Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 1: Kiếp nạn bất ngờ, linh hồn du hành




Trời đất u ám, sấm sét đùng đùng, cuồng phong gào thét như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Giữa cơn bão dữ dội, một thanh niên gầy gò, quần áo rách nát, đang vật lộn để bám víu vào cành cây.

Thanh niên ấy tên là Hoàng Thiên, năm nay 18 tuổi. Hắn vốn là con trai út của một gia đình nông dân nghèo ở làng Thanh Vân, Nam vực. Cuộc sống của Hoàng Thiên tuy bình dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Hắn có một người cha hiền hậu, một người mẹ tần tảo, và hai người chị gái vô cùng thương yêu.

Cuộc đời êm đềm của Hoàng Thiên bỗng chốc tan vỡ vào một ngày định mệnh.

Bầu trời u ám, sấm sét đùng đùng, mưa tầm tả trút xuống như thác lũ. Hoàng Thiên, một thanh niên gầy gò, mệt mỏi tìm nơi trú ẩn trong miếu Trấn Bắc cổ kính. Bóng chiều tà nhuộm đỏ mái ngói cong cong, rêu phong phủ kín.

Bên trong miếu, ánh nến le lói, tạo nên bầu không khí huyền ảo, bí ẩn. Giữa linh đường trang nghiêm, một thanh chiến kích đen tuyền lặng lẽ sừng sững như một vị chiến binh dũng mãnh, mang trên mình dấu ấn thời gian. Nó mang màu đen huyền bí như màn đêm, bóng loáng như than phủ sương. Trên cán kích, những hoa văn rồng phượng được chạm khắc tinh xảo, uốn lượn như những dải lụa mềm mại. Lưỡi kích sắc bén như lưỡi dao, toát lên vẻ uy nghi, lạnh lẽo.

Tương truyền, đây là thanh chiến kích của Trấn Bắc Vương, một vị tướng tài ba đã từng lập nhiều chiến công hiển hách. Thanh chiến kích này đã cùng ông chinh chiến qua bao trận mạc, mang trên mình vết tích của những trận chiến khốc liệt.

Hoàng Thiên, tò mò xen lẫn sợ hãi, đưa tay khẽ chạm vào thanh chiến kích. Bỗng chốc, trời đất rung chuyển, cuồng phong gào thét, lôi vũ đầy trời, mưa như trút nước, nhấn chìm cả miếu Trấn Bắc trong màn nước trắng xóa. Hoàng Thiên choáng váng, loạng choạng, rồi bị cuốn vào xoáy nước dữ dội, chìm vào bóng tối vô tận.

Điện Diêm Vương

"Kế tiếp," Phán Quan nhìn chăm chú vào sổ Sinh Tử Bộ cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

Bước qua cánh cổng dẫn vào Điện Diêm Vương, Hoàng Thiên choáng ngợp trước khung cảnh uy nghi, tráng lệ nhưng cũng không kém phần rùng rợn. Bầu không khí nơi đây u ám, tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít rào cùng tiếng than khóc ai oán vang vọng từ xa như bản nhạc bi thương của Địa ngục.

Trước mắt Hoàng Thiên là một đại điện nguy nga, tráng lệ, cao chót vót, mái ngói cong cong như những chiếc lưỡi liềm sắc nhọn. Trên nóc điện, những con rồng vàng uốn lượn uy nghi, như đang canh gác cho Điện Diêm Vương.

Bên trong đại điện, hàng ngàn ngọn nến lung linh tỏa sáng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, bí ẩn. Trên ngai vàng cao ngự, Phán Quan uy nghi với bộ áo bào đỏ thẫm, tay cầm gậy ngọc bích. Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như dao quắm, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải rùng mình sợ hãi.

