Đống vé vào cổng trong tay bọn họ có thể dùng để chơi toàn bộ các trò chơi của công viên giải trí, mọi người cũng vừa ăn xong, liền bắt đầu từ những trò chơi đơn giản không kích thích.
Chơi một lát, Triệu Kỳ Kỳ lại ghét bỏ mấy trò này không đủ kích thích, nói cái gì mà muốn chơi thuyền hải tặc, sét đánh, xe bay rồi cả xe leo núi.
Lâm Du Du sau khi kết nhận muội muội Triệu Kỳ Kỳ này, tiếp đến lại bị hàng loạt trò chơi trong công viên giải trí này hấp dẫn, thật ra cũng không để ý tới Thẩm Dục, chỉ nghĩ chơi trước rồi tính sau, hơn nữa bọn họ cũng là chơi cùng nhau, nhìn soái ca đi chơi cùng mình, loại cảm giác này sảng khoái miễn bàn.
Hai người các cô hưng phấn đi tới khu trò chơi thuyền hải tặc, vội vàng đưa vé lên thuyền, ngay cả hai người Liêu Bằng cũng theo sát phía sau.
Kiều Điềm cùng Thẩm Dục đi cuối cùng, chậm rì rì, Liêu Bằng tưởng Kiều Điềm không dám chơi, hối cô nhanh lên.
"Kiều Điềm, cậu đi chậm thế, không phải là đang sợ chứ?"
Kiều Điềm mím môi cười, cũng không trả lời, nhưng sắc mặt Thẩm Dục bên cạnh cũng không tốt lắm.
"Cậu sợ sao?" Kiều Điềm hỏi.
Thẩm Dục sửng sốt, quay đầu sang nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Sao có thể, tôi sao có thể sợ ba cái này?"
Kiều Điềm nhoẻn miệng cười, "Nhìn cậu rất khẩn trương."
"Lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng!"
Trong mắt Thẩm Dục, Kiều Điềm là một cô gái luôn làm người khác không thể đoán được. Bạn nói cô ấy điềm đạm an tĩnh, nhưng có đôi khi lời nói cô biểu hiện ra ngoài có thể thấy cô cũng không phải là an tĩnh đơn giản như vậy, bạn nói cô ấy nhát gan yếu đuối, thế mà lại dám không lên lớp, lén đi xem đại hội tuyên thệ 100 ngày, bạn nói cô ấy là học bá, thì cô ấy cũng có một vẻ mặt mà giáo viên cho là chỉ học sinh hư mới có, thích chơi đùa, không mù quáng nghe theo lời giáo viên.
Cho nên, đến tột cùng Kiều Điềm là một người như thế nào, Thẩm Dục đến bây giờ vẫn không hiểu được.
Như hiện tại, nhìn cô vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn ra cô có sợ hay là không sợ?
"Mình không sợ nha! Cậu sợ à?" Cô gái nhếch miệng cười nói, giờ phút này trên mặt thật sự hưng phấn, Thẩm Dục nhìn sang, cảm giác như cô đang cười nhạo anh.
Chàng trai đi nhanh vượt qua, "Buồn cười, tôi mà sợ sao?"
Nhìn biểu tình tráng sĩ thấy chết không sờn này, Kiều Điềm đứng phía sau Thẩm Dục, cười có chút sung sướng.
"Cậu gì ơi, nếu sợ thì đừng có lên đó, nếu không đến lúc đó......"
"Im đi!"
Nói chung cũng là lần đầu tiên Thẩm Dục bị người khác cười nhạo ghét bỏ như vậy, lập tức không chút do dự bước lên thuyền hải tặc.
Kiều Điềm theo sau ngồi bên cạnh anh, hai người một trái một phải, phía trước là Lâm Du Du cùng Triệu Kỳ Kỳ, đối diện bên kia là Liêu Bằng cùng Đại Mao.
Đeo đai an toàn xong, Thẩm Dục liền bắt đầu thấy bất an, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, như có một sợi dây căng thẳng trói anh lại.
Anh nghĩ chắc đây là thứ duy nhất trong đời này làm anh sợ.
Lại quan sát người ngồi bên cạnh, Kiều Điềm cười đến cảnh xuân xán lạn, hiển nhiên thật sự đang rất hưng phấn.
"Cao hứng đến vậy sao?" Thẩm Dục hỏi.
Kiều Điềm gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy, mình từ lâu đã rất muốn chơi cái này, nhưng mà người nhà mình không muốn cho mình chơi, lần này thật vất vả mới có thể chơi một lần, làm sao mà không vui cho được? Cậu thì sao, trước giờ có từng chơi cái này chưa?"
