Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 2: Chuyển thế, trời sinh dị tượng




Loạn Tinh Hải

Hôm nay, thôn Đông Lâm tưng bừng như chưa từng tưng bừng đến thế. Người người hớn hở chen chúc chạy ra chạy vào, trên khuôn mặt ai ai cũng rạng rỡ niềm vui. Tin vui lan truyền nhanh chóng nhà Hoàng lão sinh được kỳ lân nhi.

Dưới chân núi, hoa đào nở rộ, từng cánh hoa hồng thắm đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng ấm áp.

Tiếng hỷ tước líu lo như những giai điệu mừng rỡ vang lên, không khí hân hoan bao trùm cả thôn làng.

Mọi người đến chia vui với Hoàng lão, có người thật lòng mừng rỡ, có người vì muốn ăn mừng mà đến.

Hôm nay, Hoàng lão bày tiệc chiêu đãi cả thôn, Hoàng lão dáng người to cao mạnh mẽ uy vũ, mái tóc điểm bạc, khuôn mặt đôn hậu với nụ cười rạng rỡ. Không khí vui tươi càng thêm rộn ràng, tiếng cười nói vang lên không ngớt.

"Hoàng lão à, chúc mừng ngài sinh quý tử!" Một người hàng xóm cười nói.

"Ha ha, cùng vui, cùng vui!" Hoàng lão vui mừng đáp lại.

Trong nhà, mọi người tụ họp chúc mừng. Hoàng lão, năm nay đã lục tuần, nay mới có được đứa con trai, khiến ai ai cũng trầm trồ. "Hoàng lão già mà bảo kiếm chưa già " mọi người đùa nhau.

" Hôm nay trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, hỷ tước hót vang, hoa đào

nở rộ. Ta Hoàng Thượng, quyết định đặt tên con là Hoàng Tước," Hoàng lão lẫm lẫm hiên ngang tuyên bố, khuôn mặt vênh váo đắc ý như vừa làm được một việc vĩ đại.

"Phốc, phốc!" Tiếng cười rộn rã vang lên. "Ta cứ tưởng ngươi đặt tên con là Hoàng Đế," thôn trưởng ôm bụng cười nói.

Hoàng lão mặt sạm lại, giật giật hỏi: "Trưởng thôn, ngài học nhiều hơn ta, ngài thấy tên gì thì hợp với con trai của ta?"

Thôn trưởng không đáp lại, ra vẻ suy tư đăm chiêu. Mọi người im lặng, sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của ông. Hoàng lão đi tới đi lui, lúc thì vỗ tay, lúc thì chống cằm suy tư.

"Kiệt kiệt kiệt kiệt, hahaha, ta nghĩ ra rồi!" Thôn trưởng cười nói.

Mọi người vây quanh hỏi: "Trưởng thôn, ngài mau nói đi!" "Đúng, đúng, ngài nói đi, chúng tôi ít đọc sách, ngài đừng lừa chúng tôi nha!"

Hoàng lão đặt đôi tay thô to lên vai thôn trưởng, lay lay hỏi: "Mau, mau nói, mau nói a!" Tay lão không rời khỏi vai thôn trưởng.

Trưởng thôn đau quá hét lớn: "Thiên..." Hoàng lão cười phá lên vui mừng hét lớn: "Haha, haha, con ta là Thiên, Hoàng Thiên haha!"



Hoàng lão quay người định cảm tạ thôn trưởng, nhưng nghe ông thất thanh hét lên: "Thiên ơi, đau quá! Ta lấy tên cho con của ngươi, ngươi lại bóp vai ta, ngươi chưa hỏi ta lấy tên con của ngươi là gì nha!"

Mọi người choáng váng nhìn thôn trưởng. Hoàng lão thủ thế, ánh mắt hung dữ nhìn thôn trưởng, chuẩn bị đánh ông bất cứ lúc nào. Không khí căng thẳng, không ai dám nói gì, chờ một lời giải thích.

Thôn trưởng mặt mũi tái xanh, ánh mắt đầy sự sợ hãi, chân run run. Trong thôn ai cũng biết Hoàng lão là cao thủ, giỏi võ công. Nếu lão động thủ, thôn trưởng không chết cũng bị lột một lớp da.

