Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 71




Trịnh Miểu Miểu còn đang nghĩ, người này thật quân tử, trước khi hôn còn xin lỗi.

Vừa nghĩ vậy xong, cô ấy đã bị người ta dùng sức kéo qua, giây tiếp theo đã nép gọn vào lồng ngực ấm áp rắn rỏi của anh ta.

Đôi môi mang theo một chút mùi thuốc là và mùi rượu ghé đến gần, còn cạy mở răng của cô ấy.

“Ưm…” Trịnh Miểu Miểu khe khẽ kêu lên, môi dưới bị cắn, miệng hé mở.

Tựa như anh ta vừa thành thạo vừa mới lạ, dễ dàng câu dẫn đầu lưỡi của cô ấy, nhưng lại không biết kiểm soát sức lực.

Trịnh Miểu Miểu không thể ngồi vững, hai tay phải nắm lấy vai áo của anh ta, cả người như lơ lửng giữa không trung, cũng cảm thấy hơi đau rồi.

Một bàn tay to lớn giữ lấy gáy của cô ấy, bàn tay hơi sần sùi vén vạt áo của cô ấy lên, luồn vào trong.

Trịnh Miểu Miểu không chịu được, phải nghiêng người về phía trước, áp vào người anh ta.

Chớp mắt một cái, anh ta đã xoay chuyển tình thế, cô ấy ngã xuống tấm nệm mềm mại, hơi lún xuống.

Bóng dáng cao lớn phía trên che chắn trần nhà hoa hồng và ánh đèn, cướp lấy hơi thở của cô ấy.

Trịnh Miểu Miểu cực kỳ căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.

Sau một hồi lâu, hình như Tần Trạch Nguyên đã hôn đủ rồi, anh ta buông cô ấy ra, hơi thở dồn dập mơn man trên trán của cô ấy.

Hơi thở ấm nóng trên mặt, làm gương mặt nóng bừng của cô ấy càng nóng hơn.

“Làm sao bây giờ, anh có thể gia hạn thời gian được không?” Anh ta hỏi.

Trịnh Miểu Miểu còn hơi mơ màng, hai mắt mê mẩn nhìn anh ta: “Cái gì?”

“Anh không rời bỏ em được.” Tần Trạch Nguyên lại hôn môi cô một cái, “Miểu Miểu, em cũng thích anh, có được không?”

“…” Trịnh Miểu Miểu nghẹn lời, còn hơi bực bội, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra em cũng thích anh sao?”

Tần Trạch Nguyên mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc, không dám tin: “Em?”

“Anh giả vờ ngây thơ cái gì, đâu phải anh chưa từng yêu đương, sao còn không nhìn ra em thích anh chứ?”

“Vậy anh, anh, là anh…” Tần Trạch Nguyên nói năng lộn xộn.

Chuyện này thật sự quá bất ngờ, anh ta cảm giác như mình đang mơ, còn nghi ngờ, có phải anh ta uống rượu nên sinh ra ảo giác không.

“Mẹ nó…” Tần Trạch Nguyên chửi bậy, “Anh con mẹ nó, anh con mẹ nó tưởng em không bao giờ thích anh.”

Trịnh Miểu Miểu rất ít khi thấy anh ta ngốc như vậy, cảm thấy hơi buồn cười: “Tại sao?”

“Vì mắt nhìn của em rất kém, anh nghĩ có lẽ em sẽ không thích anh.”

Trịnh Miểu Miểu: “…?”

“A… anh ngốc thật!” Tần Trạch Nguyên quá phấn khích, “Em thích anh thật sao?”

“Bây giờ không thích nữa!”

Cái gì, mắt nhìn kém là sao?

Tự khen mình, còn chê bai cô ấy, là có ý gì?

“Không được, em nói em thích anh, không thể đổi ý!”

Tần Trạch Nguyên bối rối, bắt đầu cởi quần áo của người ta.

“Ngày mai chúng ta kết hôn được không?”

“?”

“Ngày mai anh sang nhà em hỏi cưới.”

“?”

“Anh muốn…” Không biết từ lúc nào, Tần Trạch Nguyên đã chạm đến mấy chiếc nút kim loại, “Ăn thịt.”