Hai bên Phán Quan là Ngưu Đầu và Mã Diện, hai vị quan tróc nã vong hồn âm giới. Ngưu Đầu hung tợn với chiếc sừng trâu trên đầu, tay cầm dây xích sắt. Mã Diện dữ dằn với khuôn mặt ngựa, tay cầm thanh đao sáng loáng. Họ đứng đó, sẵn sàng trừng phạt những vong hồn nào dám làm trái luật âm dương.

Dưới chân Phán Quan là vô số linh hồn đang xếp hàng chờ đợi được phán xét. Họ có hình dạng khác nhau, có người mặt mày nhợt nhạt, có người gầy gò xác xơ, có người mang đầy thương tích. Họ đứng đó, thẫn thờ, tuyệt vọng, không biết số phận của mình sẽ ra sao.

Hoàng Thiên bước vào hàng người, cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn lo lắng, sợ hãi, không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Từ phía sau, Hoàng Thiên bước ra theo sau gã quỷ tốt.

Gã quỷ tốt cung kính quỳ xuống, cúi đầu thấp xuống.

"Ti chức tham kiến Đại nhân!" gã quỷ tốt cung kính cất tiếng.

Hoàng Thiên cũng vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thấp hơn, giọng run run: "Thảo dân bái kiến Đại nhân!"

Phán Quan cất tiếng, âm thanh uy nghiêm vang vọng khắp điện: "Miễn lễ."



Xong xuôi việc ghi chép vào sổ Sinh Tử, Phán Quan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hoàng Thiên, giọng nói trầm vang:

"Ngươi dương thọ chưa tận." Nói xong, Phán Quan quay sang nhìn gã quỷ tốt, ánh mắt như muốn tra hỏi nguyên nhân.

Gã quỷ tốt run rẩy, cúi gằm mặt, lắp bắp:

"Thưa Đại nhân, người này bị ngũ lôi oanh đỉnh. Ti chức khi tróc nã âm hồn trên dương gian đã nhìn thấy hắn đang lang thang trên không trung, nên ti chức mang về Địa Phủ để tránh nhiễu loạn dương gian. Mời Đại nhân minh xét."

Phán Quan cau mày, giọng nói như sấm sét:

"Là do ngũ lôi oanh đỉnh hay do ngươi đấu pháp ngộ thương người?"

"Hừ!" - Một tiếng quát vang lên như tiếng hồng chung, khiến tất cả du hồn hoảng sợ, rạp xuống sàn nhà.

Phán Quan hừ một tiếng, sau đó nhìn Hoàng Thiên rồi quay sang gã quỷ tốt, giọng nói lạnh lùng: "Khi còn sống, người này có một lòng hiếu thảo, thường xuyên giúp đỡ người cùng khổ và làm việc thiện. Dương thọ của hắn còn sáu mươi năm. Ngươi đưa hắn đi đầu thai, đưa đi Nhân Gian Đạo. Thông báo cho bên kia một tiếng, công bù tội đi, đưa công lao của ngươi bù cho hắn." Phán Quan nói lạnh lùng.

“ Vâng vâng, thuộc hạ tuân lệnh. đa tạ Ngài đã khai ân.”

Quỷ tốt cúi đầu cung kính đáp lời, giọng điệu hân hoan. Ánh mắt y lóe lên tia sát khí sắc bén như ẩn như hiện, ẩn chứa hiểm nguy.

Hoàng Thiên vội vã quỳ xuống tạ ơn, lòng tràn đầy cảm kích. Rồi cùng quỷ tốt khuất bóng trong màn đêm.

Dẫn đường cho Hoàng Thiên là một gã quỷ tốt cao lớn, thân hình gầy gò, khuôn mặt dữ tợn với đôi mắt sáng quắc như hai ngọn đuốc. Hắn ta khoác lên mình bộ áo choàng đen tuyền, tay cầm chiếc xích sắt leng keng mỗi bước đi đều nghe tiếng leng keng, leng keng nối dài vô tận.

