Không biết là thời gian trôi qua bao lâu, Hạ Nhạc Nghi khó chịu quay mặt nhìn ra phía bên ngoài của cánh cửa xưởng đang ở rộng kia. Một người đàn ông với thân hình cao lớn, trên người không quần tây áo sơ mi, không âu phục, hoàn toàn mất hết dáng vẻ tao nhã mà Hạ Nhạc Nghi đã từng biết đến.
Trên người anh lúc này là một thân quần bò và áo sơ mi màu nâu sậm, hai nút trên cùng cũng được mở toát ra.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang dần dần đi đến bên cạnh cô, Mạc Hàn Lâm ngồi xuống trước mặt của Hạ Nhạc Nghi. Anh nhìn chằm chằm mấy vệt đỏ do bàn tay của Hứa Mặc để lại, sau đó là nhìn xuống chiếc váy bị xé rách của cô.
Từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng gỡ miếng băng dán trên miệng của cô ra.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy miếng băng dán được gỡ ra cô bắt đầu cố gắng hít thở không khí, bỗng nhiên lúc này Mạc Hàn Lâm tiến đến ôm chầm lấy cơ thể vì sợ hãi mà rung lên của cô.
Hạ Nhạc Nghi vốn dĩ ban đầu cũng là không tưởng tượng được là Mạc Hàn Lâm sẽ đến đây cứu cô hay gì, nhưng hiện tại người đàn ông này là còn đang ôm lấy cô. Hạ Nhạc Nghi hiện tại giống như một người gần như chết đuối, liền ngay lập tức với được một thanh gỗ trên mặt nước.
Cô tựa đầu của mình lên vai của người đàn ông trước mặt, hơi ấm trên người của anh ta phủ đầy lên cơ thể vốn dĩ đã hơi gầy yếu lại gặp phải gió lạnh lại càng thêm co rút của cô. Mạc Hàn Lâm ôm lấy cô hồi lâu, sau khi xác định được là cô không sao nữa thì mới bắt đầu buông cơ thể của cô ra.
Không khí xung quanh liên tục hạ nhiệt, từ lúc Mạc Hàn Lâm bước vào, cho đến lúc này chỉ có Hạ Nhạc Nghi là có thể hít thở đàng hoàng. Mấy người xung quanh hoàn toàn im lặng như tờ, đến cả tiếng hít thở của bọn họ cũng khó lòng mà nghe thấy được.
Mạc Hàn Lâm di chuyển ánh mắt từ người của cô sau đó đến Hứa Mặc đang đứng cách đó không xa. Anh ta đạp một cú dứt khoát vào mặt của hắn, Hứa Mặc bị đánh đến mức choáng váng lùi lại hai bước.
Mạc Hàn Lâm vẫn chưa chịu bỏ qua, anh đi đến gần nơi mà Hứa Mặc đang đứng đánh một cú vào bụng của hắn. Hứa Mặc từ lúc nảy đã ăn hai đá của tên Bàng, sau đó lại bị Mạc Hàn Lâm đá thêm một cái vào bụng nên cơ thể dần mất đi ý thức.
Mạc Hàn Lâm lúc này lấy con dao gọt trái cây ở gần đó nắm lấy bàn tay phải của Hứa Mặc lên. Anh nhắm vào giữa lòng bàn tay mà đâm thẳng vào, không gian lúc bấy giờ vốn dĩ đang yên tĩnh, tiếng hét của Hứa Mặc là công cụ duy nhất giúp cho bầu không khí thêm chút âm thanh.
Máu đỏ từ trong miệng vết thương chảy ra ngoài, tay của Mạc Hàn Lâm càng lúc càng siết mạnh hơn.
Đến khi con dao đâm thủng qua đến bên tường thì anh lại miết thêm vào, máu đỏ chảy ra mỗi lúc một nhiều, tiếng la thất thanh của người đàn ông lúc nảy vẫn còn uy hiếp cô mỗi lúc một lớn.
Hứa Mặc một tay bị Mạc Hàn Lâm đâm dính vào vách tường, một tay còn lại thì bị anh ta giữ chặt lấy, đến một chút phản kháng cũng là không có.
Mạc Hàn Lâm hiện tại vẫn còn chưa chịu buông ra, tay còn lại đã muốn đi tìm thứ khác, nhưng xung quanh anh lúc đó một cái công cụ cũng không có, anh tức giận gọi tên Phiên.
"Phiên…!" Mạc Hàn Lâm lớn tiếng gọi tên phiên đang đứng xa ở đằng kia.
"Anh...là con trai của Hứa Tổng..." Tên Phiên hiểu rõ là đang sắp có chuyện gì xảy ra liền giấu thanh súng ở bên eo ra sau lưng, sau đó là nhỏ giọng nói với Mạc Hàn Lâm.
"Thì sao...?" Mạc Hàn Lâm không hề quay người lại nhìn tên Phiên, chỉ hỏi lại.
"Không phải ý của em là...ông ta hôm qua ký kết với chúng ta rồi..." Tên Phiên nghe thấy giọng nói kia của Mạc Hàn Lâm liền ngay lập tức lạnh toát hết sóng lưng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hàn Lâm trước mặt không giết người chỉ hành hạ như vậy.
Nhưng người này vốn dĩ cũng không nên giết, chỉ bởi đây là con trai của Hứa Gia, vừa mới tối hôm qua thôi, bọn họ ở công ty đã ký kết hợp đồng chuyển nhượng tài sản cho Mạc Gia.
