Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Trên Trời

Chương 7: Những Mảnh Gỗ Mục




Chương 7: Những Mảnh Gỗ Mục

Thuyền trưởng Phong Ưng ngồi tại lan can buồng lái, vẫy tay tiễn tất cả huynh đệ của đi hết sạch. Và khi người cuối cùng trong số đám thuyền viên biến mất dạng, thuyền trưởng Phong Ưng mới bắt đầu gãi cổ gãi tai một cách điên cuồng.

Còn vẻ mắt hắn ta thì dần hiện lên một vẻ thèm thuồng và “thống khổ”:



“Lũ mõm nhôm. Bọn bất hiếu. Graaaa! Rõ ràng là muốn đẩy đại ca các ngươi vào chỗ c·hết mà. Hừ. Tưởng ra ta sợ các ngươi sao? Chỉ là đi uống rượu một mình thôi mà. Ca đây sợ chắc...” - Hùng hổ được một chút, vẻ mặt của thuyền trưởng Phong Ưng lại ngay lập tức hiện ra vẻ buồn thối ruột:



“Ga Ha ha. Nhưng chẳng lẽ lại đi uống vụng một mình? Uống một mình thì uống làm cái gì chứ?? HAAAAAH.”



Phong Ưng gục mặt xuống, than vãn:



“Không biết mấy tên bằng hữu rượu thịt của ta có ở trong thành không nhỉ? Chẹpp. Mà mời ai đây? Ta đâu có muốn mới sáng ra đã say sấp mặt mà lại đi mời đám đấy. Chẳng lẽ hiện giờ không còn ai có thể cùng Phong Ưng ta đối ẩm ngâm th--!?”



Bỗng. Phong Ưng nhìn thấy có hai tên thanh niên vừa mới đi ra từ khoang dưới. Thấy chúng, miệng của Phong Ưng chợt cong nhanh lên, nở ra một cười tươi tắn đầy vẻ cơ hội. Hắn gọi lớn:



“Đoan lão đệ dậy rồi sao?!”



Đoan Cực ngay lập tức ngẩng lên vẫy tay chào vị thuyền trưởng:



“Kha kha kha! Đó là nhờ ơn Phong Ưng đại ca khi đó đã giúp ta ổn định linh khí!”



“Ha ha. Chuyện nhỏ thôi.” – Rồi hắn quay ra hỏi Tiểu Cẩu:



“Hai đệ định vào thành ư? Mà lão ân sư đâu?”



Tiểu Cẩu đáp lời:



“Lão Cẩu!... ờm… Lão ta đi ngủ rồi… tuổi già ý mà.”



“Ồ hồ hố!” – Thuyền trưởng Phong Ưng cười nham hiểm vì hiểu được ý. Hắn tiếp tục hỏi xã giao:



“Vậy giờ hai đệ định đi đâu?”



“À. Tại vì cái tên đần này vừa mới tỉnh lại đã đòi đi uống rượu. Đệ sợ hắn lại gây chuyện, nên đi theo cùng.”



“Quái gì?! Rõ ràng là đống lá vừa rồi của ngươi không là hàng rởm, nên ngươi bảo sẽ dẫn ta đi uống rượu để tạ lỗ-GFHAJKDKWJNMAALW”- Đoan Cực còn chưa nói hết thì bị Tiểu Cẩu bịt mồm lại.



Thế nhưng, thuyền trưởng Phong Ưng đã kịp nghe được tất cả những gì cần nghe. Hắn hơi nuốt nước bọt, ngó nghiêng xung quanh vài lần rồi cười tươi trông rất hào sảng:



“Ồ vậy ư. Lưu Hương Thành có rất tửu lâu chất lượng. Hai đệ đã quyết định đi đâu chưa?”



“… Về việc này. Thực ra bọn đệ mới tới đây lần đầu. Nên tính vừa vào thành vừa hỏi đường luôn.”



“Ồ! Vậy không được rồi. Đường đi nơi đây rất ngoằn nghèo, mà lại rất nhiều gian thương. Hai đệ không có kinh nghiệm thì dễ bị lừa lắm.”



