chơi thuyền hải tặc, Kiều Điềm vô cùng hưng phấn, vẻ mặt như vậy không thể nói là giả vờ liền có thể giả vờ được. Cô nói trước đây còn chưa từng được chơi, nét cười vui vẻ đến như thế, càng không thể lừa được người khác.
Mà tàu lượn siêu tốc này nghe nói còn kích thích hơn cả thuyền hải tặc nhiều, Kiều Điềm vừa xuống khỏi thuyền hải tặc, lúc người khác bàn tán về trò chơi tiếp thao, ánh mắt cô liền nhìn về phía tàu lượn siêu tốc đầu tiên.
Mà hiện tại nghĩ lại, vừa rồi khi cô rời đi, vẻ mặt thật sự là vô cùng luyến tiếc.
"Nếu cậu muốn chơi thì chơi đi, tôi đi dạo một vòng, đợi lát nữa tập hợp cùng các cậu là được." Thẩm Dục nói, ngữ khí so với lúc trước ôn hòa hơn nhiều.
Kiều Điềm nhìn anh gượng gạo nói ra những lời này, đôi mắt dừng ở trên mặt anh nhìn chằm chằm hồi lâu.
Thẩm Dục mất tự nhiên, "Đừng nhìn tôi, muốn chơi thì đi đi."
"Mình đi rồi để cậu ở đây một mình à, sao có thể?"
"Sao lại không thể?"
"Hơn nữa, các cậu ấy kỳ thật lại càng mong mọi người cùng nhau chơi mà đúng không?"
"Tôi không đi!" Thiếu niên không chút do dự cự tuyệt.
Chuyện xảy ra như vừa nãy, anh không chấp nhận có lần thứ hai.
Kiều Điềm cười nhìn anh, tuy rằng lúc nãy chơi thuyền hải tặc cô cũng hiểu được anh có bao nhiêu sợ hãi đối với các trò chơi mạo hiểm như thế, nhưng khi chân chính nghe anh cứ như vậy không chút do dự từ chối, trên mặt tỏ vẻ lo lắng, Kiều Điềm cảm thấy thật sự thú vị.
"Như thế nào, khinh thường?" Thẩm Dục nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn như đang tỏ vẻ ghét bỏ hỏi.
Kiều Điềm vội vàng lắc đầu, "Không có không có, không khinh thường cậu."
Cô nhỏ giọng nói: "Mình không có ý định nói cho người khác biết chuyện cậu sợ trò chơi mạo hiểm, yên tâm đi, mình không nói cho ai đâu, mình sẽ giữ bí mật, thật sự, thề luôn, tin mình, mình không phải loại người thích khua môi múa mép đâu."
Cô nàng nói vô cùng nghiêm túc, đôi mắt to tròn bày tỏ thành khẩn như sợ người ta không tin.
"...... Thôi." Thẩm Dục thấy hai người cứ nói qua nói lại cũng không xong, vẫy tay, "Cậu muốn chơi thì mau qua đó đi, tôi đi trước."
"Á này...... Từ từ, đợi mình." Kiều Điềm vội vàng chạy lên, hai tay còn bắt lấy kẹo bông gòn mới vừa làm xong.
Một bàn tay cầm kẹo bông gòn đưa tới, "Ăn không nè?."
Thiếu niên cũng chỉ hờ hừng liếc nhẹ mắt một cái, "Không cần!"
"Nhưng mình lỡ mua hai cái rồi......"
"Không thích ăn ngọt."
"Cái gì? Lúc trước không phải cậu......" Kiều Điềm nói một nửa liền ngừng.
Ánh mắt sâu kín nhìn qua cô, vậy lúc trước hẳn là cô hiểu nhầm anh thích ăn ngọt à?
"Chính là...... cái này, hai cái kẹo bông gòn này......"
"Cho tôi đi!" Kiều Điềm còn chưa nói xong, kẹo đã bị Thẩm Dục lấy đi mất.
"Nhưng...không phải cậu không thích ăn sao?"