Mạc Hàn Lâm cũng đã hứa là không giết người của Hứa Gia.
"Thất hứa rồi..." Sau khi nghe tên Phiên nói như vậy, Mạc Hàn Lâm liền nhớ ra là, quả thực hôm qua anh đã có ký kết với Hứa Gia, nhưng chính miệng của lão già họ Hứa đó đã nói là sẽ không động đến người của nhà anh, nhưng hiện tại thế nào.
Hạ Nhạc Nghi ở trên mặt đất còn đang rung liên hồi vì sợ hãi, người khác bảo anh làm sao mà bỏ qua được, là bọn họ thất hứa trước.
"Anh Hàn, anh nghe tôi nói có được không?" Tên Bàng từ lúc đầu vẫn im lặng một câu cũng không nói ra, nhưng đến bước này người không giữ chân được Hứa Mặc để anh ta làm sai là anh, nên suy cho cùng cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.
"..." Mạc Hàn Lâm nghe thấy tiếng nói của tên Bàng thì liền nhìn qua, ánh mắt như muốn xiên người này của anh làm cho tên Bàng sợ hãi im lặng trong giây lát, nhưng sau đó lại tiếp tục lên tiếng.
"Anh làm như thế xem như nó cũng phế mất bàn tay đó rồi...có thể nào tha chết không?"
"Tôi giết người, cũng cần suy nghĩ sao?" Mạc Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi, tay thì siết chặt dao vào miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Hứa Mặc.
"A..aaa!" Hứa Mặc bị cơn đau ở lòng bàn tay xộc đến tim, hắn liền không tự chủ được mà la thất thanh.
"Nó xem như theo tôi từ nhỏ, anh tha cho nó, sau này mọi chuyện giao hàng, chuyển hàng, sẽ do tôi lo liệu giúp anh."
"..." Mạc Hàn Lâm trầm mặc hồi lâu, ánh mắt của anh liếc nhìn qua phía của Hạ Nhạc Nghi đang ngồi co rút một chỗia.
"Được, mày đem nó đi đâu tao không biết, tốt nhất là sau này không gặp lại nữa."
"Được!"
"Nghe nói ở đây còn có một con chó muốn phản chủ của nó."
"Anh, là nó!" Tên phiên mang đến một tên cao to, Mạc Hàn Lâm nhận ra đây là tên canh gác lúc anh và Lưu Bách nói chuyện với nhau, nhất định loại sự việc anh kết hôn này chính là do tên này nói ra với Hứa Mặc.
"Người giao cho anh, muốn chém muốn giết tùy anh vậy, tôi chỉ mang thằng này đi thôi."
"Không cần, ở tại đây là được.”
Lời vừa nói ra vẫn còn vương lại trong không khí, một tay Mạc Hàn Lâm buông con dao đang cấm trên tay của Hứa Mặc, một tay rút lấy súng của tên Phiên, sau vài phát súng nổ ra.
Tiếng súng vốn dĩ vang dội, trong căn xưởng chật hẹp này thì lại càng to hơn. Hạ Nhạc Nghi cả buổi im lặng thất thần, đến lúc này cô cũng xem như bị tiếng súng kia làm cho tỉnh giấc.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bệt trên sàn nhà sau đó nằm im bất động mà không dám nói gì, đến cả hơi thở của cô cũng hỗn loạn, trên tay của Mạc Hàn Lâm vẫn còn dính máu của Hứa Mặc, vậy mà trong phút chốc lại dính thêm máu của tên áo đen đó.
Cô thiết nghĩ anh ấy như vậy, không cảm thấy sợ hãi sao, đó cũng không phải là mô hình trò chơi mà là máu người đó.
Hạ Nhạc Nghi trợn tròn mắt nhìn Mạc Hàn Lâm lấy áo khoác ngoài của cô bị vứt cách đó không xa chùi vết máu be bét trên tay của mình.
Sau khi lau sạch sẽ các vết máu, Mạc Hàn Lâm đến gần người của Hạ Nhạc Nghi, trong lúc anh đang muốn bế cô ngồi dậy thì dừng tay lại.
"Phiên...y phục." Mạc Hàn Lâm nhàn nhạt nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Hả...à à áo. " Tên Phiên lúc đầu còn không hiểu là Mạc Hàn Lâm là đang muốn cái gì, nhưng sau khi hắn nhìn qua Hạ Nhạc Nghi thì liền hiểu mà cở áo khoác ngoài ra.
Mạc Hàn Lâm nhận lấy áo khoác ngoài từ tay của tên Phiên, sau đó dùng để buộc vào từ phía sau của Hạ Nhạc Nghi, chiếc áo của Tên Phiên vừa to vừa rộng, rất khéo mà che chắn hết cả một phần thân dưới của Hạ Nhạc nghi.
"Chúng ta về nhà..." Mạc Hàn Lâm lấy tay vuốt hết tóc vì khóc mà bê bết nước mắt nhìn thê thảm hết mức trên mặt của cô lại.
"Em chịu khó một chút, lát sau về nhà tôi sẽ vứt cái áo này đi."
"..."
Hạ Nhạc Nghi nhìn anh, cô cũng chưa từng nói qua cái áo này có gì khó chịu.
" ..."
Tên phiên còn nghĩ là bản thân đã nghe nhầm rồi nữa, cái kia không phải của hắn sao, muốn vứt, không phải đó chứ.