“Không biết”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Hồng Trần Tuyết lại khẽ lắc đầu, “năm xưa sư tôn của ta rất thích ngủ, khi ngủ say người thường nằm mơ và hay nói cái tên này nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại tỏ ra không hề hay biết”.
“Tiền bối chưa từng điều tra việc này sao?”, Diệp Thành hỏi dò.
“Ta từng điều tra rồi”, Hồng Trần Tuyết khẽ gật đầu, “người cùng tên cùng họ cũng có, người cùng tên không cùng họ ta tìm được không dưới nghìn người, trong đó có tu sĩ cũng có người phàm, có người già, cũng có trẻ nhỏ nhưng ta không biết điều tra những gì”.
“Theo con thấy thì đó có lẽ là nữ nhân”, Diệp Thành xoa cằm, “tám phần là tình nhân của sư tôn rồi”.
“Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, sư tôn của ta sẽ không bao giờ có tình nhân gì cả”.
“Chưa biết được”, Diệp Thành mỉm cười, “một người giỏi như vậy thì người ái mộ có mà xếp dài từ bắc tới nam, nhất định cũng phải có lấy một hai hồng nhan chi kỉ”.
“Ngươi bớt nói mấy lời đó về sư tôn của ta đi”, Hồng Trần Tuyết trừng mắt với Diệp Thành, “sư tôn của ta không giống ngươi”.
“Nghe người nói kìa”, Diệp Thành ho hắng, “con cũng là chính nhân quân tử, chưa bao giờ biết hái hoa bắt bướm”.
Nghe Diệp Thành nói câu này, Hồng Trần Tuyết lại nhìn hắn từ đầu tới chân, ánh mắt đó như thể đang nhìn một tên ngốc: Sư tôn của ta không đê tiện như ngươi, đến cả người thương trước kia mà cũng bắt trói, đúng là mặt dày.
“Người không thể nói như vậy, ra ngoài rất dễ bị đánh đấy”.
“Hừ”, Hồng Trần Tuyết vẫn thản nhiên, chẳng buồn quan tâm tới mấy lời lảm nhảm đó của Diệp Thành, bà ta cứ thế quay người biến mất trong địa cung.
Vừa ra khỏi địa cung, Diệp Thành liền trông thấy nhóm Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, bọn họ cười nói rôm rả vả lại tên nào tên nấy còn mặc áo giáp, đến cả Nam Cung Nguyệt, Dạ Như Tuyết và Tiêu Tương cũng vậy.
Buồn cười nhất vẫn là tên béo Hùng Nhị, trên đầu còn có cái mũ sắt bóng láng, nhìn thế nào trông cũng vô cùng bắt mắt.
“Ai yo, sắp ra chiến trường đây mà”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đương nhiên rồi, lão tử đợi ngày này lâu lắm rồi”, Tư Đồ Nam vươn mình thoải mái, “ban đầu ra khỏi Hằng Nhạc Tông thế nào thì giờ ta phải sát phạt quay về như thế”.
“Mai phục lâu như vậy, chúng ta cũng đến lúc quay về rồi”, Liễu Dật mỉm cười nói.
“Vậy mọi người phải chú ý một chút, lần này không phải nói chơi đâu”, thấy tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng, Diệp Thành vẫn nhắc nhở một câu.
“Yên tâm, chúng ta tự có tính toán”, Tạ Vân chép miệng cười.
“Tên tiện nhân Khổng Tào kia, đêm qua ta còn nằm mơ thấy hắn nữa? Lần này quay về nhất định phải xử lý hắn mới được’, Hùng Nhị nghiến răng rít lên.
“Diệp sư đệ, nghe nói đệ công khai khiêu chiến với Doãn Chí Bình?”, Nam Cung Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Tuỳ cơ ứng biến thôi”, Diệp Thành cười nói.
Mặc dù hắn cười có vẻ thoải mái nhưng mọi người vẫn bất giác hít vào một hơi thật sâu, so với Diệp Thành thì nhiệm vụ của bọn họ nhẹ nhàng hơn nhiều, nên biết rằng người mà Diệp Thành đối đầu không chỉ là Doãn Chí Bình mà còn có kẻ mạnh của tam tông.
“Yên tâm, ta sẽ đưa Doãn Chí Bình còn sống trở về”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, “hắn hại ta thảm thế này, ta không thể để hắn xuống Hoàng Tuyền dễ dàng được”.
“Cho dù thế nào thì vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
“Ta hiểu rồi”.