Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3386: “Đa tạ Đoàn Ngự sư huynh”






Lý Khang một chưởng hất văng ba cảnh giới Hoàng!



Tin tức này như mọc cánh bay khắp Đại La Kiếm Tông, tiên sơn lập tức trở nên sục sôi.





Mà ở bên này, Diệp Thành đã kéo Nhiếp Phong đến một ngọn núi hẻo lánh, tìm một hang động kín đáo.



Nhiếp Phong nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.



Đi theo Diệp Thành cả chặng đường, hắn ta cũng đã hiểu ra sư đệ tên Lý Khang này của mình vẫn luôn che giấu thực lực thật sự, nếu không cũng không thể một chưởng hất bay được cả ba người.



Diệp Thành không nói gì, phất tay tế ra kết giới, bao phủ đất trời trong phạm vi nghìn trượng.



Nhiếp Phong cau này, phất tay tế ra kết giới là thần thông mà Thánh Nhân mới có, hắn ta càng ngày càng không hiểu nổi sư đệ này của mình.



“Hoan nghênh trở lại!”



Diệp Thành mỉm cười, vung tay búng ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Nhiếp Phong.



Nhiếp Phong còn đang kinh ngạc thì cơ thể đã run lên, sau đó hai tay ôm đầu.



Diệp Thành nhìn Nhiếp Phong rồi lấy lư đồng mua từ chỗ Trịnh Đào ra, cho tiên hoả bao quanh nó.



Lư đồng rung lên, ma văn khắc phía trên cũng lưu chuyển, một giọt Ma huyết ẩn chứa ma lực tinh tuý được luyện hoá ra lập tức bị Diệp Thành hấp thu, dung nhập vào Ma đạo.



Giống như hai lần trước, hắn lại nhìn chằm chằm tiểu đỉnh, mở Tiên Nhãn ra nhưng không thể nhìn thấu bí mật của tiểu đỉnh này, chỉ biết nguyên liệu đúc thành nó rất đặc biệt, cực kỳ cứng chắc.



“Diệp Thành sư đệ, cái lư này có nguồn gốc thế nào vậy?”, Đoàn Ngự ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cất tiếng hỏi.



“Chắc là vật của Ma tộc”.



“Vật của Ma tộc? Trùng hợp thật, ta cũng có một cái”.



“Huynh cũng có?”, Diệp Thành giật mình sửng sốt.



“Ta lấy được nó từ một ngôi cổ mộ”, Đoàn Ngự khẽ phất tay, đưa ra một chiếc tiểu đỉnh: “Nếu nó có ích với Diệp sư đệ thì tặng đệ đó, ta giữ lại cũng không dùng đến”.



“Đa tạ Đoàn Ngự sư huynh”, Diệp Thành mỉm cười, nhận lấy lư đồng Đoàn Ngự đưa ra.



Lư đồng này giống với ba lư đồng trong tay hắn, chất liệu giống nhau, ma văn phía trên cũng giống hệt.



Ù!



Lư đồng rung lên, ba lư đồng còn lại cũng bay ra, bốn lư đồng lơ lửng bay lượn quanh nhau, có vẻ rất vui mừng, ma lực tản ra, đan xen từng sợi tạo thành một bức tranh.



Diệp Thành hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm bức tranh mà bốn lư đồng đan xen tạo thành.

Hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng cường tráng, mạnh mẽ, vững chãi như núi, đó hẳn là một người rất mạnh, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành cảm thấy hai mắt châm chích, tâm thần hoảng hốt.