Chương 19: Sư tỷ đệ đoàn tụ.
Sau khi từ giã Hồng Thất Công ba người lại cùng nhau lên đường trải qua mấy ngày đường đoàn người đến Thái Hồ điểm tận cùng của tất cả sông hồ vùng đông nam, uốn lượn khuôn viên năm tram dặm khi xưa được gọi là Ngũ Hồ. Nhìn cảnh sắc phía trước chỉ toàn một màu xanh biếc xa tít chân trời thấp thoáng bóng dáng các ngọn núi uốn lượn trập trùng. Thấy Hoàng Dung hoàn toàn say mê trước cảnh sắc trước mắt Từ Trung lên tiếng:
-Dung nhi, Mai sư tỷ hay là chúng ta gửi ngựa cùng nhau đi dạo quanh hồ thế nào.
Cả hai đều đồng ý sau đó ba người tìm nơi gửi ngựa thuê một chiếc thuyền nhỏ để dạo hồ. Càng rời xa bờ càng cảm nhận được sự mênh mông dường như vô tận của Thái Hồ, cảm giác con người thật nhỏ bé so với thiên nhiên hùng vĩ. Hoàng Dung đứng trước mũi thuyền mái tóc tung bay trong gió giống như tiên nữ giáng trần không kiềm lòng được Từ Trung tiến dến ôm nàng vào lòng khẽ nói:
-Phạm Lãi thật sự biết chọn nơi ẩn cư, ở nơi đây cùng với giai nhân dạo chơi nhân gian sống cuộc sống thần tiên. Nay ta mới cảm nhận được niềm vui của Phạm đại phu.
Nghe được hàm ý trong câu nói Hoàng Dung đỏ ửng mặt chôn đầu thật sâu vào ngực Từ Trung. Đang lúc hai người đang tình tứ nghe tiếng hát truyền từ chiếc thuyền ở phía xa, nhìn về chỉ thấy bóng người ngồi trên thuyền đang ngồi yên tĩnh câu cá. Thấy cảnh tưởng ấy Hoàng Dung không kiềm được cảm thán:
-Nơi khói sóng mênh mông một chiếc thuyền một mình ngồi câu cá tựa như bức tranh thủy mặc.
Mà từ phía chiếc thuyền vang đến câu hát:
-Phóng thuyền ngàn dặm bay trong song, tạm ghé Ngô Sơn tản bộ
Mây đùn thủy phủ, sóng theo thần nữ.
Cửu giang nước đổ.
Khách Bắc bơ vơ, lòng hùng riêng cảm tháng năm mấy độ.
Nhớ người xưa ở ẩn.
Sào do bạn cũ, giấc Nam Kha, lòng đau khổ.
Nghe tiếng hát chỉ thấy khóe mắt Hoàng Dung ngấn lệ, Từ Trung nhẹ nhàng dùng tay lau lấy, Hoàng Dung lúc này mới giật mình khẻ nói:
-Bài ca này phụ thân ta rất thích không ngờ người trong thuyền cũng biết đến Từ đại ca hay là chúng ta qua đó một chuyến.
Từ Trung cũng đồng ý sau đó ra hiệu cho lái thuyền đến gần con thuyền kia. Mai Siêu Phong lúc này vẫn ngồi an tĩnh trong khoang thuyền không biết nàng đang suy nghĩ gì. Càng đến gần mới thấy người cất tiếng hát là một vị ngủ phủ, vị ngư phủ kia cũng nhìn thấy thuyền của Từ Trung đến gần liền buông cần cất tiếng nói:
-Trên hồ gặp giai khách, mời sang đây dùng một chén được không?
Từ Trung liền đáp:
-Thật sự làm phiền tiền bối câu cá. Nhưng chỉ vì tò mò bài hát của tiền bối nên mạo phạm đến đây
Người ngư phu trả lời:
-Khách hay khó gặp trên hồ gặp nhau là duyên mời cứ qua đây.
Hai chiếc thuyền tiến đến gần nhau, Từ Trung dìu Hoàng Dung sang sau đó quay về đỡ Mai Siêu Phong sang. Vừa thấy Mai Siêu Phong ngồi xuống người ngư phủ liền kích động nói:
-Mai sư tỷ là tỷ phải không?
Nghe tiếng nói Mai Siêu Phong cũng bất ngờ sau đó hỏi:
-Ngươi là?
Người ngư phủ trả lời:
-Là đệ đây Lục Thừa Phong đây
Mai Siêu Phong kích động nói:
-Lục sư đệ là đệ sao. Ta xin lỗi đệ vì ta và Huyền Phong mà để mọi người chịu khổ rồi.
Vừa nói Mai Siêu Phong vừa khóc mà bên cạnh Hoàng Dung nghe thấy như vậy nhìn về phía Lục Thừa Phong nói:
-Sư muội tham kiến Lục sư huynh.
Nghe Hoàng Dung nói lúc này Lục Thừa Phong nhìn về phía Hoàng Dung nói:
-Cô nương là?
Mai Siêu Phong lên tiếng
-Nàng là Hoàng Dung là con gái của sư phụ, bên cạnh là ý trung nhân nàng Từ Trung chúng ta đang trên đường trở về Đào Hoa đảo. Tiểu sư muội nói sẽ cầu xin sư phụ tha thứ cho chúng ta.
Nghe đến đây Lục Thừa Phong vô cùng kích động nói với Hoàng Dung:
-Tiểu sư muội có thật vậy không thật sự như vậy không?