Trịnh Miểu Miểu đỏ mặt, đẩy anh ta ra: “Anh cút đi!”

“Em cũng muốn phải không?” Ngón tay của Tần Trạch Nguyên buông nút áo ra, “Em ép anh uống rượu, có phải là muốn làm gì anh không?”

“Không có! Anh đừng tự phụ như vậy!”

“Nhưng anh hơi nóng.” Tần Trạch Nguyên nắm tay cô ấy, “Giúp anh đi.”

Trịnh Miểu Miểu: “…”

Vậy mà cô ấy còn nghĩ anh ta ngây thơ.

Cô ấy mới ngây thơ, đàn ông sắp ba mươi, làm sao ngây thơ được?

Trịnh Miểu Miểu rút tay ra, không làm theo ý anh ta: “Em không muốn.”

“Miểu Miểu.” Tần Trạch Nguyên thấp giọng dỗ dành, hôn lên khóe môi của cô ấy, “Miểu Miểu ngoan, giúp chú đi.”

Đầu óc của Trịnh Miểu Miểu nổ tung rồi.

“Anh đừng xưng là chú!” Cô ấy che miệng anh ta, “Anh biến thái!”

“Em có giúp không?” Tần Trạch Nguyên nghiến răng nghiến lợi, véo véo làn da của cô ấy, “Hửm?”

Trịnh Miểu Miểu hừ một tiếng, hai mắt long lanh liếc anh ta: “Anh vô lại, anh làm chuyện này với em.”

“Anh con mẹ nó muốn làm chuyện này lâu rồi.” Nghe được một tiếng thích, Tần Trạch Nguyên đã phát điên rồi, “Em ngoan một chút, nếu không, người chịu khổ sẽ là em thôi.”

Trịnh Miểu Miểu chỉ muốn mắng anh ta, cảm thấy mình bị anh ta lừa, bây giờ anh ta mới lộ ra bộ mặt thật.

Cô ấy cảm nhận được cơn kích thích mà anh ta mang đến, lúc rũ mắt, cô ấy chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của anh ta, đôi lúc tóc đen lại cọ qua cằm cô ấy.

Đầu óc của cô ấy lên xuống như sóng biển, cô ấy miễn cưỡng tìm lý do, nắm tóc anh ta đẩy ra: “Chưa tắm!”

Một câu, hai từ, trầm bổng du dương.

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, thật sự rất khó thuyết phục người ta.

Cũng may, cuối cùng người này không làm càn, anh ta ngồi dậy, quỳ gối dưới chân giường, luồn hai tay dưới người cô ấy, kéo cô ấy ngồi dậy.

Thấy cô ấy xấu hổ, anh ta cũng không nhịn được cười, ghé đến hôn cô ấy: “Sao anh lại thích em thế này?”

“Anh im miệng!”

“Em sẽ làm gì để anh im miệng đây?”

Nghe thấy lời này, Trịnh Miểu Miểu chỉ muốn lấy kim khâu miệng anh ta lại.

Chỉ vì cô ấy nói thích anh ta, bây giờ anh ta lại nói mấy lời lưu manh vô lại, không thèm che giấu chút nào.

Lỗ tai nghe thấy cũng phải xấu hổ theo.

Tần Trạch Nguyên không trêu chọc cô ấy nữa, bế cô ấy đi tắm.

“Tắm chung được không?”

“Cút!”

“Được rồi!”

Trịnh Miểu Miểu tắm thật lâu mới xong, sau đó quấn khăn tắm, tóc còn ướt sũng.

Tần Trạch Nguyên đi lấy máy sấy, ngoắc ngoắc cô ấy: “Đến đây, anh sấy tóc cho em.”

Trịnh Miểu Miểu dùng khăn mặt lau tóc, ghét bỏ: “Anh đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu và thuốc lá.”

Tần Trạch Nguyên cúi đầu, kéo cổ áo lên ngửi ngửi, nhíu mày: “Hình như là vậy thật.”

Anh ta đứng dậy đi tắm, lúc đi ngang qua còn vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đợi anh ra sấy tóc cho em.”

“Thôi đi, ai biết anh sấy thế nào, nhỡ đâu hỏng tóc em.”

