Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiêu Dao Giang Hồ

Chương 20: Lại gặp lại tiểu Khang Khang!




Chương 20: Lại gặp lại tiểu Khang Khang!

Sau khi trở về trang liền có người đến trước mặt Lục Thừa Phong định nói gì nhưng mà khi nhìn thấy đám người Từ Trung liền ngừng lại, Lục Thừ Phong phong nói:

-Trương lão đệ không cần để ý đều là người trong nhà.

Được gọi Trương lão đệ mới lên tiếng:

-Hồi trang chủ huynh đệ đã nhận được tin đoàn khâm sư Đại Kim sắp đến nơi đây trên đường bọn chúng đã c·ướp b·óc các thôn làng của ta vơ vét rất nhiều của cải.

Nghe đến đây Lục Thừa Phong vô cùng tức giận nắm chặt lấy thành chiếc xe lăn nói:

-Hừ bọn cẩu Kim quốc chúng ta mau cho huynh đệ bao vây tối nay bắt gọn một lưới bọn chúng về đây. Sư tỷ, tiểu sư muội, muội phu ta có việc không thể chiêu đãi mọi người để Quán Anh thay ta chăm sóc mọi người ta cáo từ trước.

Mai Siêu Phong lên tiếng:

-Ngươi có việc cứ đi trước ta cùng với tiểu sư muội ở gia trang đợi.

Hoàng Dung lúc này mới xoay qua nhìn Từ Trung không có định giúp đỡ vốn định mở lời cầu Từ Trung giúp nàng sợ Lục Thừa Phong xảy ra chuyện dù sao đệ tử của cha giờ chỉ còn lại hai người, Từ Trung thấy vậy nói:

-Dung nhi đừng lo lắng võ công của Lục sư huynh không kém bọn lính bình thường không làm gì được đâu, với lại khâm sứ Đại Kim dù có cao thủ đi theo Lục sư huynh vẫn có khả năng thoát thân rất cao. Ta không muốn xen lẫn quá nhiều vào việc triều đình,

Bên cạnh Lục Quán Anh nghe Từ Trung nói như thế có vẻ không hài lòng:

-Thân là người luyện võ chúng ta phải có nghĩa vụ bảo vệ bá tánh giữ vững giang sơn Từ huynh nói như vậy là không đúng rồi.

Từ Trung không tức giận chỉ mỉm cười nói:

-Quán Anh lời ấy là sự thật nhưng mà ta không phải người Hán ta là người Việt tộc người ở phía Nam Đại Nguyên triều nên chuyện của người Hán và người Kim ta không tiện can thiệp.

Mà nghe Từ Trung nói như vậy Lục Quán Anh vô cùng ngạc nhiên vị thiếu niên trước mắt không phải là người Hán nghe Từ Trung nói cũng có đạo lý nên cũng không nói gì nữa đoàn người tiếp tục trở về Quy Vân trang. Mà trên đường đi để điều hòa cục diện Hoàng Dung cũng liên tục lôi kéo chủ đề nói chuyện làm cho quan hệ giữa Từ Trung và Lục Quán Anh tốt lên trông thấy.

Muốn vào được Quy Vân trang mọi người phải ngồi một đoạn thuyền mới đến nơi. Đến nơi nhìn thấy phía trên cổng treo tấm biển Quy Vân trang kiểu chữ thư pháp trong rẩt đẹp mắt, Hoàng Dung nhìn thấy liền nói:



-Thư pháp rất tốt a.

Bên cạnh Lục Quán Anh nghe vậy cũng hài lòng nở nụ cười tấm biển này là chính tay Lục Thừa Phong viết. Đường vào trong trang rất kỳ quái, Từ Trung lúc này lên tiếng:

-Không hổ là đệ tử Hoàng tiền bối nơi đây được bố trí theo sáu mươi bốn quẻ Phục Hy mà xây dựng, Lục sư huynh tạo nghệ kỳ môn bát quái thuật cao siêu.

Hoàng Dung bên cạnh cũng nhận biết, Lục Quán Anh nghe vậy tự hào nói:

-Từ đại ca quả thật là hiểu biểt rộng rãi ngay cả kỳ môn bát quái đều hiểu,

Dù sao Từ Trung tu tập công pháp tối cao của Đạo gia Thiên tông thì kỳ môn bát quái đều phải hiểu rõ, Từ Trung chỉ mỉm cười nói:

-Ta chỉ hiểu sơ thôi nếu so với Hoàng tiền bối hay Lục sư huynh thì đều thua xa,

Hoàng Dung bên cạnh cảm thấy Từ Trung ngay cả bát môn độn giáp đều biết cảm thấy vui mừng tự hào nàng tin rằng cha mình sẽ tán đồng Từ Trung mà nghe Từ Trung hết lần này lần khác cứ gọi Hoàng tiền bối nàng liền không vui. Hoàng Dung giận dỗi chu mỏ nói:

-Mở miệng đều gọi Hoàng tiền bối hừ vậy mà lúc trước mới có mấy phút liền gọi Dương thúc thúc là nhạc phụ hừ hừ.