Hoàng Dung trả lời:
-Đúng vậy Lục sư huynh muội định cùng Mai sư tỷ quay về Đào Hoa đảo cầu phụ thân tha cho mọi người. Ban đầu muội dự định tìm tất cả mọi người rồi cùng về Đào Hoa đảo nhưng mà Mai sư tỷ không biết hành tung mọi người nên đành quay về trước sau khi được cha tha thứ sẽ đi tìm mọi người quay về. Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được sư huynh ở đây. Huynh có biết vị trí các sư huynh khác không.
Nghe Hoàng Dung hỏi Lục Thừa Phong trầm mặc chốc lát rồi lên tiếng:
-Từ lúc Trần sư huynh cùng Mai sư tỷ trộm đi quyển hạ Cửu Âm chân kinh sư phụ rất tức giận sau đó đánh gãy tay chân các sư huynh và sư đệ khác sau đó trục xuất khỏi sư môn.
Nghe đến đây Mai Siêu Phong cảm thấy vô cùng hối hận chỉ vì tư lợi đã hại các sư huynh sư đệ khác liên lụy. Lục Thừa Phong lại tiếp tục:
-Ta thì về đây thành lập nên Quy Vân trang cưới vợ rồi sinh con. Đại sư huynh Khúc Linh Phong biết sư phụ thích kỳ trân dị báo trong thiên hạ vì muốn lấy lòng sư phụ đã nhiều lần trà trộn vào hoàng cung để ă·n c·ắp báu vật nhưng không may bị thị vệ phát hiện sau đó bỏ mình. Hàiiiii
Lục Thừa Phong thở dài một hơi rồi lại nói tiếp:
-Vũ Thiên Phong sư đệ thì sau khi rời đảo không được bao lâu thì mắc bạo bệnh rồi q·ua đ·ời. Còn Phùng Mặc Phong tiểu sư đệ thì ta không rõ tung tích.
Từ Trung nghe thấy cũng cảm thán:
-Đường đường là đệ tử cũng Đông Tà Hoàng tiền bối mà nay chỉ còn lại hai người sống sót một người không rõ tung tích, thế sự thật thất thường.
Hoàng Dung cũng lên tiếng:
-Quả thật như vậy, Lục sư huynh lần này huynh cùng với chúng ta cùng nhau về đảo Đào Hoa như thế nào.
Lục Thừa Phong nghe liền khóc ròng nói:
-Được được sau khi trở về ta liền nói cho con ta thu dọn đồ cùng nhau lên đường. Cảm tạ muội tiểu sư muội, cảm tạ muội. Nguyện vọng cả đời ta là muốn được trở về bên cạnh sư phụ để phụng dưỡng lão nhân gia ngài hồi đáp công lao nuôi dạy chúng ta.
Hoàng Dung tò mò hỏi:
-Cha ta đánh gãy tay mọi người đuổi mọi người đi mọi người không oán trách cha ta sao?
Lục Thừa Phong nói:
-Đối với chúng ta công ơn nuôi dưỡng dạy dỗ của sư phụ rất lớn dù có muốn g·iết c·hết chúng ta cũng không một lời oán trách.
Nghe tới đây Từ Trung liền nói:
-Mọi người đoàn tụ là việc vui vẻ không nên khóc lóc nói chuyện buồn như vậy.
Lục Thừa Phong bỗng nợ nụ cười nói:
-Đúng đúng muội phu nói rất đúng chúng ta gặp lại nhau là chuyện vui mừng. Vậy mọi người đến gia trang của ta chơi vài ngày rồi chúng ta lên đường như thế nào?
Tính vốn ham chơi Hoàng Dung nghe thấy Lục Thừa Phong nói liền nhanh chóng đồng ý. Tiếp đó cả bốn người nói chuyện vui bẻ trên thuyền, chẳng mấy chốc đoàn người đã quay trở lại bờ, sau đó Lục Thừa Phong ra hiệu cho gia nhân trở về gọi con y đến đón mọi người.
Qua một lúc thì thấy từ xa thấy mọt người trẻ tuổi cỡ chừng hai mươi cùng với mười mấy gia nhân phía sau tiến đến, người tướng mạo có vài phần tương tự Lục Thừa Phong hẳn là con của y. Thấy thiếu niên kia đến Lục Thừa Phong lên tiếng:
-Đây là con của ta Lục Quán Anh, Quán Anh qua đây. Vị này chính là sư tỷ của cha Mai Siêu Phong, còn đây là tiểu sư muội Hoàng Dung vị bên cạnh là muội phu Từ Trung.
Nghe cha gọi Lục Quán Anh nhanh chóng qua đến sau đó hướng về đám người cúi chào.
-Tiểu điệt ra mắt các vị cô cô thúc thúc.
Mà nghe người lớn tuổi hơn cả mình gọi mình tiền bối Hoàng Dung lẫn Từ Trung đều cảm thấy là lạ không quen, Từ Trung mới lên tiếng:
-À chuyện này thì mỗi người giao một vật đi Lục huynh tuổi cũng cùng ta có thể gọi ta là Từ Trung được rồi.
Lục Quán Anh đưa ánh mắt về phía Lục Thừa Phong để xin ý kiến, Lục Thừa Phong vốn là đệ tử Đông Tà cũng không cổ hủ cứng ngắt nên cũng nói:
-Vậy thì cứ như muội phu nói đi. Chúng ta trở về thôi. Sư tỷ, tiểu sư muội, muội phu mời.
Sau màn chào hỏi mọi người cùng nhau lên đường trở về Quy Vân trang.