Ban đầu, lực lượng quân ở điện chính của Hằng Nhạc cũng vô cùng mạnh, nhưng vì những người giữ chức cao đã bị khống chế, không ai ra lệnh nên bọn họ mới thành một tập hợp không có chủ soái.
Có thể khẳng định rằng lúc này bất cứ lão tổ nào của Hằng Nhạc ra lệnh thì trận hỗn chiến kinh hoàng sẽ nổ ra ngay lập tức.
Nhưng chưởng giáo và rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc đều đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên, mà Hằng Thiên Thượng Nhân và những người nắm giữ chức vụ cao trấn giữ Hằng Nhạc lúc này đều đã bị khống chế.
Sự thật chứng minh cách đánh của người phàm cũng có thể áp dụng cho thế giới tu sĩ, đánh giặc bắt tướng sẽ mang lại hiệu quả không ngờ tới.
Vào lúc này, toàn bộ Hằng Nhạc Tông toàn tiếng huyên náo, từng nhóm người bay tới bay lui.
Vẻ mặt người của Hằng Nhạc đã chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc, bởi vì rất nhiều người trong đội quân tu sĩ đang bao vây núi, lầu các và cung điện đều là người họ biết, hơn nữa còn rất thân thuộc.
Điều này cũng rất bình thường, trong đại quân Viêm Hoàng có rất nhiều người từ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, về cơ bản họ là dòng chính của Dương Đỉnh Thiên, đã từng là người của Hằng Nhạc Tông, không biết mới lạ.
Tuy nhiên biết thì biết, nhưng bây giờ không phải lúc nể tình mà thả người, là người tốt hay là người xấu, cứ bao vây trước đã rồi tính tiếp, nếu thả ra rất có thể mất khả năng kiểm soát.
“Lại đến Hằng Nhạc lần nữa, trong lòng ta thật sự có rất nhiều cảm xúc!”, phía Liễu Dật mặc áo giáp đi qua các ngọn núi, nhìn từng nơi quen thuộc, lòng họ không khỏi xúc động.
“Liễu Dật sư huynh, Nhiếp Phong sư huynh, Nam Cung Nguyệt sư tỷ, Đoàn Ngự sư huynh, họ… họ về rồi ư?”
“Ngoan ngoãn đi!”
“Thành thật thì mọi chuyện đều dễ nói”.
“Nói ngươi đấy! Còn nhìn à? Rụt đầu lại”.
So với phía Liễu Dật thì nhóm Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng suốt đường đi đều la hét ầm ĩ, như sợ người khác không biết mình đã về, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng quát tháo của họ.
Nhìn thấy họ, những người phía Giang Dương, Tử Sam, Khổng Tào thoáng cái sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã có chút giác ngộ, người từng bị bọn họ đuổi giết bây giờ đã quay lại, kết cục của bọn họ thế nào có thể tưởng tượng được.
Không chỉ họ mà những người của Doãn Chí Bình, dù là trưởng lão hay đệ tử lúc này đều đang run rẩy, bọn họ bị đánh trở tay không kịp, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của họ.
Trong Địa Cung, Hằng Thiên Thượng Nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài, dường như có thể nhìn thấy cao thủ rợp trời bên ngoài Địa Cung.
“Sư thúc, lực lượng này đủ rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên ung dung lên tiếng.
“Diệp… Diệp Thành thật sự còn sống?”, Hằng Thiên Thượng Nhân hỏi, quay lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Đương nhiên còn sống”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười.
“Vậy người đang chiến đấu với Doãn Chí Bình lúc này…”
“Chính là Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên lại nở nụ cười: “Nếu hắn không dụ mấy đại lão tổ của Hằng Nhạc ra khỏi Hằng Nhạc, chúng con cũng không dễ dàng thành công thế này”.