Giọng nói run rẩy vang lên, mang theo sự sợ hãi: "Là Hoàng Thiên, là Hoàng Thiên." thôn trưởng nhìn nhìn lão Hoàng, sau đó nói tiếp: "Con ngươi sinh ra, trời xuất hiện dị tượng, mây bay nước chảy, chim bay cá lặn, đêm tối ngày sáng, tương lai tất thành người trên người."

Hoàng lão trừng mắt nhìn thôn trưởng, đôi môi mấp máy, muốn nói gì nhưng không thốt ra được, sau đó phá lên cười: "Haha haha."

Mọi người cũng cười theo: "Chúc mừng, chúc mừng lão Hoàng!" Không khí vui mừng càng nồng đậm như nhà mình đào được bảo vật, sinh quý tử là mình sinh vậy.

"Haha, nào, ta mời mọi người nhập tiệc! Ăn không hết thì đóng gói mang về, hôm nay ăn sạch cho lão tử haha." Hoàng lão thanh âm vang vọng trong sân.

Nhà Hoàng lão không dư giả gì, hôm nay mời cả thôn là một năm tích góp của ông. Ông có một võ quán, mỗi năm thu được không ít học sinh. Năm nay có được hai mươi hai học sinh, năm nay thu được gần mười hai ngàn đồng, đủ cho nhà ông sống một năm.

Tiền tệ của Đại Nam gồm ba loại: quan, tiền và đồng, với tỷ lệ quy đổi một quan bằng mười tiền và một tiền bằng một trăm đồng

Những năm gần đây, thế sự trong nước vô cùng hỗn loạn. Hoàng triều không còn kiểm soát được vùng hải đảo, giặc cướp hoành hành, quan quân lộng quyền. Hoàng đế sa đọa vào thú vui hưởng lạc, bỏ bê triều chính, chỉ lo tìm kiếm đan sư luyện thuốc trường sinh bất tử. Đại hoàng tử và nhị hoàng tử tranh giành quyền lực, chia rẽ triều đình, khiến cho dân chúng lầm than, lưu vong khắp nơi.

Giữa cảnh loạn lạc, Hoàng lão chỉ mong gia đình được bình an. Nhưng trong thời buổi loạn lạc này, ngay cả việc kiếm sống cũng đã khó khăn, mong ước về một cuộc sống bình yên cả đời càng trở nên xa xỉ. Nhờ có công lao bảo

vệ thôn xóm khỏi giặc cướp trong mấy năm qua, Hoàng lão được người dân vô cùng kính trọng.

Mọi người đang vui vẻ ăn uống, chúc mừng thì bỗng nhiên trời đất tối sầm lại. Mây đen cuồn cuộn kéo đến, che khuất bầu trời, cuồng phong nổi lên, cát bụi mù trời, cuốn theo những cánh hoa đào bay tán loạn khắp nơi. Mọi

người ngước lên trời, lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Hoàng lão cũng dừng lại, trán nhăn nhúm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn lên trời.

"Chuyện gì vậy?" Một người trong đám đông lên tiếng, giọng run rẩy.

"Không biết nữa, nhưng đây không phải là điềm lành," một cụ già đứng gần đó nói, giọng đầy lo âu.

Bỗng từ trên cao, một luồng ánh sáng chói lóa xuyên qua đám mây đen tối. Luồng sáng ấy rọi thẳng xuống ngôi nhà của Hoàng lão. Mọi người kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

"Đây là... thần linh giáng trần sao?" một người trong đám đông thốt lên, ánh mắt kinh hoàng.

Hoàng lão nhanh chóng chạy vào trong nhà, nơi tiếng khóc của Hoàng Thiên vẫn vang lên. Ông bế đứa trẻ lên, trong lòng đầy lo lắng nhưng cũng pha chút tự hào. Luồng ánh sáng chói lóa càng lúc càng sáng, bao phủ cả căn nhà. Một lúc sau, ánh sáng tan biến, để lại sự ngơ ngác cho dân làng, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Cách xa hàng ngàn dặm, tại Nam vực, trên một ngọn núi vô danh, một đạo nhân đang bế quan đột nhiên giật mình mở mắt. Đạo nhân tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía đông với vẻ mặt nghiêm nghị. Ông ta lẩm bẩm: 'Trời sinh dị tượng, loạn thế buông xuống !'