Nghe Hoàng Dung oán trách Từ Trung cả Mai Siêu Phong và Lục Quán Anh đều phá lên cười. Mà Từ Trung nghe vậy liền lên tiếng an ủi:

-Dung nhi không phải ta cố ý mà là chưa được Hoàng … à không nhạc phụ đồng ý gọi loạn sẽ không tốt đâu, muội cũng biết tính khí cha muội mà.

Nghe Từ Trung nói vậy Hoàng Dung cuối cùng cũng buông tha. Mọi người tiếp tục đi vào gia trang sau đó Lục Quán Anh phân phó gia nhân sắp xếp chỗ ở cho Mai Siêu Phong, Hoàng Dung và Từ Trung. Không biết phải cố ý hay không Lục Quán Anh sắp Hoàng Dung và Từ Trung một phòng. Tối hôm ấy Từ Trung trong lòng vô cùng khẩn trương a độc thân cẩu hơn bốn mươi năm nay lại chung phòng với người yêu a “Ta nên làm gì a, nếu làm gì thì ta là đồ cầm thú nhưng mà không làm gì thì ta lại càng không bằng cầm thú a”. Quyết định Từ Trung tiến đến giường ngồi bên cạnh Hoàng Dung:

-Dung nhi, ta ta rất yêu muội.

Hoàng Dung lúc này tâm rất loạn tim đập thình thịch không khống chế được cảm nhận được hơi ấm của Từ Trung bên cạnh nàng càng khẩn trương hơn, nhưng nàng lấy tay che miệng Từ Trung lại nói:

-Từ đại ca ta cũng yêu chàng. Hy vọng chàng không phụ bạc Dung nhi.

(Đến đây chuyện gì xảy mọi người cũng đều biết tại hạ xin tỉnh lược hơn ngàn chữ nơi đây.)

Đến sáng hôm sau khi tỉnh lại cảm thấy giai nhân nằm bên cạnh Từ Trung đều vẫn chưa tin được đây là sự thật mình thật sự phá rào rồi. Càng nhìn càng cảm thấy Hoàng Dung cực kỳ xinh đẹp không kiềm lòng Từ Trung hôn nhẹ lên má nàng làm nàng tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy Hoàng Dung vô cùng thẹn thùng nhưng vẫn nõi:



-Từ đại ca chúng ta nên dậy thôi để muội giúp huynh mặc y phục.

Nghe Hoàng Dung nói Từ Trung cũng mỉm cười nói:

-Cảm tạ muội nương tử.

Tiếng nương tử của Từ Trung khiến Hoàng Dung vô cùng hưởng thụ. Sau hai người y phục chỉnh tề tiến về đại sảnh để gặp Lục Thừa Phong, vừa đến gần đã nghe tiếng Lục Thừa Phong nói:

-Tên tiểu tử này chính là quan Khâm sai Kim quốc lần này sang nước ta các vị muốn xử trí hắn như thế nào.

Chỉ nghe tiếng nói:

-Hừ đều nghe nói anh hùng hảo hán Tống triều không đều chỉ là kẻ lấy nhiều h·iếp ít các ngươi nếu có giỏi thì ra đây đơn đả độc đấu với ta nếu thắng ta, muốn xử trí như thế nào tùy vào các ngươi muốn chém muốn g·iết ta không oán trách một câu ngược lại ta thắng các người phải thả ta ra.

Nghe giọng nói này Từ Trung biết người đến là Hoàn Nhan Khang dù sao hắn cũng là con ruột nhạc phụ Dương Thiết Tâm, Từ Trung nghĩ nên cứu y một mạng, đang muốn tìm cách liền nghe Lục Thừa Phong nói:

-Đươc lắm tiểu tử ta đồng ý ngươi. Các vị ai muốn ra tỷ đấu với hắn.

Lúc này Từ Trung cùng Hoàng Dung bước vào, Từ Trung hướng Lục Thừa Phong nói:

-Lục sư huynh buổi sáng tốt lành.