“Không có, anh từng…” Tần Trạch Nguyên im bặt, sau đó bật cười, “Từ giờ chỉ sấy tóc cho em thôi.”

Trịnh Miểu Miểu tức giận ném khăn vào người anh ta, nhưng anh ta bắt lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Thơm.”

Trịnh Miểu Miểu không chịu được nữa: “Cút vào tắm đi!”

Si mê đến ngốc luôn rồi, hết nói nổi.

Nhưng Trịnh Miểu Miểu chưa từng được bạn trai sấy tóc, cũng rất chờ mong.

Cô ấy đang nằm trên giường tán gẫu với Bạch Chỉ, lát sau nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô ấy định ngồi dậy, nhưng lười.

Cơ thể ấm áp bao phủ lên lưng cô ấy, Tần Trạch Nguyên cọ cọ vào mặt cô ấy: “Ngồi dậy đi, sấy tóc cho em.”

Trịnh Miểu Miểu không nhúc nhích: “Mệt quá, không dậy nổi.”

“Xùy.” Tần Trạch Nguyên cười, véo má cô ấy, “Lại bắt đầu làm nũng rồi.”

Anh ta vừa nói vừa bế cô ấy đến sofa, đặt cô ấy ngồi lên đùi mình, thành thạo, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô ấy.

Thấy cô ấy đang gõ màn hình điện thoại, anh ta thuận miệng hỏi: “Nhắn tin với ai thế?”

“A Chỉ, em hỏi thăm cô ấy và chú nhỏ thế nào rồi.”

“Ghen tị à?”

“Không sao mà.”

“Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng.”

“Nằm mơ à?”

“Anh hiểu rõ em mà, muốn có em thì phải gài em vào tròng, không cho em quay đầu hối hận, bỏ chạy theo người khác.”

Trịnh Miểu Miểu bật cười: “Vậy thì càng không thể đi lĩnh chứng, anh mà lấy được em, anh sẽ không kiêng nể, không trân trọng em.”

“Làm gì có chuyện anh không trân trọng em? Anh con mẹ nó khác nào lột sạch sẽ trước mặt em, em muốn cái gì, anh đều cho em cái đó.”

Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Trịnh Miểu Miểu chạm vào tóc mình, sấy cũng được, rất nhẹ nhàng.

“Hình như mấy người bạn gái của anh dạy anh rất tốt.”

“Vớ vẩn, ông đây tự học.”

Tần Trạch Nguyên lại bế cô ấy đặt lên giường, Trịnh Miểu Miểu đã nhắn tin với Bạch Chỉ xong, ném điện thoại đi, vẫn còn hơi căng thẳng.

“Em nói trước, em chưa từng làm chuyện kia, cho nên nếu anh muốn…”

“Đợi đã.” Tần Trạch Nguyên sửng sốt, ngắt lời cô ấy, “Chưa làm chuyện kia là sao?”

“Chưa từng cùng đàn ông làm ——”

“Vậy đây là lần đầu tiên?”

Không biết tại sao, Trịnh Miểu Miểu cảm thấy anh ta nói ra những lời này cực kỳ khó khăn, giống như đang nặn ra từng chữ, từng chữ.

“Chứ còn gì nữa.” Cô ấy nói, “Không thì còn có thể là gì?”

“Xin lỗi.” Tần Trạch Nguyên phấn khích, “Ý em là, em không cho người kia…”

“Em muốn đợi một thời gian, nhưng sau đó đã chia tay.”

“Mẹ nó…” Tần Trạch Nguyên cảm giác như vừa trúng số, giải độc đắc.

Anh ta cảm thấy đêm nay, Trịnh Miểu Miểu đã cho anh ta quá nhiều bất ngờ.

Anh ta còn muốn hát vang: Thiểm cẩu, thiểm cẩu, mãi là thiểm cẩu, mình có tất cả!

“Sao em lại ngoan như vậy…” Tần Trạch Nguyên cúi đầu hôn trán cô ấy, dịu dàng, tôn trọng, “Anh còn tưởng em không biết bảo vệ bản thân.”

“Hóa ra bé cưng Miểu Miểu nhà mình luôn bảo vệ bản thân rất tốt.”

