Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1470




Còn Diệp Thành vẫn đang chờ đợi, đợi phía Thiên Tông Lão Tổ trà trộn vào Hằng Nhạc Tông thì sẽ khiêu chiến với Doãn Chí Bình.



“Ngươi hoàn toàn có thể dùng đạo thân thay bản tôn đi chiến đấu với Doãn Chí Bình”, Hồng Trần Tuyết vừa lật tay lấy ra địa đồ vừa nhìn Diệp Thành, “thống soái của tam quân mà mạo hiểm như vậy thì là đại kị của nhà binh”.



“Người đừng xem thường Doãn Chí Bình”, Diệp Thành mỉm cười nói, “bên trong cơ thể của hắn có Thái Hư Cổ Long Hồn, đạo thân và bản thể thế nào hắn đương nhiên có thể nhận ra”.



“Xem ra ngươi rất hiểu về đối thủ”.



“Con là người duy nhất từng chiến với hắn hai lần mà chưa chết nên đương nhiên có chút am hiểu về hắn”.





“Vậy ngươi đã nghĩ tới đường lui chưa, lần này không phải chơi đâu, nếu ngươi không dùng thiên kiếp để trợ uy thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ lo lắng.



Vả lại mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của Diệp Thành bà ta lại cảm thấy xốn xang, nhìn Diệp Thành của hiện tại thật sự rất giống với sư tôn Hồng Trần năm xưa.



“Nếu con nghe không nhầm thì người đang lo lắng cho con đấy à?”, khi Hồng Trần Tuyết còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành hỏi hào hứng.



“Ai…ai mà rảnh đi lo cho ngươi”, bị Diệp Thành ngắt mạch suy nghĩ, Hồng Trần Tuyết vội thu lại ánh mắt, “ngươi đưa chúng ta tới Nam Sở, nếu như ngươi chết rồi thì ai thống lĩnh Viêm Hoàng, ta không muốn Viêm Hoàng vì cái chết của ngươi mà lại lần nữa hỗn chiến”.



“Vậy rất có thể là con nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhướng vai tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, hắn lấy ra vò rượu, “mấy khi chúng ta có thời gian rảnh, người có thể nói cho con nghe về sư tôn của người không?”



“Ông ấy là anh kiệt cái thế”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thất âu, trong ánh mắt rõ vẻ tự hào, chốc chốc khuôn mặt lại hiện lên nét bi thương.



“Con cũng là anh kiệt cái thế mà”, Diệp Thành chỉnh lại áo.



“Ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nghiêng đầu nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, trong ánh mắt bà ta rõ vẻ: Tên tiện nhân cái thế, ngươi đúng là không biết hổ thẹn.



“Người có ý gì thế?”, Diệp Thành chép miệng.



“Ý gì là ý gì, ngươi hiểu rõ nhất”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai.



“Không nói với người mấy chuyện này nữa, người nói cho con biết về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của sư tôn đi”.




“Ta không biết”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu, “năm xưa sư tôn thu nhận ta làm đồ đệ đã có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rồi, thân phận của người rất thần bí, đến cả tiên nhãn từ đâu mà có chúng ta đều không biết”.



“Vậy người đã bao giờ từng thấy sư tôn thi triển tiên luân thiên chiếu chưa?”, Diệp Thành vội hỏi, “ừm, có nghĩa là dùng Tiên Luân Nhãn thi triển ra hoả diệm màu đen”.



“Chưa từng thấy”, Hồng Trần Tuyết lại lắc đầu.



“Vậy sức mạnh Tiên Luân Nhãn của sư tôn thế nào, người biết chút nào không?”, Diệp Thành vẫn truy hỏi, hi vọng có thể tìm được chút thông tin.



“Sức mạnh Tiên Luân Nhãn của sư tôn?”, Hồng Trần Tuyết trầm tư, sau ba tới năm giây bà ta mới lên tiếng: “Tiên Luân Nhãn của người có sức mạnh phong ấn vả lại là một loại cấm thuật phong ấn cực mạnh, một Thái Thượng Lão Tổ của Thị Huyết Điện từng trúng và bị sư tôn phong cấm tới chết”.



“Khả năng phong ấn, Tiên Luân Thiên Cấm sao?”, Diệp Thành trầm ngâm.



“Ngoài ra đó còn là hoan thuật cực mạnh”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp, “ngươi biết sự tồn tại của sư tôn không bao giờ nhìn vào mắt người vì có thể sẽ bị sư tôn kéo vào huyễn cảnh hư vô bất cứ lúc nào, từng có một lão tổ của một thế gia trúng huyễn thuật của sư tôn, cứ thế bị nhốt ba năm, đợi tới khi tỉnh lại thì tu vi đã tiêu tan.”



“Tiên Luân Thiên Hoan?”, Diệp Thành nheo mắt.




Sau ba tới năm giây hắn mới nhìn Hồng Trần Tuyết: “Có phải sư tôn của người biết rất nhiều bí thuật không?”



“Đương nhiên rồi”, Hồng Trần Tuyết nói chắc nịch, vẻ mặt tôn kính, “trong kí ức của ta sư tôn không có gì không biết, chỉ cần ngươi có thể nghĩ được gì thì người đều nghĩ được và đều biết cả”.



Nói tới đây, bà ta lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Về điểm này thì ngươi và sư tôn rất giống nhau, khả năng của người nghịch nghiên nhưng thần thông của người khác thì người chỉ cần nhìn là học được”.



Nghe vậy Diệp Thành lại càng nheo mắt, trong đôi mắt hắn lướt qua ánh sáng, sức mạnh mà Hồng Trần Tuyết nói chẳng phải là khả năng phục chế và diễn tiến của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?



Trong giây phút này, Diệp Thành đột nhiên có cảm giác kì lạ, đó chính là mắt trái của hắn và mắt phải của Hồng Trần là một đôi.



Nhưng thời gian lại không khớp nhau.



Mắt trái của hắn lấy từ Khương Thái Hư, mắt phải của Khương Thái Hư bị đoạt đi năm nghìn năm rồi, mà lúc này thì Hồng Trần còn chưa sinh ra, khoảng cách chênh lệch vài nghìn năm.



Đợi đã.



Diệp Thành như nghĩ ra điều gì, “Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần tiền bối không phải được truyền từ người đã đoạt đi mắt phải của Khương Thái Hư chứ?”



Trong chốc lát, Diệp Thành nhận ra suy đoán này rất hợp lí.



Nếu như vậy thì mọi thứ về cơ bản đều đã thông. Nếu như vậy thì mắt trái của hắn và mắt phải của Hồng Trần có lẽ là đôi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư.



“Ta…không phải ta đã khám phá ra được bí mật kinh thiên động địa đấy chứ?”, Diệp Thành nghĩ rồi khuôn mặt thay đổi rõ rệt.



“Những năm cuối đời sư tôn rất kì lạ”, ở bên, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói, “người luôn nói một mình, lẩm bẩm liên tục, chốc chốc lại vào trạng thái mất trí nhớ, có lúc đến ta và các sư huynh mà người còn không nhận ra”.