Thẩm Dục cứng người lại, sau đó một bộ dáng vỗ ngực bảo đảm nói: "Đương nhiên, cũng thường xuyên chơi."
Triệu Kỳ Kỳ đúng lúc này liền quay đầu lại, "Phải không vậy? Học chung với cậu bao nhiêu năm, cũng chưa thấy cậu chơi lần nào."
"Cậu im đi!"
Mới vừa nói xong, nhân viên công tác ra hiệu, thuyền hải tặc bắt đầu rồi, chúc mọi người chơi vui.
Vừa mới bắt đầu thuyền hải tặc lắc lư cũng không cao lắm, hai người Liêu Bằng đối diện đã sớm reo hò phấn khởi.
Thẩm Dục nhìn mặt đất lúc cao lúc thấp, chỉ cảm thấy choáng váng đầu.
Chốc lát sau, thân tàu càng đưa càng cao.
Nếu ban đầu Thẩm Dục còn có thể bình tĩnh đối mặt, hiện tại anh thấy thuyền càng đưa càng nhanh, trái tim liền như bị thứ gì gắt gao nắm chặt.
Anh điều chỉnh hô hấp, cảm thấy thuyền này ngày càng rung lắc mạnh hơn.
Bên tai, là tiếng thét chói tai của người khác, đặc biệt là hai cái người phía trước, quả thực như muốn hét rách trời, sang chấn lỗ tai Thẩm Dục.
Lại nhìn qua Kiều Điềm bên cạnh, cô chỉ hé môi cười, nhìn như đang tận hưởng gió xuân ấm áp.
Đệch!
Trong lòng anh thầm mắng một tiếng.
Cái quỷ gì thế này? Kiều Điềm thế mà một chút cũng không sợ, bộ dáng hưởng thụ này, quả thực chính là...... Ma quỷ!
Thuyền hải tặc ngày càng lên cao, ngày càng đưa nhanh, Thẩm Dục chẳng còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác nữa, cả người anh căng chặt, nhìn như muốn nghênh đón tận thế.
Kiều Điềm vốn đã sớm cảm giác được Thẩm Dục sợ thuyền hải tặc, cũng không biết là anh chỉ sợ mỗi trò thuyền hải tặc, hay là toàn bộ trò chơi tương đối kích thích một chút đều làm anh sợ hãi?
Trên thuyền hải tặc mỗi một lần bay lên đến đỉnh, Thẩm Dục cảm giác hồn phách của mình dường như đã rời khỏi thân thể, anh nhắm chặt hai mắt.
Mà ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn lại, bắt lấy tay anh.
Trong nháy mắt, Thẩm Dục lại cảm giác hồn phách mình nháy mắt liền quay về.
Mở to mắt, anh cảm giác phảng phất như có thiên thần cười với anh, tiểu thiên thần nói, "Đừng sợ, mình bảo vệ cậu."
Trong nháy mắt kia, Thẩm Dục như thể không cảm giác được thuyền hải tặc đang lắc lư, như đang đặt mình giữa đất bằng, thậm chí còn có vài phần mơ màng lâng lâng.
Nhưng chờ đến khi ánh mắt nhìn rõ, tiểu thiên thần trước mắt liền biến thành Kiều Điềm, đối phương trước mặt anh đang cười, vẻ mặt như là ờm...... cười nhạo!
Mãi cho đến khi tự mình đặt chân trên mặt đất, tuy rằng Thẩm Dục cảm giác được giải thoát khỏi uy hiếp rồi, nhưng trước đây mặt còn biểu hiện thập phần nhẹ nhàng, giờ phút này trắng bệch thê thảm, mà ngay lúc ánh mắt dừng trên mặt Kiều Điềm, nổi lên một tầng đỏ ửng mất tự nhiên.
Liêu Bằng lần đầu tiên chơi cùng Thẩm Dục, đang kích thích hưng phấn nên so với ngày thường gan càng thêm lớn, tay gác trên vai Thẩm Dục, cười hỏi: "Dục ca, cảm giác thế nào, kích thích lắm đúng không?"
Bởi vì trên mặt Thẩm Dục cũng như mọi người đỏ ửng tràn đầy "hưng phấn", hơn nữa từ trước đến nay anh hỉ nộ vô thường, thế cho nên ngoại trừ Kiều Điềm, những người khác cũng không biết hết thảy những gì xảy ra trên thuyền hải tặc ban nãy.
