Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 46: 46: So Với Hứa Mặc Cô Sợ Anh Ta Hơn




Mạc Hàn Lâm vòng tay bế Hạ Nhạc Nghi đi ra khỏi căn xưởng cũ kỹ kia. Hạ Nhạc Nghi lúc đầu còn có chút bất ngờ nhưng sau đó, cô nhìn thấy mấy người của tên Bàng nhìn chầm chầm vào cô, thì cô mới nhớ ra, bản thân chân váy của cô không được ngay ngắn, nếu Mạc Hàn Lâm để cô đi xuống đất, thì nhất định rất khó coi.

Mạc Hàn Lâm cả một đoạn đường từ căn xưởng cũ kỹ đi ra phía ngoài này, một câu cũng không nói gì. Hạ Nhạc Nghi được anh bế trên tay, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy xương mặt phía bên trái của Mạc Hàn Lâm.

Quả Nhiên là con mắt nhìn người của Lâm Tuyến Tú chưa bao giờ là sai, người đàn ông đang ở bên cạnh của cô hiện tại giống như một bức tượng được tạc rất tỉ mỉ bằng thạch cao vậy. Cô hằng ngày cũng không có cơ hồi được nhìn kỹ anh, hôm nay cũng xem như là Hạ Nhạc Nghi cô được mở mang tầm mắt rồi. Người trước mặt của cô lúc này như một vật báu của nhân gian vậy.

Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy tay của tên Phiên là đang dùng khăn lau qua thanh súng dùng để bắn chết người áo đen kia. Cô nhớ lại mấy phát súng lúc nãy, nhớ lại hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ này gương mặt sắc lạnh, tay chân dứt khoác nói đánh là đánh, nói chết thì người kia nhất định không sống được.

Cô quả thật rất lo lắng, không biết được bản thân cô sau này có phải bất đắt dĩ mà làm ra chuyện gì đó bất lợi cho Mạc Hàn Lâm, có phải anh ta cũng sẽ lạnh lùng như vậy mà ra tay với cô hay không.

Hay là sau này, sau khi Hạ Nhạc Nhu quay lại rồi, bị anh ta phát hiện ra được, có phải anh ta cũng nghĩ là cả hai người các cô lừa gạt anh ta mà cả nhà của cô cũng không thể nào sống được hay không.

Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi đột nhiên cảm giác được đôi tay của Mạc Hàn Lâm chạm vào da thịt của cô có chút lạnh, tấm lưng của cô trong không trung cũng lạnh toát đến khó tin.

Hạ Nhạc Nghi vì chột dạ mà trán bịnh rịnh không biết là bao nhiêu mồ hôi, cả gương mặt tái mét nhìn còn khó coi hơn cả lúc nãy bị Hứa Mặc kia xác định làm chuyện đồi bại. Hạ Nhạc Nghi lúc này mới nhận ra, so với những người khác ở ngoài kia, cô càng sợ Mạc Hàn Lâm hơn.

Mạc Hàn Lâm hiện tại vẫn không nhìn ra được vẻ bất thường của cô, anh chỉ nhìn thấy gương mặt của cô có chút khó coi, liền nghĩ là do Hứa Mặc kia làm cho cô sợ đến mức này, nên muốn nhanh chóng đưa cô về nhà mà thôi.

"Mở cửa!" Mạc Hàn Lâm đứng ở cửa xe một lúc, đợi không được liền liếc mắt nhìn tên Phiên đang mải mê lau súng dính máu của tên áo đen ở bên kia mà quên của cả anh đang bế cô đứng lại chỗ này không biết là bao lâu rồi.



"À dạ....." Tên Phiên vẫn còn đang lau súng, đột nhiên cảm nhận được một làn gió lạnh từ phiến bên kia truyền tới, tên Phiên liền cảm thấy cả người lạnh toát, đến tóc gáy cũng dựng đứng lên.

Hắn nhìn lên phía bên kia xe thì đúng lúc chạm phải ánh mắt biết phóng ra đinh sắc kia của Mạc Hàn Lâm, hắn giật thót mình liền chạy nhanh đến, cất súng vào túi quần, còn cẩn thận để xa cách tay của Mạc Hàn Lâm một chút, nhanh chóng đi đến cuối đầu mở cửa cho Mạc Hàn Lâm.

"Em chịu khó một chút, rất nhanh sẽ về nhà thôi." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy tên Phiên mở cửa xe ra thì không nói gì liền chui ngay vào chiếc xe, cách ngồi khó khăn và đòi hỏi sức chịu đựng thế này, suy cho cùng trong nước cũng chẳng có mấy người muốn làm như vậy.

Mạc Hàn Lâm nói chuyện với cô, nhưng cả quá trình đều không cúi xuống, chỉ có giọng nói mang vài phần ấm áp nhỏ nhoi trong thời tiết lạnh đến thấu xương này mà nói chuyện với cô.

Hạ Nhạc Nghi bất ngờ bị Mạc Hàn Lâm ôm luôn vào xe, cả một quá trình khó khăn để chui vào xe và ngồi xuống xe anh ta cũng chưa bao giờ buông cô ra.