"Lâu lâu ăn một chút cũng không sao." Nói xong liền cắn lấy một khối kẹo bông gòn hồng nhạt ngậm trong miệng.
Tuy rằng không thích ăn các loại đồ ngọt dính răng, nhưng kẹo bông gòn không giống kẹo sữa đại bạch thỏ (1), không ngọt đến như vậy, cũng không đến mức làm người ta phát ngấy.
Nhìn Thẩm Dục ăn ngon lành, Kiều Điềm cười cười, vui vẻ đáp lại, "Ừm."
Thật đúng là cái tên công chúa kiêu ngạo.
Có lẽ là vì duyên cớ của hai cây kẹo bông gòn, nháy mắt khoảng cách giữa hai người dường như kéo lại gần nhau hơn rất nhiều.
Thẩm Dục quả là thật sự ghét bỏ những trò mạo hiểm kích thích kia, cơ bản là nhìn thấy thì đều đi đường vòng tránh đi, đi vòng quanh một hồi kết quả lại đi đến khu xe điện đụng, nhìn Kiều Điềm hỏi: "Cậu muốn chơi cái này không?"
"Chơi cái này sao?"
"Bỏ đi, không muốn chơi thì thôi vậy."
"A, từ từ mà, mình chơi mình chơi."
Nói chung thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều Điềm chơi xe điện đụng, bên cạnh chỉ có mấy đứa bé khoảng bảy tám tuổi, vui vẻ reo hò, còn thường xuyên đem ánh mắt đặt trên người hai ca ca tỷ tỷ bên này đang điều khiển xe va chạm bùm bùm, chơi đến thập phần sung sướng.
Kiều Điềm Thẩm Dục hai người hào hứng cùng các bạn nhỏ một hồi chém giết, cuối cùng dựa vào ưu thế tuyệt đối về tuổi tác, chiến thắng!
Ra khỏi khu trò chơi xe điện đụng, dưới ánh nhìn chăm chú của các tiểu bằng hữu, hai người mặt không biểu tình bỏ đi, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Tóm lại, quá là thẹn.
Mãi đến khi đi xa rồi, hai cái mặt nghiêm túc đột nhiên ôm bụng cười đến khó hiểu.
"Ha ha ha ha......"
"Ha ha ha......"
Vẻ mặt Thẩm Dục lúc trước vẫn luôn căng chặt mà giờ thần sắc rốt cuộc thả lỏng không ít, Kiều Điềm mới trêu ghẹo nói: "Bây giờ tâm tình tốt hơn rồi à?"
"Tâm tình có khó chịu lúc nào đâu mà tốt hơn chứ?" Chàng trai như cũ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng*.
*Cãi chày cãi cối
"Được, cậu muốn nói sao cũng được. Còn muốn chơi trò khác không? Ví dụ như cầu trượt này, hay là muốn chơi nhà banh nào?"
Thẩm Dục biết cô rõ ràng là muốn cười nhạo, trợn trắng mắt phối hợp nói một câu, "Vòng xoay ngựa gỗ có vẻ thích hợp với mấy người trẻ tuổi như tôi, trẻ con như cậu đi chơi nhà banh đi!"
"Này, đợi mình nữa."
Kiều Điềm phát hiện tuy rằng chơi vòng xoay ngựa gỗ không có gì kích thích, nhưng so với cô tưởng tượng cũng thú vị hơn nhiều.
Mấy con ngựa ngươi truy ta đuổi, Thẩm Dục rõ ràng so với ban đầu thì bây giờ trông có vẻ thoải mái hơn.
Bị Kiều Điềm nhìn chằm chằm, chàng trai có chút mất tự nhiên hỏi, "Nhìn cái gì?"
"Không nhìn gì cả!" Kiều Điềm nhe răng cười, không hề có chút bộ dáng chột dạ khi bị bắt gặp nhìn lén người ta.
Tâm tình Thẩm Dục vui vẻ hơn nhiều, chỉ là không nghĩ tới, mới vừa từ khu vòng xoay ngựa gỗ bước ra, anh lại nhận được một cuộc gọi.