Thẩm Dục đương nhiên không nói cho Liêu Bằng biết anh "hưng phấn" bao nhiêu, lấy tay Liêu Bằng ra, ánh mắt đối diện với Kiều Điềm, đối phương mím môi nhìn anh cười, một giây này, trong đầu anh lại nghĩ đến lúc nãy tay mình được một tiểu thiên thần bắt lấy bảo vệ, cuối cùng bộ dáng lặng lẽ biến thành Kiều Điềm.
Bàn tay con gái nhìn tinh tế thon gầy, thật ra lại mềm mại đến thế, ngay lúc tay anh bị nắm lấy, thoải mái nói không nên lời, tim vốn đang bình thường cũng nhộn nhạo.
Chỉ nghĩ đến chuyện lúc nãy trong đầu, Thẩm Dục cũng cảm giác trái tim này đập đến cực độ bất bình thường.
Chàng trai không kiên nhẫn liếc mắt nhìn mọi người một cái, xoay người nói: "Đi nào."
Mọi người bước nhanh đuổi theo, ai cũng không biết hàng phía sau kia trên thuyền hải tặc, đến tột cùng nam nữ hai người phát sinh chuyện gì?
Bốn người Lâm Du Du Liêu Bằng chơi xong thuyền hải tặc, cũng chưa thấy đã ghiền, còn có sét đánh, xe bay, tàu lượn siêu tốc, nhảy lầu cùng các trò linh tinh khác vẫn chưa được chơi, hò hét phải chơi hết toàn bộ trò chơi trong này.
Thẩm Dục nghe xong, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Kiều Điềm để ý liếc mắt nhìn Thẩm Dục một cái, mọi người không thấy vẻ mặt của bọn họ, vội vã đi tìm một trò khác mà chơi.
Lúc mọi người đều ở trên tàu lượn siêu tốc, Kiều Điềm đột nhiên nói: "Mình không chơi nữa, mình nhìn các cậu chơi cũng được!" Nói xong lại nhìn về phía Thẩm Dục, "Cậu cùng mình đi mua đồ ăn vặt đi? Lúc sáng mình không ăn no."
Yêu cầu như vậy, làm sao Thẩm Dục cự tuyệt, đương nhiên là phải đồng ý.
Bốn người còn lại có chút tiếc nuối, nhưng nhìn Kiều Điềm kiên trì, chỉ có thể để lại Thẩm Dục chiếu cố cho Kiều Điềm.
"Vậy các cậu chơi trước đi, mình với Thẩm Dục đi dạo một chút, thấy trò gì khác thì tùy tiện chơi, đợi lát nữa lại gọi điện thoại tập hợp lại sau."
"Nhưng mà Điềm Điềm à......" Lâm Du Du thâm tình nhìn Kiều Điềm...... bên cạnh Thẩm Dục.
Cô còn tưởng sẽ được nhìn soái ca nhiều một chút, cùng nhau chơi trò chơi, sao nhanh như vậy liền không chơi nữa?
Triệu Kỳ Kỳ hình như phát hiện hai người này có gì bất thường, lôi kéo tay Lâm Du Du, "Thôi, để hai người họ đi đi, chúng ta chơi cùng nhau là được rồi."
Lâm Du Du đương nhiên cũng nhìn ra hai người này có quan hệ gì đó thân mật, soái ca này tuy đối với những người khác cũng coi như có chút khách khí, nhưng đối với Kiều Điềm, dường như có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời.
Kiều Điềm là chị em tốt của cô, hơn nữa ngắm soái ca đối với cô bất quá cũng chỉ là một loại thưởng thức mỹ mạo, không đến mức vì nam nhân mà muốn sống muốn chết còn muốn tranh giành với chị em, đối với cô thì hai người này nếu thành một đôi, thật đúng là rất đẹp mắt, cô nhìn cũng vui vẻ, hơn nữa cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chỉ cần hai người bên cạnh nhau, về sau cơ hội thưởng thức soái ca cũng không ít.
Ai nha, đáng tiếc, Kiều Điềm nhà ta cứ như vậy liền bị một cái đại móng heo nhìn có chút nhan sắc cướp đi rồi.
Nội tâm Lâm Du Du xoay chuyển tới lui, lúc thì cao hứng lúc sau lại buồn thương, những người khác đại khái cũng thấy không khí giữa hai người có chút kỳ quái, vì thế đều lơ đãng cười cười để bọn họ ở lại.
________________
Kiều Điềm: Đừng sợ, mình bảo vệ cậu.
Thẩm Dục: Không sợ.
Kiều Điềm: Ừ, vậy thì là mình sợ.