Hạ Nhạc Nghi bất ngờ với hành động này của Mạc Hàn Lâm, thật ra bản thân cô cũng không nghĩ là Mạc Hàn Lâm sẽ ôm cô vào luôn vào xe, cô kỳ thực mà nói biết rõ hơn ai hết bản thân cô lúc này sức khỏe cũng là không có gì đáng lo ngại.

Lúc nãy cô hoàn toàn đã có thể một mình đi ra đây, nhưng chỉ vì chiếc váy này của cô quá hớ hênh, đến cả chiếc quần trong cũng lộ luôn ra ngoài, kỳ thực chẳng thể đi nổi nữa. Nhưng thật ra thì sức khỏe mà nói thì không yếu đến mức mà phải để cho Mạc Hàn Lâm ôm suốt như thế này. Mấy người đi theo Mạc Hàn Lâm đến đây rất đông, bọn họ nhìn thấy Mạc Hàn Lâm mang cô ra đây cả một quá trình nhìn cũng không dám nhìn, làm cho cô kỳ thực là rất ngại với họ.

"Chạy đi!" Mạc Hàn Lâm nói ra hai chữ ngắn gọn, thủ hạ đang lái xe của anh cũng chẳng dám hỏi lại một câu nào, chỉ có thể nghe như vậy mà liền hiểu ý chạy về hướng của Mạc Gia.

"Tôi...không sao." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như dao cắt thịt của Mạc Hàn Lâm thì khó khăn lắm mới có thể can đảm nói ra được một câu, nhưng lúc suy nghĩ thì rất trôi chảy, cô cũng đã phải ngẫm đi ngẫm lại trong bụng vài lần rồi mới nói ra, nhưng khi câu nói, nói ra khỏi miệng lại vẫn ngập ngừng như vậy.

"Cả gương mặt của em khó coi như vậy, em còn muốn lừa tôi?" Mạc Hàn Lâm nhàn nhạt nói ra một câu.

"Tôi..." Hạ Nhạc Nghi giật mình nhìn Mạc Hàn Lâm, cả một quá trình rõ ràng Mạc Hàn Lâm đến cả cái liếc mắt nhìn cô cũng không có, vậy mà lại nhìn ra được sắc mặt khó coi của cô.



"Đừng nói chuyện nữa, càng nói càng loạn." Mạc Hàn Lâm hai tay vẫn còn đang ôm cô trong lòng, gương mặt tuy rằng cả một quá trình không có ai có thể nhìn thấy được chút lo lắng hay lo sợ gì, nhưng thật ra anh hiểu anh hơn ai hết.

Mạc Hàn Lâm anh lúc nãy khi tìm mãi không tìm ra cô thì đã rất hoản loạn. Anh chỉ hận không thể lật tung cái Thành phố Thanh Long chết tiệt này, nhưng sau đó vẫn là đã tìm ra cô rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy cô như thế này anh vẫn là không yên tâm nên muốn ngay lập tức về Mạc Gia ngay.

"Anh...có thể để tôi xuống được rồi." Hạ Nhạc Nghi sợ hãi đến mức cả người rung lên cầm cập, cô rất sợ hiện tại rất sợ Mạc Hàn Lâm, nhưng anh ta vẫn ôm cô như thế này thật sự mà nói là làm cho cô càng cảm thấy bản thân là không thể thoát nổi anh ta lại càng sợ hơn.

"Tôi thật ra có thể tự mình ngồi được." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm vẫn im lặng như vậy, giống như là không nghe rõ câu nói trước đó của cô nên không muốn trả lời, Hạ Nhạc Nghi lại nói thêm một câu.

"Với cái váy ngắn này của em?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô gái trong lòng này của anh, bản thân cả người rung lên vì sợ nhưng cái miệng thì vẫn còn hoạt động rất tốt, nói chuyện từ lúc lên xe đến giờ cũng không biết mệt mỏi, nên liền nhìn đến cái váy ngắn trên người của cô.

Ánh mắt xấu xa của Mạc Hàn Lâm lúc này không nhìn đi nơi khác như lúc nảy nữa mà là nhìn trực tiếp vào cái nơi rách tơi tả trên đùi của cô, trên đó một chút còn lộ cả chiếc quần con ra.

Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy anh ta là đang nhìn chỗ chiếc váy đang rách rưới của cô mà nhìn chầm chầm. Hạ Nhạc Nghi hoảng hốt lấy tay che lại chỗ rách đó.

"Em chắc chưa?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô nhìn ra điểm chính của vấn đề rồi nén cũng dời ánh mắt đi. Mạc Hàn Lâm nhìn Hạ nhạc Nghi nói lại một câu.

"À....thật ra ghế ngồi rất lạnh nhỉ, tôi không thích lạnh." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy chiếc váy kia của mình, mặc dù đã được Mạc Hàn Lâm ôm lấy cả người, nhưng vẫn còn hở ra rất nhiều, cô không biết nếu như lúc nảy bản thân cô tự mình đi ra ngoài không biết là xấu hổ đến mức độ nào.

"Cảm ơn." Hạ Nhạc Nghi cả một quá trình đều là ngồi trên chân của Mạc Hàn Lâm, cô nghĩ với cái thể trọng giết gà cũng không chết nổi này của cô thì có thể sẽ không làm cho Mạc Hàn Lâm cả một đoạn đường dài cảm thấy khó chịu đâu nhỉ.