Cũng không biết bên kia điện thoại người kia nói cái gì? Sắc mặt lại một lần nữa trầm xuống, so với lúc đầu còn có vẻ tối tăm hơn.
"Làm sao vậy?" Kiều Điềm tiến lên hai bước hỏi anh.
"Không có việc gì đâu, cậu qua đó tìm bọn Liêu Bằng trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý." Thẩm Dục nói xong liền đi.
"Chuyện gì thế? Này, cậu đợi chút......"
Anh nói không rõ ràng như vậy, Kiều Điềm thấy biểu tình có vẻ không ổn lắm, đành phải theo sau.
Hai người đi đến cửa công viên trò chơi, chỉ thấy Thẩm Dục ngó trái ngó phải, tựa hồ như đang đợi ai đó.
Không bao lâu sau, một chiếc xe dừng cách đó không xa, Kiều Điềm rõ ràng cảm giác được thân thể Thẩm Dục đột nhiên căng chặt.
Chỉ thấy từ trên xe bước xuống đầu tiên là một người đàn ông trẻ mặc tây trang, theo sau, là một phụ nữ, người này tuổi dường như hơi lớn, nhưng có vẻ được bảo dưỡng rất tốt, toàn thân một bộ đầm liền màu xanh ngọc ung dung quý phái làm bà vô cùng nổi bật.
Đối phương đi đến trước mặt bọn họ, đứng yên nhìn Thẩm Dục, "A Dục, dì nghe người ta nói con đang ở công viên giải trí này, dì cũng vừa vặn đang ở gần đây, liền......"
"Có chuyện gì mau nói đi, không cần nói mấy lời vô nghĩa đó với tôi." Thẩm Dục không kiên nhẫn ngắt lời, trong ánh mắt đều là khinh thường cùng trào phúng.
Người phụ nữ nghe vậy thì nở nụ cười, tựa hồ cũng không để ý lời anh nói, "Còn hai ngày nữa là tới sinh nhật ba con rồi, vốn dĩ muốn gọi điện thoại nói với con một tiếng, hiện tại vừa lúc này lại gặp được nên muốn nói chuyện cùng con một chút, nếu không hôm nay con trực tiếp đi với dì về nhà đi."
"Có thế thôi à? Nói xong chưa?" Thẩm Dục nóng nảy, "Ý tốt của dì tôi xin nhận, nhưng nếu hôm nay tới gặp tôi chỉ để nói mấy câu vô nghĩa thế này, thì dì đi được rồi đấy."
Bà nghe vậy cũng không có tức giận, ý bảo người đàn ông bên cạnh đưa một cái túi, "Dì vừa rồi có đi ngang qua cửa hàng 'Youdao' (2), biết con thích đồ hãng này, thuận tiện mua cho con một cái."
Thẩm Dục đưa mắt nhìn qua bao bì có in logo 'Youdao', cười cười, ngữ khí không vui vẻ gì, "Ông già ở nhà đối xử với dì lạnh nhạt sao, bây giờ tới đây lấy lòng tôi à? Có thời gian bỏ ra để lấy lòng tôi, không bằng nghĩ lại tìm mua đồ gì đó làm quà sinh nhật tặng cho ông ấy thì có ích hơn đấy, không chừng khiến ông ấy cao hứng, lại chia cho dì thêm 20 phần trăm cổ phần thì sao."
Thiếu niên nói hết lời, không chút do dự kéo Kiều Điềm đang đứng như một phông nền phía sau, "Chúng ta đi nào."
Mãi đến khi đi xa rồi, cái phông nền tên Kiều Điềm này cũng không kịp phản ứng chuyện vừa rồi là gì. Nhưng quả thật sắc mặt Thẩm Dục bây giờ cực kỳ không tốt, một khuôn mặt tuấn tú căng chặt, như thể chỉ cần nhẹ nhàng chọc vào một cái, ngay sau đó liền bộc phát tức giận dọa người.
