Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 17: Thử vai nữ thứ




Đây là giờ cao điểm , các tuyến đường đều kín xe đến chật ních , Bạc Băng dù đã sắp xếp đi sớm trước một tiếng vậy mà vẫn trễ giờ đến buổi thử vai.

Cô chạy vội vội vàng vàng vào trong , không ngờ lại đụng phải Lục Kha Nhiên cùng người đại diện của mình với vẻ mặt đắc ý bước ra.

Chuyện này , cũng quá trùng hợp rồi?

Lục Kha Nhiên sau khi nhìn thấy rõ người kia là Bạc Băng dù trong lòng khó chịu không biết lý do cô ta đến đây là gì nhưng vẫn tươi cười muốn gọi giật cô lại , cũng muốn thăm dò.

Bạc Băng vốn định đi lướt qua nhưng lại bị cô ta gọi lại nên đành nán lại một chút , nghe cô ta nói với giọng điệu giả tạo mà hốt hoảng :“Băng Băng , cậu khỏe rồi sao? Mà sao cậu lại ở đây?!”
Bạc Băng cười nụ cười xã giao , lạnh băng nói :“Tôi đang vội đi thử vai rồi , có dịp gặp lại nói chuyện sau”

Người đại diện đứng sau lưng cô ta vênh mặt đắc ý , chất giọng khinh người nhìn qua cô và Diệp Chi chê bai :“Aido Diệp Chi , cô cũng xuống cấp quá đi , bây giờ lại phải dẫn cô nghệ sĩ vô danh bất tài này đến thử vai , Vinh Quang đúng là ngày càng suy tàn , đến một nhân tài cũng không có…”

“…tốt nhất là nên đưa bình hoa này về đi , vai nữ chính lần này đạo diễn đã đồng ý để Kha Nhiên đảm nhận rồi , phí công tốn sức”

Lục Kha Nhiên làm bộ làm tịch đánh nhẹ vào người đại diện của mình , trách móc nhưng vô cùng nhỏ nhẹ :“Chị đừng có nói linh tinh , Băng Băng là bạn thân của em , năm đó cũng đỗ trường sân khấu điện ảnh với thứ hạng giỏi cùng với em , chỉ là chưa gặp may mắn”
Cô ta đáp trả :“Ai , cũng là trường sân khấu điện ảnh vậy mà Kha Nhiên đây bây giờ đã là sao hạng A , nhìn cô ta đi , đến khuôn mặt cô ta tôi còn không có chút ấn tượng , huống chi là tên tuổi , cũng chỉ là vô danh bất tài”

Bạc Băng cau mày , cô biết những người này là loại người bỉ ổi nhưng lại không ngờ bọn họ có thể phun ra những câu khinh người đến vậy.

Lục Kha Nhiên nhìn thì như đang bảo vệ cô nhưng không phải cũng là đang nhấn mạnh việc cả hai cùng tốt nghiệp cuối cùng một người là ngôi sao còn một người bây giờ vẫn là kẻ vô danh hay không?

Bạc Băng vô cùng chán ghét không muốn nán lại với những loại người này thêm , Diệp Chi từ đầu đến cuối vô cùng im lặng chẳng có ý phản kháng , dường như đã quen với những chuyện như vậy.
Cô ấy kéo tay cô nói :“Đi thôi em , trễ rồi , nước miếng của chúng ta không thể hao phí cho những kẻ ngốc”

Bạc Băng bật cười xoay người rời đi cũng chẳng chào Lục Kha Nhiên lấy một cái , đáp trả lại vu vơ với Diệp Chi :“Chị xem , có người cũng mang tiếng làm người đại diện mà lại chẳng khác nào nha hoàn theo sau hầu hạ chủ nhân”

“Cô nói gì đó!!” Người đại diện của Lục Kha Nhiên hét theo bóng lưng hai người rời đi liền bị Lục Kha Nhiên mắng chửi :“Đủ rồi , yên lặng đi , còn nói thêm câu nữa chị cuốn gói ra khỏi công ty”



Vừa mới vào đến bên trong , ban giám khảo cũng đã thu sếp xong chuẩn bị rời đi thì thấy Bạc Băng hớt hải chạy vào .