Lục Thừa Phong đáp:

-Tiểu sư muội, muội phu vào đây ngồi xuống.

Từ Trung ngồi vào ghế sau đó nói:

-Hoàn Nhan Khang không ngờ lại gặp nhau nơi đây.



Mà Hoàn Nhan Khang nghe tiếng Từ Trung nói cũng liền quay sang chào:

-Từ đại ca không ngờ lại gặp huynh ở đây, chuyện lần trước tiểu đệ đa tạ Từ đại ca ra tay giúp đỡ.

Câu nói này của Hoàn Nhan Khang mang nhiều ẩn ý muốn lôi kéo quan hệ với Từ Trung vừa muốn chia rẽ Từ Trung cùng Lục Thừa Phong, nhưng Từ Trung cũng không quan tâm quỷ kế của hắn mà nói:

-Chuyện lần trước xem như trả nợ cho ngươi, giữa chúng ta không ai nợ ai. Chuyện hôm nay là của ngươi và Lục sư huynh ta không nhúng tay vào.

Lục Quán Anh bên cạnh cũng tiến ra nói:

-Phụ thân để hài nhỉ so tai với tên cẩu Kim này. Người đâu cởi trói cho hắn.

Sau khi có lại tự do hai người dẫn nhau ra sân chuẩn bị quyết đâu. Hoàn Nhan Khang quyết chiếm tiên cơ liền ra tay trước tay trái vung lên một quyền tiếp đến tay phải một chưởng nhằm vào ngực Lục Quán Anh. Thấy chưởng đến Lục Quán Anh nhanh chóng hóp ngực lại sau đó nhắm khuỷu tay phải của Hoàn Nhan Khang ra đòn, hai ngón tay còn lại nhắm vào mắt Hoàn Nhan Khang công tới. Tình thế nguy hiểm Hoàn Nhan Khang liền lùi về sau nửa bước ngã người xuống cổ tay phải lật lại dùng cầm thủ t·ấn c·ông vào hông Lục Quán Anh. Lúc này Lục Quán Anh vặn hông né tránh dùng tay trái lại nhắm khủy tay Hoàn Nhan Khang t·ấn c·ông. Hoàn Nhan Khang nhanh chóng quét tay phải qua né tránh sau đó tay trái vung quyền tiến đến. Lục Quán Anh nhanh chóng tung cước cản đỡ chiêu này là Hoại tâm cước Lục Quán Anh đã chuyên tâm khổ luyện từ nhỏ đạt đến xuất thần nhập hóa. Cước ra cực nhanh Hoàn Nhan Khang không kịp thu quyền trúng chiêu loạng choạng lùi về sau, thấy mình thắng thế lại tung thêm một cước vào ngực Hoàn Nhan Khang, trúng chiêu ngực tê rần nhưng Hoàn Nhang Khang nhanh chóng nắm lấy cơ hội dùng Cửu Âm Bạch Cốt trảo ghìm chặt vào đùi Lục Quán Anh. Không kịp đề phòng Lục Quán Anh trúng chiêu chân đau hét lên một tiếng, Hoàn Nhan Khang hất mạnh Lục Quán Anh về sau, chỉ trụ bằng một chân một chân lại b·ị t·hương Lục Quán Anh bị hất ngã xuống đất trước mặt Lục Thừa Phong.

Lúc này Hoàn Nhan Khang tay ôm ngực nói:

-Trân tỷ đấu này ta thắng mong Lục trang chủ giữ lời thả ta rời đi.

Lục Thừa Phong xem xét v·ết t·hương trên đùi Lục Quán Anh sau đó lên tiếng:

-Chậm đã.

Bị gọi là Hoàn Nhan Khang không khỏi khẩn trương liền nói:

-Lẽ nào Lục trang chủ định nuốt lời, muốn g·iết ta tại đây.

Lục Thừa Phong lại nói:

-Mai Siêu Phong là gì của ngươi?

Hoàn Nhan Khang đương nhiên không thừa nhận Mai Siêu Phong từng là sư phụ hắn, hắn chỉ nói:

-Mai Siêu Phong là ai ta không biết.

Lục Thừa Phong đinh nói gì, Từ Trung đến bên cạnh nói nhỏ:

-Hắn từng được Mai sư tỷ dạy cho Cửu Âm Bạch Cốt trảo nhưng hắn phản bội lại sư tỷ.

Đã biết được quan hệ với Mai Siêu Phong mặc dù rất muốn g·iết Hoàn Nhan Khang nhưng lại không thể làm trái ước hẹn đành thả hắn rời đi.