Kiều Điềm xem xét sắc mặt của anh, thử hỏi: "À...... Vừa rồi, người đó, là ai vậy, các......"
"Đó là mẹ kế của tôi." Thiếu niên ngắt lời cô, thẳng thắn trả lời.
Kiều Điềm sửng sốt, "Vậy dì ấy tìm......"
"Ai biết bà ấy muốn làm gì? Dù sao cũng không liên quan tới tôi." Thẩm Dục cũng không muốn nhiều lời, Kiều Điềm tuy rằng tò mò, lại không dám hỏi nhiều.
Vừa rồi tâm trạng vui vẻ vì tức giận như vậy phá rối đến mất hứng, Thẩm Dục đã không còn muốn chơi tiếp.
Anh gọi cho Liêu Bằng, bốn người kia còn đang chơi một trò khác, nói phải đợi chút nữa mới chơi xong, bảo hai người nếu không có chơi gì thì có thể đến đó tìm bọn họ.
Thẩm Dục cũng không muốn đi nữa, hai bên vừa vặn khoảng cách không xa nhau lắm, Thẩm Dục tỏ vẻ muốn Kiều Điềm qua đó, còn mình không đi.
Nhìn anh trông không vui vẻ như vậy, Kiều Điềm nào có thể không biết xấu hổ một mình bỏ đi chơi, "Mình cũng mệt rồi, không đi nữa đâu, ngồi đây chờ bọn họ với cậu vậy, phía trước chỗ đó có ghế có thể ngồi nghỉ một lát, nếu không thì qua đó đi?."
Thẩm Dục thấy cô khăng khăng như vậy, nội tâm nói thật là có chút bực bội, anh cảm thấy chính mình giờ phút này cần một chút an tĩnh.
Nhưng nghe thanh âm mềm mại của Kiều Điềm, nghĩ đến cô nàng ba lần bốn lượt vì mình suy nghĩ, Thẩm Dục có giận cũng không giận nỗi mà đứng dậy.
Hai người tìm đến chỗ một cây đại thụ khá yên ắng, dưới tàng cây có đặt hai hàng ghế dài.
Bên cạnh cây đại thụ này là một cái tháp để ngắm cánh được dựng lên bằng gỗ, địa thế bên này so với mấy chỗ khác cao hơn, lại còn làm một cái giàn gỗ làm đài ngắm cảnh, có thể đem toàn bộ cảnh công viên trò chơi thu hết vào trong mắt.
Kiều Điềm duỗi cổ thon dài nhìn nhìn, nói thầm mộc đài này không mở cửa, nếu không còn có thể đi lên thử ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Thẩm Dục tâm tình không vui, Kiều Điềm lẩm nhẩm cái gì bên cạnh cũng không nghe, hai người một người thì lơ đãng ngồi đó, một người đi vòng quanh mộc đài tò mò nhìn ngắm.
Mà ai cũng không nghĩ tới, ngay lúc này nguy hiểm lại đến gần.
Không có bất luận một cái gì cảnh báo nguy hiểm không thể tới gần mộc đài này, bởi vì nơi này có vị trí độc đáo, không ít người lúc ngang qua, đều sẽ có chút tò mò mà dừng chân nhìn ngắm.
Mà ngay khi mọi người đều tò mò về phong cảnh trên đài cao đó như thế nào, dây thừng cố định giàn gỗ ở bên trên đột nhiên đứt phựt một cái, gậy gỗ từng cây đột nhiên không còn gì kiềm giữ lại, bất chợt lăn xuống, mà Kiều Điềm cùng hai người khác, vừa lúc đang ở ngay phía dưới.
"Kiều Điềm, cẩn thận......"
- -------------------------
Kẹo sữa đại bạch thỏ:
Youdao: từ này bản CV là "Có đạo nhân gia", bản gốc của nó là "有道人家" mình tìm một hồi thì thấy nó có vẻ như chỉ Youdao bán mấy thiết bị thông dịch cảm ứng, nhưng cũng không chắc có phải không, ai có biết thì nhắc mình sửa lại nhé