Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3388: “Có muốn có chỗ dựa vững chắc không?”








“Nói chuyện chính đây”, Diệp Thành sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn Nhiếp Phong: “Sư huynh có biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu không? Đệ cần thông qua sợi kiếm ý đó thử liên lạc với Chư Thiên Kiếm Thần”.



“Không biết”, Nhiếp Phong khẽ lắc đầu: “Đừng nói là ta, đến Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cũng chưa chắc đã biết kiếm ý đó ở đâu, có lẽ chỉ Thánh Nhân mới biết thôi, bởi nó thực sự quá bí ẩn”.





“Vậy thì khó rồi”, Diệp Thành vò đầu bứt tai.



“Chỉ dựa vào kiếm ý của Kiếm Thần là có thể tìm được Chư Thiên Kiếm Thần sao?”, Nhiếp Phong ngập ngừng hỏi thử.



“Đệ đã kiểm tra bí quyển về vấn đề này rồi”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Với tồn tại cấp bậc như Chư Thiên Kiếm Thần, phần lớn kiếm ý sẽ mang theo linh trí, một khi đánh thức được linh trí trong kiếm ý ấy thì khả năng cao sẽ liên lạc được với bản thể của Kiếm Thần, ít nhất thì cũng có thể tìm được một chút gì đó liên quan đến ông ấy”.



“Mấy ngày tới Đại La Kiếm Tông sẽ chọn lại thần tử, những người có biểu hiện xuất sắc sẽ có vinh dự cảm ngộ kiếm ý của Kiếm Thần”, Nhiếp Phong nói ngay: “Với sức chiến đấu của Diệp sư đệ, đến thần tử Đại La cũng có thể giết thì giành được vị trí thần tử hẳn là không khó, đến lúc đó đệ sẽ biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu thôi”.



“Lại phải kéo dài thời gian”, Diệp Thành hít sâu một hơi.



“Mệt mỏi hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi một thời gian”, Nhiếp Phong vỗ vai Diệp Thành, hiếm thấy nở một nụ cười, khuôn mặt đầy thăng trầm của Diệp Thành khiến người ta xót xa, hắn ta có thể tưởng tượng được để tìm người chuyển kiếp mà một trăm năm nay hắn đã khổ sở thế nào.



“Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi!”, Diệp Thành nở nụ cười, đặt tay sau gáy nằm xuống đất, đúng là hắn cũng mệt rồi, từ Đại Sở đến Chư Thiên Vạn Vực, một trăm năm, cả một chặng đường mệt mỏi.



“Hai người ở đây à”, khi họ đang nói chuyện thì một người trèo lên đỉnh núi, kẻ đó chính là Trịnh Đào.



“Sao ở đâu cũng có huynh thế?”, Diệp Thành liếc nhìn Trịnh Đào.



“Đừng đùa nữa, sư tôn gọi hai người đấy”, Trịnh Đào ngoáy tai, hắn ta và Lý Khang do Diệp Thành đóng, với Dương Phong do Nhiếp Phong đóng là đồng môn, nói về sức chiến đấu thì hắn ta còn kém xa lắm.



“Đi thôi”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, nếu đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, hắn không tò mò về người gọi là sư tôn của Lý Khang, mục đích của hắn là kiếm ý của Kiếm Thần.



“Về núi thôi”, Nhiếp Phong cũng đứng dậy.



“Chờ ta với”, Trịnh Đào nhanh chóng đuổi theo, nhìn Nhiếp Phong rồi mới đưa mắt nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt rất kỳ lạ: “Ta không ngờ ngươi lại mạnh đến thế đấy”.



“Có muốn có chỗ dựa vững chắc không?”, Diệp Thành thản nhiên nói.



“Muốn, muốn chứ”, Trịnh Đào cười toe toét rồi nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay Diệp Thành, trong đó chứa một nghìn nguyên thạch: “Sau này nhờ Lý sư đệ quan tâm nhiều hơn nhé”.



“Ta rất thích tính này của huynh đấy”, Diệp Thành đương nhiên không từ chối, dù nguyên thạch ít hơn nữa thì cũng là tiền mà, không phải sao?







Ba người đi cùng nhau thu hút sự chú ý của rất nhiều người, phần đa ánh mắt mọi người đều nhìn Diệp Thành, họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.



Trận chiến trên đài Phong Vân hôm nay đã khiến hắn trở nên nổi tiếng.