Bước vào Hoàng Tuyền lộ, Hoàng Thiên như lạc bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Bóng tối bao trùm khắp nơi, dày đặc đến mức đưa tay không thấy năm ngón. Ánh sáng le lói chỉ đủ để hắn nhận ra con đường mòn trước mặt, dẫn dắt hắn vào sâu thẳm địa ngục.

Hắc bạch đan xen, uốn lượn như những vòng xoáy Thái cực khổng lồ, tạo nên khung cảnh u ám, huyền bí đến rợn người. Tiếng gió rít u buồn cùng tiếng than khóc ai oán vang vọng khắp không gian như bản nhạc bi thương của Địa ngục, len lỏi vào tâm can Hoàng Thiên, khiến hắn rùng mình ớn lạnh.

Sau bao thăng trầm cảm xúc, nuối tiếc và uất ức, Hoàng Thiên cuối cùng cũng đặt chân đến đình Mạnh Bà - nơi linh hồn sẽ được định đoạt kiếp sau. Mang theo tâm trạng tò mò xen lẫn hồi hộp, hắn háo hức gặp gỡ Mạnh Bà, vị lão bà quyền năng trong truyền thuyết.

Hoàng Thiên bước vào Mạnh Bà cung, nơi ánh sáng le lói lấp lánh, tỏa ra một luồng khí lạnh buốt thấu xương. Trên ngai vàng cao ngự, Mạnh Bà hiện ra với mái tóc bạc trắng, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả bí ẩn của luân hồi. Giọng nói của bà vang lên, du dương như tiếng chuông ngân nga, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kỳ bí lay động lòng người: "Ngươi dương thọ chưa tận, ta có thể dùng công đức của người quỷ sai đã lỡ ngộ thương

ngươi bù đắp cho ngươi, cho ngươi hai lựa chọn."

Mạnh Bà cất tiếng, giọng nói vang vọng trong không gian âm u: "Khi linh hồn ngươi được luân hồi, ngươi có thể mang theo ký ức kiếp trước cũng có thể được đầu thai vào kiếp người sung sướng, giàu có.

Tuy nhiên, nếu giữ lại ký ức, sau mười tám năm luân hồi, ngươi sẽ thức tỉnh ký ức. Hoặc sẽ mãi chìm trong quên lãng nếu linh hồn ngươi tiếp tục luân hồi."

Bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn nến trên bàn Mạnh Bà soi rõ khuôn mặt uy nghiêm của bà. Lời nói của bà như lời tiên tri, mở ra con đường đầy bí ẩn cho kiếp sau của kẻ phàm trần. Liệu thức tỉnh ký ức sẽ dẫn dắt họ đến hạnh phúc hay bi kịch? Hay đó chỉ là khởi đầu cho một vòng luân hồi mới đầy nghiệt ngã?

Lời đề nghị của Mạnh Bà khiến Hoàng Thiên chìm trong suy tư. Uống canh Mạnh bà để quên đi kiếp trước, hay giữ



lại ký ức để đối mặt với những hối tiếc? Sau một hồi đấu tranh nội tâm, hắn quyết định giữ lại ký ức. Ký ức về Địa Phủ, về cuộc gặp gỡ Mạnh Bà, về tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp trước, dù là vui hay buồn, đều là một phần cuộc sống của hắn. Hắn không muốn quên, không muốn chối bỏ quá khứ.

Trước mặt Hoàng Thiên, Mạnh Bà như thấu hiểu tâm can, bà cất tiếng:"Uống canh đi, canh này sẽ giúp ngươi quên đi mọi muộn phiền trần thế, bắt đầu một kiếp sống mới thanh thản."

Hoàng Thiên nhìn Mạnh bà, ánh mắt kiên định:

"Không! Ta chọn giữ lại ký ức. Ký ức dù có đau đớn, cũng là một phần của ta. Ta không muốn đánh mất chính mình."

Mạnh Bà khẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh như có điều suy nghĩ: "Ngươi chọn con đường gian nan hơn rồi. Quỷ tốt, dẫn người đi."