Trịnh Miểu Miểu được bao bọc trong hơi ấm của anh ta, còn muốn ép buộc anh ta: “Bảo vệ bản thân cái gì, bây giờ cũng sắp rơi vào tay một tên lưu manh như anh rồi.”

“Không có.” Tần Trạch Nguyên đắp chăn cho cô ấy, “Anh không càn quấy nữa, đợi ngày mai lĩnh chứng xong mới làm tiếp.”

Trịnh Miểu Miểu: “…?”

Không được, suy nghĩ như vậy, hình như là nhanh quá rồi.

Làm gì có ai đồng ý ngày mai đi lĩnh chứng cùng anh ta!

Anh ta không sợ ngày mai đi hỏi cưới sẽ bị đánh chết sao!

Quan trọng nhất là, sao chuyện này lại bị bỏ lửng thế?

Trịnh Miểu Miểu tức giận đá anh ta, bị anh ta giữ chân lại: “Đừng lộn xộn, trễ rồi, ngủ sớm đi.”

Trịnh Miểu Miểu: “…”

Đáng ghét.

Lúc đi tắm, cô ấy đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, thì ra đều phí công vô ích.

Trịnh Miểu Miểu tức giận trở mình, xoay lưng về phía anh ta.

Giây tiếp theo, đã bị anh ta nắm lấy vai xoay lại, ôm vào lòng: “Ngủ trong lòng anh.”

“…” Trịnh Miểu Miểu cũng muốn gọi anh ta là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.

Cô ấy không tin là anh ta không nghĩ gì, định táy máy tay chân thử, nhưng bị người ta chặn lại: “Em sao thế, muốn cảm nhận thử sao?”

“…”

Bỏ đi.

Trịnh Miểu Miểu không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

Cô ấy tức giận nhắm mắt ngủ, không muốn nói chuyện với người bên cạnh nữa.

Nghĩ lại, vẫn chưa hết giận, lại nhấc chân đá anh ta một cái, đột nhiên chạm phải nơi nào đó.

Còn chưa kịp nhận ra là cái gì, đã nghe tiếng người ta kêu rên đau đớn.

Trịnh Miểu Miểu chớp mắt, hình như đã hoàn hồn.

Da mặt nóng lên, lắp ba lắp bắp: “Anh…”

Có khi nào đã hỏng rồi không?

“Trịnh Miểu Miểu.” Tần Trạch Nguyên nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói, “Em muốn khiêu khích anh đúng không?”

“Em..”

“Được rồi, vậy không ngủ nữa.”

Trịnh Miểu Miểu chưa kịp phản ứng, hơi thở đã bị người ta chặn lại.

Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn nụ hôn trước đó, lại hơi dùng sức.

Lòng bàn tay của anh ta hơi thô ráp, còn mang theo hơi nóng, như đang thiêu đốt trên người cô ấy.

Trịnh Miểu Miểu muốn đẩy anh ta ra, bị anh ta giữ tay lại, đè trên đỉnh đầu, cô ấy không thể nhúc nhích.

“Anh đã cho em cơ hội, nhưng em không ngoan.” Giọng nói trầm thấp của Tần Trạch Nguyên vang lên bên tai cô ấy, anh ta dùng đầu gối tách hai chân cô ấy ra.

“Em muốn dừng lại cũng vô ích, anh kiểm soát thế trận.”

Trịnh Miểu Miểu hơi bối rối, nhưng cũng rất chờ mong.

Giọng nói run run: “Tắt đèn.”

Cả căn phòng chìm vào bóng tối mập mờ, chỉ còn chừa lại đèn ngủ âm u.

Trịnh Miểu Miểu cảm thấy cả người mình không còn thuộc về mình, linh hồn thoát khỏi cơ thể, cô ấy cảm giác như mình là người qua đường đứng xem, mà cũng là người trong cuộc.

Cô ấy cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ta, sự cuồng nhiệt của anh ta, còn nghe thấy anh ta vươn tay về phía tủ đầu giường lấy một chiếc hộp, sau đó có tiếng xé bao bì.

Cô ấy là người mà anh ta lưu luyến vấn vương đã lâu, đến giờ phút này, anh ta vẫn đối xử dịu dàng.