Bọn họ vô thức nhíu mày khi thấy có người vẫn còn ở đây , liền nghe Bạc Băng nói :“Xin lỗi , tôi tới trễ”

Phó đạo diễn khó chịu nói :“Buổi thử vai kết thúc rồi”

Ông ta thẳng thừng đuổi người , huống hồ chẳng ai thích người đến muộn.

Diệp Chi đứng ra nói :“Xin lỗi chư vị , chúng tôi đã sắp xếp đến sớm hơn một tiếng nhưng vẫn nằm ngoài dự đoán , thành thật xin lỗi , theo tôi được biết buổi thử vai nữ thứ ngày hôm qua có vẻ không được suôn sẻ , các vị có thể nào cho cô bé của tôi thử một chút?”

Đạo diễn nghi ngờ hỏi lại :“Cô bảo muốn thử vai nữ thứ?”

Diệp Chi và Bạc Băng cùng nhau gật đầu , đạo diễn , phó đạo diễn và cả biên tập đều đưa mắt nhìn Bạc Băng từ trên xuống dưới.

Chiều cao và cân nặng cân xứng , khí chất vô cùng mạnh mẽ , quan trọng là khuôn mặt kia với đáy mắt vô cùng thâm sâu không để ai có thể nhìn ra cảm xúc của cô ta hiện giờ . Xinh đẹp mà không dung tục , cuối cùng cũng phải dùng đến bốn từ khinh tài tuyệt diễm để hình dung.

Con người Bạc Băng vừa nhìn vào đã thấy rõ hai khía cạnh , một mặt là kiểu người băng thanh ngọc khiết , trong sáng thanh thuần , một mặt như một thái cực đối lập , có chút máu lạnh , cũng như sự tàn bạo ẩn sâu trong đôi mắt.

Với con mắt nhìn người của một tên đạo diễn như ông suốt mấy chục năm hành nghề chưa bao giờ nhìn sai người , vừa thấy Bạc Băng đã có cảm nhận rằng vai diễn này nhất định phải dành cho cô.

Nhưng ông ta vẫn quay qua nói với biên tập :“Cô thấy sao?”

“Buổi thử vai hôm qua làm tôi phát chán , nữ thứ là kiểu người tàn bạo khát máu , chuẩn vai phản diện vậy mà lại bị bọn họ diễn thành huệ chất lâm khang , cao quý thanh thuần . Tôi thấy cô nghệ sĩ này thật sự rất có khí chất , hai mặt tồn tại song song , vừa hay lại rất thích hợp với vai nữ thứ này , ban đầu cô ta cũng có trái tim nồng ấm đầy nhiệt huyết sau đó mới dần nguội lạnh , rất phù hợp”

Đạo diễn gật gù tỏ ra vô cùng tán thành lại nhìn Bạc Băng cũng như Diệp Chi nói :“Được rồi , vai nữ thứ này sẽ thuộc về cô . Mong rằng lần này nghệ sĩ dưới tay cô Diệp đây vẫn sẽ không làm chúng tôi thất vọng”

Bạc Băng có chút kích động nhưng lại không thể hiện nó ra mặt , chỉ cúi đầu nói :“Cảm ơn mọi người” Sau đó ban giám khảo cùng nhau rời đi , vừa thảo luận rôm rả.

Bạc Băng không thể ngờ , với một người chưa từng có kinh nghiệm như cô cũng có thể thành công nhận được vai nữ thứ trong bộ kịch bản chuyên nghiệp này , quá hoàn hảo rồi!!

Chuyện này , nhất định là phải khoe với Liêu Kính Phong đây.