Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 167





Ở ngọn núi đằng sau nội môn, bên trong một hang động đen thui là bốn người phía Diệp Thành đang núp ở đó.

“Nào, nào, chia nhau”, Hùng Nhị vừa đi vào liền hô hào phân chia chiến lợi phẩm.

Bốn người quỳ dưới đất còn Diệp Thành rút ra túi đựng đồ của Giang Dương.

Có điều, sau khi mở túi đựng đồ ra, cả bốn tên không khỏi bất ngờ.

“Chơi nhau à?”, Tạ Vân thét lên đầu tiên.

“Đường đường ở cảnh giới Chân Dương, đùa ta sao?”  
“Mất công cả nửa ngày trời”, Hoắc Đằng cũng ngồi phịch xuống đất.


Cũng chẳng thể trách bọn họ có phản ứng như vậy, chủ yếu là vì bên trong túi đựng đồ của Giang Dương căn bản không có thứ gì cả, ngoài hơn tám nghìn linh thạch ra thì cũng chỉ có hai, ba bình linh dịch và còn thêm vài cây linh thảo không phải loại quá quý hiếm, đến cả binh khí cũng không thấy một món nào.

Thấy vậy, Diệp Thành gại gại mũi.

Giang Dương đường đường ở tu vi chân dương, trong túi đựng đồ chỉ có chút đồ như thế này, há chẳng phải đều do Diệp Thành, khi vượt qua thử thách ở rừng hoang, mọi bảo bối trên người hắn đều bị Diệp Thành quét sạch sao? Giang Dương hiện giờ nghèo kiết xác.

“Nghe nói trong thử thách ở rừng hoang ngươi kiếm được không ít bảo bối?”, ba người phía Tạ Vân đổ dồn ánh mắt sang Diệp Thành.

“Ta dùng hết rồi”, Diệp Thành khoát tay: “Vừa mua nguyên liệu dùng để thăng cấp hình nộm và Tụ Linh Phù, Huyền Linh Phù, hiện giờ ta còn nghèo hơn các ngươi”.

Nghe vậy, cả ba tên tối sầm cả mặt, bọn họ mới thật sự nghèo, vì Diệp Thành nên cả ba đều bị đánh, bảo bối trên người căn bản đã bị cướp sạch.

“Không sao, tiền hết vẫn có thể kiếm”, Diệp Thành vỗ vai cả ba tên: “Qua vài canh giờ nữa ta lại đi dẫn dụ, những gì hắn cướp của mọi người thì chúng ta sẽ cướp về bằng được, có qua có lại mà”.

“Cướp, cướp sạch bọn chúng”.

Thế rồi cả ba tên đứng thành một hàng cứ thế bước ra khỏi hang động.

Qua khe hở giữa những ngọn cỏ, bọn chúng có thể trông thấy từng tên đệ tử nội môn ra sau núi hái linh thảo, có lẽ vì sơn động quá khuất nên không ai phát hiện ra bọn chúng.

“Tiểu tử, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, Tạ Vân nhàn rỗi liếc nhìn sang Diệp Thành.

“Đợi đi, thuật luyện đan quèn mà ta biết chưa thấm vào đâu, ngươi có đưa thêm linh thảo cho ta ta cũng chẳng luyện ra được Linh Nguyên Đan đâu”, Diệp Thành khoát tay.


Những gì hắn nói cũng là thật, mặc dù Tiên Luân Nhãn của hắn có khả năng diễn tiến và phục chế thuật luyện đan, hắn chỉ cần nhìn một lần là đã có thể làm được, tuy nhiên bảo hắn đi luyện một loại linh đan hai vân mà hắn chưa từng luyện thật sự phải bỏ ra công sức rất lớn.

Hiện giờ Diệp Thành rất bận, vừa mua nguyên liệu thăng cấp hình nộm về, lại còn có một vị sư phụ với khuynh hướng bạo lực, có thêm thời gian ngủ lấy một chút đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức mà đi luyện đan nữa.

“Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày”, Tề Vân giơ ba ngón tay lên: “Linh thảo luyện đan ta đều chuẩn bị xong rồi, sau ba ngày ta sẽ lên Ngọc Nữ Phong tìm ngươi”.

“Ba ngày? Ngươi điên rồi”.

“Chẳng còn cách nào khác, công pháp ta tu luyện có vấn đề, ảnh hưởng tới linh hồn, cần gấp Linh Nguyên Đan”, Tạ Vân nói sự thực và thở dài: “Nếu như không phải cái giá của Linh Nguyên Đan quá đắt thì ta cũng không làm phiền đến ngươi làm gì”.

“Ta biết rồi”, Diệp Thành trả lời sau đó nhảy ra khỏi hang: “Tiến hành theo kế hoạch, ta lại dẫn dụ một tên đến”.

Nói rồi, Diệp Thành biến mất, còn mấy người phía Tạ Vân cũng lần lượt đứng dậy, mai phục ở địa điểm đã thương lượng từ trước, chỉ đợi Diệp Thành dụ người đến.

Diệp Thành ra khỏi động, lén lút đi ra ngọn núi ở sau nội môn.

Vẫn như lần đầu tiên, hắn vác thanh Thiên Khuyết đi ngông nghênh trong nội môn, miệng ngậm tăm, chân xắn ống quần, đi đường thì liếc ngang liếc dọc, trông bộ dạng lưu manh không đàng hoàng.


“Ấy, Diệp Thành?”, có đệ tử đi qua trông thấy thì lần lượt né tránh, không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhiếp Phong không nói gì, chỉ cười nhạt với Diệp Thành, tính cách của hắn giống hệt sư phụ Phong Vô Ngấn của mình, lạnh lùng kiệm lời thế nhưng nở nụ cười thì như gió mùa xuân vậy.

“Người này có thể thâm giao”, nhìn theo bóng hình Phong Vô Ngấn, Diệp Thành thầm nhủ: “Không kiêu không nóng, trầm ổn như núi, mặc dù lạnh lùng kiệm lời nhưng lại không tỏ ra cao cao tại thượng”.

“Diệp Thành, ta giết ngươi”, một tiếng hét vang lên làm gián đoạn mọi suy tư của Diệp Thành, người xông tới đã tung ra một chưởng.

Không ai kịp nhìn người đến là ai, theo quán tính, Diệp Thành vung tay thật mạnh đánh ra một chưởng bôn lôi giao đấu với tên kia.

Rầm!  
Hai chưởng giao nhau, cả hai lần lượt bị bật ra, lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người tới là ai, đây chẳng phải là Khổng Tào, tên chết dẫm trước đó bị hắn cướp sạch bảo bối và chôn sống trong rừng hoang sao?.