Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3390: “Cho muội thì muội cứ nhận đi”








“Sư tôn, cuộc thi kiếm tông ấy đấu như nào ạ? Hai đấu hai sao?”



“Đi lên thiên lộ”, Tử Trúc Chân Nhân cười nhạt: “Ba ngày sau sẽ có một cầu thang mây chín trăm chín mươi chín bậc, mỗi bậc đều có cấm chế, càng đi lên càng nặng nề khó khăn, người nào đi tới cuối cùng mới có tư cách tranh vị trí thần tử, đương nhiên nếu chỉ có một người đi đến cuối cùng thì người đó sẽ là thần tử xứng đáng của Đại La Kiếm Tông”.





“Nói như vậy thì con hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, khi xưa Thiên Đình của Đại Sở cũng chọn chín đại chân truyền bằng cách này, như vậy cũng tốt, đỡ lãng phí thời gian trong trận đấu hai – hai.



“Đi đi”, Tử Trúc Chân Nhân lại vỗ vai Diệp Thành.



“Đồ nhi cáo lui”, Diệp Thành chắp tay hành lễ tỏ ra cung kính, Tử Trúc Chân Nhân cười tươi như hoa, không biết nếu ông ta biết thân phận của Diệp Thành liệu có khóc ngay tại chỗ không?



Ra khỏi đại điện, Diệp Thành đi đến nơi ở của Nhiếp Phong.



Nơi Nhiếp Phong tu luyện là một rừng trúc tím rất yên tĩnh, rất hợp với khí chất của hắn ta.



Nhưng trong rừng trúc tím này không chỉ có một mình Nhiếp Phong mà còn có một nữ tử yểu điệu mặc áo trắng như tiên nữ hạ phàm, không nhuốm khói lửa trần gian.



Trong ký ức của Lý Khang, nữ tử áo trắng này tên là Lăng Huyên, cũng là đệ tử của Tử Trúc Phong.



“Thú vị!”



Diệp Thành mỉm cười, lập tức hiểu ra chuyện gì, Nhiếp Phong sư huynh luôn kiêu ngạo, kiếp trước không tìm được hồng nhan tri kỷ, có lẽ kiếp này để bù đắp nuối tiếc nên đã có giai nhân bầu bạn.



Thấy Diệp Thành đến, Nhiếp Phong đứng dậy, nở một nụ cười hiếm thấy.



Lăng Huyên cũng đứng dậy, cũng ít nói như Nhiếp Phong, nhưng vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt đẹp lại không thể che giấu, cô ấy cũng đang bị chuyện Diệp Thành một chưởng hất văng ba cảnh giới Hoàng làm cho sững sờ.



“Không làm phiền hai người chứ?”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng.



“Đừng đùa”, Nhiếp Phong ho khan, vẻ mặt Lăng Huyên cũng hơi mất tự nhiên.



“Còn ngại nữa”, Diệp Thành cười toe toét, lấy ra một chiếc túi càn khôn nhét cho Lăng Huyên, bên trong có rất nhiều nguyên thạch và bí quyển cùng không ít pháp khí phi phàm.



“Thứ này…”, Lăng Huyên sửng sốt, chủ yếu là vì trong túi đựng đồ có quá nhiều thứ.



“Cho muội thì muội cứ nhận đi”, Nhiếp Phong mỉm cười.



“Nhưng… Nhưng mà nhiều quá”.



“Đại tẩu không cần khách sáo với ta”, Diệp Thành cười thật tươi.



“Đại… Đại tẩu?”



“Được rồi, làm chuyện chính đây”, Diệp Thành mỉm cười, phất tay tế ra kết giới bao phủ toàn bộ rừng trúc tím.