Nói rồi, đạo nhân đứng lên thân hình chợt lóe lên rồi biến mất vào hư không, như một làn khói nhẹ tan biến trong gió.

.........

Đông Lâm thôn.

Ánh sáng kỳ lạ đã biến mất nhưng sự tò mò và lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng mọi người.

Hoàng lão nhìn đứa trẻ trong vòng tay, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Ông biết, cuộc đời của Hoàng Thiên từ đây sẽ không còn giống như những đứa trẻ bình thường nữa. Không chờ mọi người trầm trồ về dị tường vừa rồi thì một tiếng hét thất thanh từ phía xa tít vang vọng lại phá vỡ bầu không khí.

Tiếng thất thanh vang lên: "Thôn trưởng, Hoàng lão, hải tặc lại tới, cách thôn chúng ta rất gần!" Một ngư phủ người ước mem vừa chạy vừa la lớn.

"Con bà nó, ăn tiệc lại muốn đổi thành ăn tịch..." không biết là giọng nói của ai vang lên.

Tiếng hét như tiếng trống gióng lên vang dội, xé tan bầu không khí náo nhiệt của buổi tiệc. Mọi người đang say sưa ăn uống, trò chuyện bỗng chốc im bặt, hoảng hốt nhìn nhau. Nụ cười trên môi họ tắt lịm, thay vào đó là nỗi kinh hoàng hiện rõ trên từng khuôn mặt.

"Thôn trưởng! Hải tặc! Hải tặc lại đến thôn rồi!" - Tiếng la hét thất thanh của ngư phủ lại vang lên lần nữa.

Tiếng la hét thất thanh vang lên như tiếng sét đánh ngang tai: 'Hải tặc! Hải tặc lại đến thôn rồi!'. Mọi người ồ lên, xôn xao bỏ chạy tán loạn. Nụ cười trên môi họ tắt lịm, thay vào đó là nỗi kinh hoàng hiện rõ trên từng khuôn mặt

Hoàng lão, vốn đang suy nghĩ mông lung về tương lai của con trai vừa mới chào đời cũng sững sờ đứng hình. Ông ta vội vàng đặt Hoàng Thiên xuống, lớn tiếng hỏi: "Cái gì?! Hải tặc lại đến ư? Lũ chó chết đó lại dám quay trở lại! Chúng tưởng thôn chúng ta dễ bắt nạt ư?!"

"Hoàng lão! Trưởng thôn! Đúng vậy ạ! Chúng đông lắm, hung hãn lắm! Chúng đang tiến về phía thôn!" - Ngư phủ run rẩy nói.

Máu nóng dồn lên mắt, Hoàng lão không nhịn được nghiến răng keng két chửi tục gầm lên: "Lũ khốn nạn, lũ chó! Chúng nó tưởng ai cũng dễ bắt nạt khi dễ ư?!”.

Nói rồi Hoàng lão quay người về trưởng thôn, đôi mắt toát lên hung uy, trên người sát khí tràn ra không khí xung quang bỗng nhiên hạ xuống.

Hoàng lão chắp tay khom người vội nói: “ thôn trưởng ngươi mau chóng tập hợp dẫn theo phụ nữ và trẻ em tiến vào núi ẩn nấp đi, có chuyện gì đi nữa cũng không nên ra ngoài, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

Trưởng thôn gật đầu lia lịa, vội vàng chạy đi tập hợp dân làng.

Sau khi nói chuyện với trưởng thôn xong Hoàng lão nhìn về ngư phủ nhẹ giọng nói: “ ngươi đi

gọi Trần Vũ, Ngô Lâm tập hợp các huynh đệ đến cửa thôn đi, ta sẽ đến đó trước!”.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả thôn Đông Lâm. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hòa lẫn với tiếng hô hoán, chuẩn bị cho trận chiến sống còn.