Giống như mũi tên chạm vào dây cung, anh ta ghé sát vào tai cô ấy, thì thầm: “Cố chịu một chút nhé.”

Thời khắc đó đã đến, cô ấy muốn hét lên, nhưng bị nụ hôn cũa anh ta chặn lại.

Anh ta mang lại cảm giác rất trọn vẹn.

Sung sướng và thống khổ đan xen, mâu thuẫn.

Cô ấy nhắm mắt, nước mắt chảy xuống.

Nếu như cô ấy biết cuối cùng sẽ ở bên anh ta.

Cô ấy đã không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Người như anh ta, dịu dàng, có thực lực, có kỹ năng, hẳn là rất hiếm có.

Trịnh Miểu Miểu cũng ngưỡng mộ bản thân mình, có thể nghĩ đến những điều này.

Tần Trạch Nguyên thể hiện rõ, anh ta là sói đói lâu ngày, mới biết đến mùi vị thức ăn, dù có kiềm chế thế nào, vẫn giày vò Trịnh Miểu Miểu đến suýt ngất xỉu.

Thậm chỉ nửa đêm, Trịnh Miểu Miểu mơ màng tỉnh giấc, cô ấy cũng không biết mình đang ở trần gian, thiên đường hay địa ngục.

Ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao, khi tỉnh dậy, cả người đau nhức.

Mà còn rất khát nước.

Trịnh Miểu Miểu định giơ tay đánh người ta, nhưng không giơ tay được, muốn mở miệng, nhưng cũng không thể phát ra tiếng động.

Như vậy cũng đủ chứng tỏ, đêm qua họ điên cuồng thế nào.

Mấu chốt chính là, đó là lần đầu tiên của cô ấy.

Đồ súc sinh.

Trịnh Miểu Miểu mắng thầm người kia mấy lần, có bao nhiêu từ ngữ đều mang ra mắng, cuối cùng cũng mở miệng bảo anh ta mang nước.

Cô ấy vừa mở miệng, chưa kịp lên tiếng, hình như người kia đã đọc được suy nghĩ, vươn tay dài cầm lấy ly nước, đút cho cô ấy uống.

Trịnh Miểu Miểu uống rất nhiều nước, còn hơi tò mò: “Sao anh biết em muốn uống nước?”

Tần Trạch Nguyên thấy cô ấy không uống nữa, anh ta uống phần còn lại, sau đó trả lời: “Tối qua em hét nhiều như vậy, chưa uống nước đã ngủ mất, chắc chắn bây giờ rất khát nước.”

Trịnh Miểu Miểu: “…”

Người này thật quá đáng.

“Anh không khát sao?” Cô ấy hỏi.

“Không.” Tần Trạch Nguyên nhướng mày, thì thầm vào tai cô ấy, “Tối qua anh uống no rồi.”

“!”

Tự dưng Trịnh Miểu Miểu đỏ mặt.

Ai đó trùm bao bố đánh anh ta một trận được không!

Sao lại có người vừa thức dậy đã cợt nhả như vậy chứ!

Nhưng mà, rõ ràng Tần Trạch Nguyên không thấy có gì sai, anh ta còn hôn lên gáy cô ấy, “Anh còn muốn…”

“Cút!”

“Được rồi, vậy anh không muốn nữa.”

“…”

Súc sinh.



Cả ngày hôm nay chỉ ở trong khách sạn.

Đến tối, Tần Trạch Nguyên gọi thức ăn giao tận nơi, mở ra, đưa đến cho Trịnh Miểu Miểu, đút cô ấy từng chút, từng chút.

Ăn xong còn giúp cô ấy lau miệng, thưởng cho cô ấy một nụ hôn bên khóe môi: “Vậy ngày mai quay về, anh đến nhà em hỏi cưới, gả cho anh được không?”

Trịnh Miểu Miểu liếc anh ta, bĩu môi: “Anh chưa cầu hôn.”

“Anh rất nóng lòng kết hôn với em mà, đợi ngày mai trở về, chúng ta đi lĩnh chứng xong, cái gì cũng sẽ cho em, như vậy không phải tốt hơn cầu hôn à?”

“Anh thì có gì?”

“Anh có rất nhiều tiền.”

“…”

“Sau này đều là của em.”

