Lục Kha Nhiên ném túi xách lên sopha như muốn trút giận , lớn tiếng nói :“Anh đoán xem em vừa gặp ai”
Lý Trình Bân có vẻ bất an ngẩng đầu lên từ đống hồ sơ hỏi :“Ai?”
“Bạc Băng , cô ta không những rất khỏe mạnh mà lại còn đi thử vai nữa…”
“…Anh nói xem , cô ta là có ý gì? Lại đầu quân vào Vinh Quang”
Lý Trình Bân suýt thì đứng bật ra khỏi ghế thốt lên một cách hốt hoảng :“Sao?”
Lục Kha Nhiên bước đến bàn làm việc của hắn vỗ mạnh :“Liệu có phải cô ta thực sự biết mọi chuyện rồi chứ?”
“Cô ta vừa tỉnh dậy thì phát hiện lúc nào chứ , chuyện này là không thể!”
“Em thấy cô ta coi bộ được Vinh Quang khá trọng dụng , lại còn được Diệp Chi nâng đỡ , thiết nghĩ chắc chắn Vinh Quang đang muốn lấy mối quan hệ chị em thân thiết của em với Bạc Băng để đối đầu”
Lục Kha Nhiên nhếch môi tiến đến ngồi vào lòng Lý Trình Bân cọ quậy :“Đúng là tìm đường chết , cô ta thì làm sao mà đối đầu nổi với em”
Lý Trình Bân vuốt lấy cằm cô ta rồi từ từ nâng lên :“Phát hiện cũng được , Hồng Châu bây giờ cũng không cần mấy đồng tiền lẻ từ Bạc thị nữa , em dìm chết Bạc Băng cho anh”
Cô ta bật cười vươn người lên hôn lấy Lý Trình Bân…
…
Liêu Kính Phong đang có một cuộc họp trực tuyến , anh ngồi nghiêm nghị trên sopha vẫn đang tiếp tục nghe các ban lãnh đạo trình bày. Sắc mặt anh âm trầm , biểu thị rõ rằng không vui làm các lãnh đạo phải liên tục động não suy nghĩ những gì nên nói và không nên nói.
Sợ làm phật ý anh sẽ vô cùng thảm.
Đúng lúc này , Bạc Băng nhảy chân sáo bước vào còn ngân nga bài hát líu lo làm toàn trường nhất thời im bặt.
.
Tâm trạng của Liêu Kính Phong sau khi nhìn thấy Bạc Băng liền ngay lập tức thả lỏng , đầu lông mày nãy giờ đang cau chặt cũng dần giãn ra , anh vươn nhẹ tay vẫy Bạc Băng dịu dàng nói , khác hẳn với chất giọng hung dữ lúc nãy :“Tiểu Băng , lại đây”
Bạc Băng còn tính lao thẳng lên phòng không ngờ Liêu Kính Phong lại ngồi ở sopha phòng khách , cô không nhanh không chậm theo tay anh vẫy đi lại , vừa đến nơi đã bị Liêu Kính Phong tóm lấy cổ tay cô kéo vào l*иg ngực mình , cô trước là bất ngờ sau đó mặt bắt đầu chuyển đỏ.
Ban lãnh đạo :"…"
Liêu Kính Phong dịu dàng hỏi :“Có chuyện gì vui , hửm?”
Bạc Băng nhớ đến chuyện lúc nãy , cũng quên mất sự ngượng ngùng này mà reo lên khoe khoang :“Kính Phong , em nhận được vai nữ thứ đó rồi”
Đôi môi mỏng của anh mím chặt nhưng đón lấy ánh mắt long lanh như ngấn nước của cô lại mở miệng ra nói :“Giỏi lắm”
Ly nước bị một người trong ban lãnh đạo nhất thời làm rơi , nghe tiếng “choang” , lúc này cô mới xoay người lại nhìn vào màn hình máy tính , mới biết anh đang họp.
Không thể đếm nổi có bao nhiêu màn hình nhỏ và có bao nhiêu con mắt đang nhìn cô…
Bạc Băng vừa định bỏ chạy lấy người thì eo bị Liêu Kính Phong giữ chặt , anh nói với giọng lạnh tanh khác hẳn khi nói với Bạc Băng:“Tiếp tục , đến lượt ai?”
Một người lãnh đạo giật mình vơ lấy tờ giấy của mình hấp ta hấp tấp đọc , vẻ mặt vẫn còn chưa hoàng hồn.
Không phải đại boss của bọn họ từ trước đến nay đối với mỹ nhân như nước chảy mây trôi , chưa từng hứng thú hay sao?
Liêu Kính Phong chỉ mới trở về hoa quốc chưa bao lâu mà tiếng xấu bay xa , đụng vào anh ta thì xác định chỉ có một đường chết không thấy thây.
Và bây giờ anh ta đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp , có thể nói rằng những người có mặt trong cuộc họp ngày hôm nay đúng là có được ông trời ban cho diễm phúc mới được nghe anh ta nói với chất giọng dịu dàng ôn nhu như vậy , những người có mặt ở đây không bất ngờ mới là chuyện bất thường.
Bạc Băng không muốn để mọi người nhìn thấy mặt của mình mà co rúm lại úp cả mặt vào trong l*иg ngực của anh , cũng không dám có một chút cử động nào , sợ gây sự chú ý.
Liêu Kính Phong từ đầu đến cuối tay vẫn vòng qua eo cô , cảm nhận được cơ thể ấm áp của cô gái đang ở trong l*иg ngực mình mà tâm trạng vô cùng thoải mái , những người có mặt trong cuộc họp cũng thầm thở phào , tuy không biết cô gái kia rốt cuộc là ai nhưng cũng đã cứu bọn họ lấy một mạng , từ bây giờ Bạc Băng chính là nữ thần của toàn thể nhân viên Liêu thị.
Không biết sau bao lâu , cuối cùng Liêu Kính Phong cũng chịu tha cho đám người kia , kết thúc cuộc họp. Anh vừa cựa người một cái đã thấy cục bông cuộn tròn trong người mình vẫn còn nằm yên không nhúc nhích.
Ngủ rồi?
Người hầu vừa định bước ra mời hai người vào dùng bữa thì Liêu Kính Phong đã đưa tay lên chặn miệng , ngỏ ý bảo cô ta im lặng lui đi.
Anh tựa vào sopha , những ngón tay lưu loát vuốt ve mái tóc của cô , ẩn dưới đáy mắt là nỗi niềm gì đó mà anh đang cố che giấu.