Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ - Chương 805: 805: Ngày Đêm Cứ Thế Luân Phiên




“Đó… Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười khan.

Diệp Thành có ly do để tin rằng một chưởng của Nam Minh Ngọc Thu có thể đánh chết mình. Phải biết rằng trước đây cô nương này chỉ còn một bước nữa là vào được cảnh giới Thiên, phụ thân cô là Huyền Hoàng lập ra cả thiên hạ này đấy!

“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu đứng dậy.

“Chờ ta hoàn thành một chuyện đã”, Diệp Thành cũng đứng lên, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía đối diện, cuối cùng hắn dừng lại trên người Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen.

“Cần gì phải rắc rối, ta giúp ngươi giết ông ta”.

“Không cần”, Diệp Thành lập tức từ chối, ánh sáng trong mắt hắn càng lạnh hơn: “Ta muốn tự tay giết ông ta”.

“Tuỳ ngươi”.

Cuộc đấu giá hòn đá cuối cùng của đại hội đấu thạch vô cùng sôi nổi.

Nhưng Diệp Thành không tham gia, bởi vì tuy hòn đá đó long lanh, đẹp mã nhưng bên trong lại chẳng có gì.

Nhìn lướt qua Ngô Trường Thanh một lần cuối cùng, Diệp Thành quay người bước xuống vân đoàn, ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

Nam Minh Ngọc Thu cũng đi theo, hơn nữa khi vừa ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, trang phục của nam tử thoáng chốc đổi thành trang phục của nữ nhân, cực kỳ thanh tao, tựa như tiên nữ giáng trần vậy.

Họ vừa bước ra, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đang đứng canh cửa đã lập tức bao vây.

“Mẹ nó, tiểu tử kia đâu? Gọi hắn ra đây, hôm nay gia phải dạy cho hắn một bài học”, giọng Ngô Tam Pháo thô lỗ, cái miệng rộng bắn nước bọt đầy trời.

“Khó chịu chết mất, ta phải dạy dỗ hắn, nhất định phải cho hắn một bài học”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức giận thở hổn hển, luôn miệng mắng chửi.

Mà Diệp Thành thì đã đưa tay đỡ trán.

Nam Minh Ngọc Thu nhẹ nhàng phủi vai áo không dính chút bụi, ung dung nói: “Trông người ta giống nam nhân lắm à?”

Hế?

Lúc này Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mới chuyển ánh mắt sang Nam Minh Ngọc Thu, thấy cô nương xinh đẹp, hai tên này lập tức chỉnh trang lại quần áo, còn vuốt tóc: “Không biết mỹ nữ là…”

“Cô ấy chính là tiểu tử thối trong miệng hai người đấy”, Diệp Thành vừa nói vừa đưa tay che mắt.

Ặc!

Éc!

Vẻ mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lập tức trở nên cực kỳ thú vị, khi quay đầu lại, một bàn tay ngọc ngà đã đưa tới.

Chát!

Một cái tát vang dội, hai người bay ra khỏi thành cổ Thiên Long, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp đất.

“Nhanh lên, đừng lề mề”, Nam Minh Ngọc Thu làm như không có chuyện gì xảy ra, phủi tay rồi quay người rời đi.

“Được… Được”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, thầm nói sau này đụng đến ai chứ không đụng đến nữ nhân này, đụng đến nữ nhân nào cũng không đụng đến nữ nhân điên này, cô ta ra tay cực kỳ hung ác.

Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu thêm lần nữa rồi cũng xoay người biến mất.

Hắn vừa đi không lâu, trong thế giới nhỏ của không gian có người xuất hiện, hơn nữa mỗi người còn mang một vẻ mặt.

“Ngày hôm nay thật xui xẻo, hơn hai triệu linh thạch mà xẻ ra lại chẳng có bảo bối gì, mẹ nó chứ”.

“He he, ta may mắn phết, kiếm được hai bảo bối liền”.

“Cút, lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”