“…Em sẽ suy nghĩ.” Trịnh Miểu Miểu nghĩ ngợi một lát, lại cười, “Nhưng trước tiên anh cũng nên suy nghĩ, làm sao nói với ba mẹ em chuyện anh đã ngủ với em.”

“…” Tần Trạch Nguyên gãi trán, “Không thể nói chúng ta đang yêu đương sao, cứ phải nói chi tiết vậy à?”

“Cứ cho là anh nói chúng ta đang yêu đương đi, anh cũng không sợ sao?”

“Sợ gì chứ, chúng ta đâu phải ruột thịt, anh cũng đâu có lớn hơn em nhiều, chỉ hơn em có sáu tuổi.”

“Ừm, chỉ sáu tuổi.” Trịnh Miểu Miểu nhàn nhạt lặp lại.

“Sao nào?” Tần Trạch Nguyên véo má cô ấy, “Chê anh già à?”

Trịnh Miểu Miểu gật đầu: “Hơi già.”

“Không phải tối qua đã hầu hạ em rất tốt sao?”

“…”

Trịnh Miểu Miểu cầm một chiếc gối, ném vào người anh ta: “Cái miệng của anh có thể đừng hư hỏng như vậy được không, nói năng đàng hoàng đi!”

Tần Trạch Nguyên bắt lấy chiếc gối, bật cười: “Không phải tối qua em rất hưởng thụ sao? Em bảo anh đi vào một chút, lại còn ——”

“Im miệng!” Trịnh Miểu Miểu xấu hổ đỏ mặt.

“Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa.” Tần Trạch Nguyên rất vui vẻ, “Vậy ngày mai anh đến nhà em hỏi cưới, được không?”

“Đến, đến, đến, em nói ba mẹ em đánh chết anh!”

“Yên tâm, có đánh chết anh, anh cũng cưới em.”



Hôm sau, Trịnh Miểu Miểu về nhà một mình.

Ba mẹ cô ấy hỏi cô ấy đi đâu, tại sao hai ngày trời không về nhà.

“Con ra ngoài chơi với bạn.” Nói xong, cô ấy chạy lên lầu.

Tần Trạch Nguyên thật sự dẫn ba mẹ anh ta sang hỏi cưới, làm ba mẹ Trịnh hơi bối rối.

Sau khi giải thích rõ ràng, không ai bất ngờ: “Tôi luôn có cảm giác, hình như hai đứa bọn nó hơi thích nhau.”

“Miểu Miểu kết hôn với Tiểu Tần, chúng tôi củng yên tâm.



Họ nói xong mấy lời khách sáo, người giúp việc lên lầu gọi Trịnh Miểu Miểu xuống.

Trước đó, cô ấy luôn hoạt bát, sôi nổi, nhưng hôm nay lại rất hiền lành, ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào chú, con chào dì.”

Hai nhà ăn trưa cùng nhau, người lớn bắt đầu bàn tính chuyện kết hôn, còn nói đến sính lễ.

Trịnh Miểu Miểu lên lầu, Tần Trạch Nguyên đi theo, vừa vào phòng, anh ta đã đè cô ấy lên cửa, hôn một hồi lâu.

“Anh buông ra, đây là nhà em mà!”

“Lát nữa đi lĩnh chứng nhé?”

“Anh vội như vậy làm gì?”

“Vội kết hôn với em, muốn đường đường chính chính ngủ với em.”

Trịnh Miểu Miểu véo anh ta: “Trong mắt anh không còn chuyện gì khác à?”

“Không còn, trong đầu toàn là em, chỉ nghĩ về em, mới xa nhau một buổi sáng, anh đã có cảm một giác một giây trôi qua như một năm.”

“…”

Bỏ đi.



Tần Trạch Nguyên thúc giục không biết mệt mỏi, Trịnh Miểu Miểu đành phải thỏa hiệp.

Đúng lúc Cục Dân chính sắp hết giờ làm, hai người họ nhận được hai quyển sổ màu đỏ.

Tần Trạch Nguyên vui mừng đến ngốc luôn rồi, còn chưa ra khỏi cổng Cục Dân chính, anh ta đã kéo cô ấy đến chụp ảnh, đang lên vòng bạn bè, chú thích: [Đã kết hôn]

Trịnh Miểu Miểu cũng có nhiều bạn chung với anh ta, chớp mắt một cái đã thấy vòng bạn bè của anh ta bùng nổ.