Nhìn bóng lưng Hoàng Thiên khuất dần trong màn sương mù Vong Xuyên, Mạnh Bà khẽ lẩm bẩm: "Kẻ mang nghiệp chướng nặng nề, tương lai sẽ khuấy động phong vân ta không thể can thiệp. Mong rằng con đường

tương lai của hắn sẽ bớt gian truân."

Trở lại hậu viện âm u tối tăm, Mạnh Bà lại tiếp tục khuấy động nồi canh nghi ngút khói. Hương thơm nồng nàn của thảo mộc quyện vào không khí, phảng phất khắp không gian. Bất chợt, bà khựng lại, nhận ra giọt lệ lăn dài trên má, hòa quyện vào nồi canh đang sôi ùng ục ."Hình ảnh của sâu trong linh hồn hắn khơi gợi ký ức xa xăm trong bà, khiến bà lo lắng về tương lai của tiên ma giới dưới bàn tay của hắn? " bà thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí Mạnh Bà.

Nhanh chóng, bà lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong suốt, rót vài giọt vào nồi canh đang sôi. "Loại thuốc này có khả năng giúp con người lãng quên những ký ức đau khổ nhất," bà lẩm bẩm. "Mong rằng

nó sẽ giúp hắn vơi bớt phần nào khổ đau."

Ngay lúc đó, một vong hồn tội nghiệp đang chật vật bơi ngược dòng Vong Xuyên lọt vào tầm mắt Mạnh Bà. Bà đưa tay một trảo phía dưới nắm vong hồn lên cho vong hồn chút thuốc và vội vã ném vong hồn vào vòng xoáy không gian, cùng lúc với Hoàng Thiên.

"Mong rằng hắn sẽ có một cuộc đời mới tốt đẹp hơn," Mạnh Bà khẽ cầu nguyện, ánh mắt bà đượm một nỗi buồn man mác.

Lục đạo luân hồi mở ra trước mắt Hoàng Thiên, một không gian mênh mông, u tối, bao trùm bởi màn đêm vô tận. Tiếng rít gào thảm thiết của cô hồn vang vọng khắp nơi, như bản giao hưởng bi ai của vong linh lỡ bước. Nơi đây, chỉ có ánh sáng le lói từ Nhân gian đạo như tia hy vọng le lói trong màn đêm tăm tối, thu hút những âm hồn khao khát được chuyển sinh.

Hàng vạn âm hồn xếp hàng mong ngóng chờ đợi, chìm trong màn sương mù dày đặc. Ánh sáng yếu ớt không thể len lỏi qua màn sương, khiến khuôn mặt của họ trở nên mờ ảo. Hoàng Thiên đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, cảm nhận sự tồn tại mong manh của bản thân trong thế giới âm giới lạnh lẽo này.

Kiếp người ngắn ngủi, mộng mị tan vỡ hôm qua còn là con người, chớp mắt đã trở thành vong hồn. Chỉ vì phút giây tò mò cầm thanh chiến kích cấm kỵ trong miếu Trấn Bắc, Hoàng Thiên đã phải trả giá bằng mạng sống. Hắn lắc đầu cười khổ, nuối tiếc cho kiếp người dang dở, "khi chưa sinh ta ai là ta, khi sinh ta rồi ta là ai?".

Nhân gian đạo vòng xoáy luân hồi vô tận.

Cổng nhân gian đạo mở ra rồi lại đóng, từng đợt âm hồn bị cuốn vào vòng xoáy luân hồi, bắt đầu cho một kiếp sống mới.

"Hoàng Thiên, đến lượt ngươi rồi!" - Quỷ tốt lên tiếng.

Hoàng Thiên bước vào cổng, không hề hay biết rằng một tia sáng bí ẩn từ tay quỷ tốt đã lướt qua vai hắn, mang theo một bí mật không ai hay biết.