“Độc Cô à, đều tên là Tần Vũ nhưng ta thấy đồ nhi của ngươi so với tên này chênh lệch xa quá!”, Gia Cát Vũ vừa xem chiến vừa liếc Độc Cô Ngạo bên cạnh.
“Ta thấy hắn tên là Diệp Thành thì chính xác hơn đấy”, giọng điệu Độc Cô Ngạo ung dung, mang theo vẻ cao ngạo, lạnh lùng.
“Ngươi biết rồi?”, Gia Cát Vũ ngỡ ngàng nhìn Độc Cô Ngạo.
“Gia Cát gia gia, mấy tháng trước chúng con đã biết rồi”, Bích Du ở bên cạnh mỉm cười.
“Ta còn tưởng có mình ta nhìn ra thôi chứ!”, lão già Gia Cát Vũ ngượng ngùng, lão ta còn định ra vẻ huyền bí thoả mãn lòng hư vinh! Bây giờ thì hay rồi, còn chưa thể hiện đã bị chặn mất.
Ùng! Ùng! Ùng!
Khi mấy người đang nói chuyện, âm thanh xôn xao từ tứ phương đã truyền tới.
Chẳng mấy chốc có những cột sáng bay vút lên bầu trời từ bốn hướng, đâm thẳng lên trời xanh, trên mỗi cột sáng đều có phù văn lưu chuyển, đan xen tạo thành sợi xích phù văn, hình thành kết giới khổng lồ ba mươi nghìn trượng.
Kết giới rất lớn bao trùm Diệp Thành và Doãn Chí Bình bên trong.
Người tạo kết giới là cao thủ của ba tông, hiếm khi bọn họ ăn ý như vậy.
Tuy nhiên kết giới bọn họ gọi ra bao trùm Diệp Thành và Doãn Chí Bình không phải vì sợ dư chấn từ trận chiến của hai người ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, bọn họ không tốt đến thế.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, đó là sợ hai người đang đánh đột nhiên bỏ chạy, bọn họ biết quá rõ khả năng chạy trốn của Diệp Thành nên mới tạo kết giới để nhốt hai người họ ở bên trong trước.
Đương nhiên, ngoài điều này ra, ba tông còn có những tính toán riêng nữa.
Đầu tiên là Chính Dương và Thanh Vân, bọn họ thật sự muốn cho hai người một chiến đài để quyết chiến công bằng, vì không có sự tham gia của bên thứ ba, hai người mới có thể thật sự chiến đấu một trận không chết không thôi đúng nghĩa ở trong kết giới. Kết quả bọn họ muốn là hai bên đều thất bại hoặc bị thương nặng, mà kết cục lý tưởng nhất là cả hai cùng chết.
Mà Hằng Nhạc Tông thì suy nghĩ toàn diện hơn.
Một bên tham chiến là người của Hằng Nhạc Tông, nếu chẳng may bị ai tấn công giết chết thì đó mới là điều vớ vẩn nhất, bởi vì tình cảnh hiện nay vô cùng hỗn loạn, biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Do đó bọn họ phải tạo kết giới trước, đề phòng có kẻ gây rối đánh lén.
Quan trọng nhất là bây giờ ba tông đang có sự ăn ý cơ bản nhất, đó là cho dù thế nào thì hôm nay cũng không để Tần Vũ sống sót rời đi, mà kết giới này chính là một cái lồng tốt, dù Diệp Thành thắng hay thua đều không thoát ra được.
Như vậy, cả ba tông đều có những tính toán riêng, góp phần tạo nên sự ăn ý và dứt khoát như bây giờ.
“Tổng cộng có tám cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển kết giới, xem ra hôm nay ba tông không định để cho Tần Vũ sống sót rời đi rồi!”, hành động này của ba tông khiến người xem chiến phải nhíu mày.
“Từ lúc Tần Vũ công khai khiêu chiến Doãn Chí Bình, hắn đã rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh rồi”.
“Chúng ta cũng nhìn ra rồi, ba tông thật sự rất đê hèn”, phía Trần Vinh Vân cũng lên tiếng chửi rủa.
“Này, có thể buông ta ra trước không?”, Đan Nhất đen mặt nhìn ba người, từ lúc đến tới giờ, ba tên vẫn ôm chặt cánh tay ông ta.