Họ làm thế này đúng là kết hôn chớp nhoáng.

Tuy hai người họ đã quen biết nhau nhiều năm, nhưng chưa từng nghe tin yêu đương, vậy mà lại thông báo đã đi lĩnh chứng, như vậy là đủ khiến mọi người xôn xao.

Trịnh Miểu Miểu nghĩ ngợi một hồi, cũng đăng ảnh lên vòng bạn bè, lập tức nhận được rất nhiều bình luận và lượt like.

Cô ấy không định trả lời, nhưng thấy Tần Trạch Nguyên đứng đó cười mãi, đang gọi điện thoại khoe khoang với mọi người, cô ấy mới dừng bước, trả lời mấy bình luận.

Trước ngày hôm nay, cô ấy cũng chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình kết hôn với một người đàn ông nhanh đến vậy.

Cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm thế này.

Nhưng dù cho hết thảy đều xảy ra bất ngờ, cô ấy vẫn cảm thấy vui vẻ.

Vui vẻ vì làm chuyện tốt.

Mà tất cả đều là nhờ có anh ta.

Nghĩ lại mới thấy, hình như anh ta luôn là người thúc đẩy cả hai tiến về phía trước, anh ta luôn luôn kiên trì, luôn luôn nhẫn nại, bao dung.

Cũng là anh ta, luôn luôn cho cô ấy dũng khí để làm lại, cho cô ấy cơ hội phạm sai lầm, cho cô ấy tự do trải nghiệm và học hỏi.

Anh ta mãi mãi đứng sau lưng cô ấy.

Chỉ cần cô ấy quay đầu, sẽ luôn luôn nhìn thấy anh ta, anh ta sẽ mỉm cười với cô ấy, dang tay đón chào.

Trịnh Miểu Miểu cảm thấy cuộc đời mình cực kỳ may mắn.

Sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, được tự do, vô tư, không phải lo lắng cơm ăn áo mặc

Lớn lên hạnh phúc, lại có một người luôn luôn yêu cô ấy.

Không biết kiếp trước, cô ấy đã tích bao nhiêu công đức.

Cuối cùng, Tần Trạch Nguyên cũng nói chuyện điện thoại xong, lại dang hai tay ôm cô ấy: “Bà xã, ôm một cái.”

Trịnh Miểu Miểu lao vào vòng tay của anh ta, ôm anh ta, dịu dàng, chân thành: “Cảm ơn anh vì đã luôn yêu em.”

“Xùy.” Tần Trạch Nguyên vui vẻ, “Có gì mà cảm ơn?”

“Anh nghiêm túc một chút đi, em khen anh, em cảm động, anh cũng không đàng hoàng được một chút à?”

“Anh muốn nói, nếu cần cảm ơn, anh mới là người phải cảm ơn.” Tần Trạch Nguyên nói, đứng đắn hơn, “Cảm ơn em vì đã bằng lòng quay đầu nhìn anh.”

“Cảm ơn anh vì đã bằng lòng đợi em.”

“Anh chào đời trước em, cho nên anh đợi em là bình thường, anh cam tâm tình nguyện.” Tần Trạch Nguyên vuốt ve vành tai của cô ấy, “Cảm ơn em vì đã bằng lòng yêu anh.

“Vậy thì, sau này anh vẫn nhường nhịn em, chiều chuộng em, dung túng em, có được không?”

“Em đừng nói nhảm, ngoại trừ em, anh còn có thể làm vậy với ai nữa?”

“Có anh thật tốt.”

“Đương nhiên.”

“Tần Trạch Nguyên, anh có thể đàng hoàng một chút được không?”

“Anh yêu em, Miểu Miểu.”

“Em cũng yêu anh.”

Thật may mắn, đời này gặp được anh.

Có thể dũng cảm, tự do phạm sai lầm, đến cuối cùng đã có được đáp án dành cho riêng mình.

Đâm đầu vào tường, xoay người lại, vẫn đạt điểm tối đa, giành chiến thắng.

[Hoàn toàn văn]