Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 166





“Diệp Thành”, Giang Dương vừa ra khỏi Tàng Thư Các liền trông thấy Diệp Thành với bộ dạng ngông nghênh thì mặt hắn tối sầm cả lại, cảnh tượng xảy ra vài ngày trước khiến hắn vẫn chưa thể nguôi cơn giận.

Thấy Giang Dương, Diệp Thành vội dừng bước, không nói lời nào, quay người toan bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?”, cơn phẫn nộ bốc lên, Giang Dương không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, bộ pháp huyền diệu vô thường, hắn di chuyển nhanh như cơn gió.

Từ khi kết thúc thử thách ở rừng hoang, Giang Dương lúc nào cũng muốn tìm Diệp Thành tính sổ, ngặt nỗi Diệp Thành vẫn luôn náu mình trong Ngọc Nữ Phong nên hắn đánh bất lực, hôm nay thấy Diệp Thành xuống núi, hắn không phát điên mới lạ.

Phía này, Diệp Thành đã thu lại thanh Thiên Khuyết, bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, tốc độ tăng lên đáng kể.

Nên biết rằng hắn bị hạn chế tốc độ bởi Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn, tốc độ không đạt được trạng thái Đỉnh Phong, chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ khiến Giang Dương tóm được.


“Giang Dương sư huynh, việc ở rừng hoang là hiểu nhầm cả thôi”, phía này Diệp Thành không quên hét về sau: “Sư đệ cũng chỉ là bị ép nên mới lột y phục của huynh”.

Được đấy! Nói gì không nói, lại cứ nói tới chuyện này.

Giang Dương như muốn nổ tung đầu óc, hắn bốc hoả, tốc độ lại tăng lên.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng tăng tốc.

Mục đích của hắn đã đạt được, hắn đã dụ Giang Dương thành công.

Việc hắn cần làm chính là dẫn dụ Giang Dương tiến vào ngọn núi ở phía sau nội môn trong thời gian ngắn, nếu không, một khi để Giang Dương và Tả Khâu Minh biết hắn xuống núi thì nhất định sẽ vây bắt hắn, lúc đó kết cục của hắn cũng sẽ bị đánh tập thể như bọn Tạ Vân mà thôi.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã tới được mảnh đất sau núi, đi tới địa điểm mà hắn hẹn trước với mấy người phía Tạ Vân.

Phía sau, Giang Dương như con chó điên đuổi tới.

Ầm!  
Ầm!  
Chẳng mấy chốc, ở ngọn núi phía sau liền vang lên những âm thanh liên tiếp, Giang Dương chỉ mải đuổi theo Diệp Thành không hề phát hiện mình đã mắc bẫy mà nhóm người phía Tạ Vân bố trí từ trước, hắn ngay lập tức bị trúng đạn địa lôi, bay ngay ra khỏi đó.

“Bắt đầu”, Hùng Nhị hét lên sát phạt tới, cây gậy răng sói trong tay biến to lên.

Rầm!  

Giang Dương còn chưa đáp đất đã lại lần nữa bị Hùng Nhị bay tới đánh cho một trận.

Trấn thiên chuỳ!  
Phía sau là Hoắc Đằng bổ nhào tới, Giang Dương vừa tế gọi ra binh khí thì đã ăn ngay một búa.

Cuồng long chưởng.

Tạ Vân cũng di chuyển, đánh ra ba chưởng liên tiếp, hiện trường hết sức hỗn loạn, có tiếng gầm của rồng vang lên, ba đạo hình long chưởng ấn lần lượt đánh vào người Giang Dương.

Giang Dương vừa đứng dậy thì lại ngã nhào ra.

“Các ngươi dám…”, Giang Dương phẫn nộ, triệu gọi binh khí.

“Ngươi có, ta cũng có”, Tạ Vân cười lạnh lùng, phần trán có linh quang xuất hiện, giây phút sau, một linh kiếm to bằng móng tay bay ra, tu vi của hắn ở cảnh giới Chân Dương, trong cơ thể linh lực dồi dào, hắn có khả năng ngự động binh khí.

Bang!  

Đặc biệt là Hùng Nhị, hắn đã nhớ ra nguồn cốc của cái roi trong tay Diệp Thành, hắn đột nhiên cảm thấy từng thớt thịt trên cơ thể mình đau nhói, hôm đó trong buổi đấu giá ở chợ đen U Minh, thứ mà hắn thấy vớ vẩn nhất chính là cái roi sắt kia, giờ xem ra hắn đã quá sai lầm rồi.

“Mau, dọn dẹp chiến trường”, Diệp Thành thu lại roi rắt, lấy đi túi đựng đồ của Giang Dương.

Ba người phía Tạ Vân cũng nhảy lên giống như đạo tặc, lần mò khắp người Giang Dương và lấy đi những món bảo bối khác, đến cả đồ trang sức treo ở hông cũng khó thoát.

Sau khi lấy sạch đồ trên người Giang Dương, bốn người ném hắn vào cái hố đã đào trước, trước khi lấp đất, Diệp Thành không quên dùng mê hương khiến hắn ngủ say hơn.

“Rút”, xong xuôi, Diệp Thành khoát tay, cả bốn tên rút lui không thấy tăm hơi theo đúng như kế hoạch đã vạch ra từ trước.