“Vậy sao đại ca không chỉ đường cho bọn ta? Có gì, hắn mời!” – Đoan Cực vỗ ngực tự hào.



Thuyền trưởng Phong Ưng chỉ đợi có vậy, làm vẻ phân vân một chút rồi “đành” gật đầu đồng ý:



“Rượu thì ca đây chẳng ham. Nhưng nếu là làm thổ địa cho hai vị hiền đệ đây… Thì cung kính chẳng bằng tuân lệnh.”

Chỉ cần biết có vậy, Phong Ưng liền nhảy xuống boong thuyền với một tư thế thật uy vũ hiên ngang. Hắn đút tay vào áo, lấy ra một cái túi gấm nhỏ bằng nửa lòng bàn tay.



“Không gian giới cụ?” – Tiểu Cẩu kinh hãi phản ứng.



“Kha kha kha!” – Thuyền trưởng Phong Ưng bật cười, lắc đầu giải đáp:



“Ca chỉ là một Không Thuyền Sư, bữa nay bữa mai lo còn chẳng xong thì sao đủ tiền mà mua thứ xa xỉ đấy. Đây chỉ là một túi trữ vật trung phẩm mà thôi.”



“Không gian giới cụ? Túi trữ vật? Đó là cái gì??” – Đoan Cực gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.



Tiểu Cẩu thấy vậy, liền giải đáp một cách tùy ý:



“Không gian giới cụ, là một loại linh cụ mang tính đột phá nhất từ khi Diễn Thiên Kỷ bắt đầu, là kết tinh của toàn bộ thiên tài địa bảo và tri thức có liên quan đến Không Gian Đại Đạo của tu sĩ Linh Hà, thâm ảo vô cùng.

Không phải ai cũng biết hoặc từng nghe đến chúng, nên ngươi chưa từng nghe thấy là cũng phải.”



“Hừ! Là do ta không thích quan tâm đến mấy thứ đau đầu thôi. Chẳng phải bây giờ ta cũng đã nhìn thấy một cái rồi sao? Hừm, mà nhìn xuôi nhìn ngược thì cái túi này cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng toát ra một chút linh lực nào. Không gian giới cụ cũng chỉ có thể.” – Đoan Cực lấp liếm.





Thuyền trưởng Phong Ưng nghe vậy bật cười, vỗ vai hắn bảo:



“Ha ha, Đoan Cực lão đệ nói cũng phải. Mấy cái thứ thâm ảo như thế này, nói suông thì rất khó tưởng tượng. Vậy thì để ca sử dụng cho đệ xem được không?”



Đoan Cực không cần nghĩ nhiều, lập tức gật đầu lia lịa.



Thuyền trưởng Phong Ưng duỗi ngón tay, nhẹ nhàng đút tay vào miệng túi.



Thoạt đầu, Đoan Cực cảm thấy hết sức thú vị khi thấy Phong Ưng có thể đút vừa cả một bàn tay thô to vào một cái túi bé nhỏ như vậy. Nhưng tiếp sau đó, hắn ngay lập tức há hốc mồm ngạc nhiên, trước cảnh Phong Ưng lôi ra từ cái túi một thứ hình hộp hình chữ nhật to bằng cả người của hắn!



“Đ-đây đây là…!” – Đoan Cực lắp bắp. Từ lúc bước chân vào giới tu hành đến giờ hắn đã thấy được lắm điều quái lạ. Nhưng thứ ảo thuật này là lần đầu tiên hắn được chứng kiến.



Ở cạnh bên, Tiểu Cẩu như đọc được vẻ mặt của Đoan Cực, liền tự nguyện giải đáp:



“Không phải thứ gì quá mức thần kỳ đâu. Đút thứ lớn vào thứ nhỏ chỉ là một trong những công dụng của Không gian giới cụ. Những không gian giới cụ đỉnh cấp nhất hiện giờ thậm chí còn có thể mô phỏng cả một vùng không gian chân thực, rộng đến cả hàng vạn mẫu. Về bản chất thì không hề khác động thiên của Thiên Nhân là bao. Còn Túi trữ vật không hẳn là một loại linh cụ, mà giống với khái niệm “pháp khí” mà người xưa hay dùng hơn. Nguyên liệu chủ yếu để tạo ra một cái chính là sử dụng dạ dày của loài Thao Thiết. Loài linh thú này vốn sắp bị tuyệt chủng. Nhưng bởi vì công dụng của túi trữ vật mà hơn trăm năm trở lại đây, chúng đã được rất nhiều thế lực tu sĩ nhân giống và chăn nuôi. Thành ra… khừm khụ khụ… Ta hơi lạc đề, xin lỗi. Nói chung là, tuy chỉ là đồ mô phỏng tối giản, nhưng một chiếc túi trữ vật trung phẩm như thế này thì cũng có diện tích tầm năm tấc, có thể ngăn cách linh khí và cắt giảm trọng lượng đồ vật được chứa. Là một thứ mà hiếm có tu sĩ bình thường nào có thể có được…”

Nói xong, Tiểu Cẩu cố không liếc mắt về phía thuyền trưởng Phong Ưng. Hắn quyết định là sẽ không đào quá sâu về vị đại ca mới nhận này.



Về phía Phong Ưng, hắn ta vừa nghe Tiểu Cẩu nói vừa im lặng gật gù, cố thể hiện rằng mình hiểu được toàn bộ những gì mà tên tiểu đệ mới nhận này vừa nói, cốt là để giữ phong phạm của một vị đại ca. Chứ thật ra hắn cũng chẳng hiểu cái thằng tiểu tử này đang nói cái quái quỷ gì cả?



Và hắn tưởng rằng cứ giữ thế này thì mọi chuyện rất nhanh sẽ êm xuôi, thế nhưng tên lắm mồm Đoan Cực đột nhiên lại nổi hứng ham học hỏi, bất thình lình hướng một ánh mắt long lanh về phía Phong Ưng và gặng hỏi:



“Là thật sao Phong Ưng đại ca?! Còn có thứ kỳ diệu như vậy sao? Vậy nếu có một cái, thì ta sẽ đựng được rất nhiều đồ đạc mà không cần phải khuân vác, hay xuống nước lài nỉ tên thượng đẳng Tiểu Cẩu đỡ hộ rồi. Ha ha.”



“À. À thì… Đúng.” – Phong Ưng, gật đầu.



Đoan Cực hô vang vui sướng. Từ đó trở đi, hắn đã có thêm một mục tiêu mới trong cuộc đời của mình.



Thuyền trưởng Phong Ưng thấy vậy cũng cười hùa theo một chút, rồi nói:



“Thôi thôi. Mấy cái lý thuyết khô khan này thì đợi lên bàn nhậu hãng bàn. Giờ cứ phải chọn chỗ uống rượu đã.”



Tiểu Cẩu không thèm nhìn Đoan Cực đang bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày mà gật đầu đồng ý:



“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”



“Aha. Vì đây là lần đầu hai đệ đến đây. Sao không chọn chỗ nào để ngắm cảnh, uống một chút Bạch Phong Cúc với đá lạnh rồi thưởng thức gió trời.”



“Ừm. Bọn đệ thì như thế nào cũng được.”



“Tốt! Quyết đoán lắm! Vậy thì đến Vọng Tước Gian thôi. Khà khà, khi nãy ta chọn lôi ra Đại Ưng Đầu đúng thật là ý trời mà.”



“Đại… Ưng Đầu?”



“Đúng. Ta quên chưa giới thiệu cho hai đệ.” – Phong Ưng chỉ vào khối hình hộp chữ nhật mà mình vừa mới lôi từ túi trữ vật và giới thiệu:



“Đây là Đại Ưng Đầu. Chiến hữu đã theo ta suốt gần mười năm.”



“?? Thứ này?” – Tiểu Cẩu cau mày, nghiêng đầu quan sát khối hộp đó mà thầm giải đáp xem ý của Phong Ưng là gì? Và rồi hắn chợt ngộ ra, nói lớn:



“Khôi lỗi thú?!”



Thuyền trưởng Phong Ưng mỉm cười, đặt bàn tay lên khối hộp và bắt đầu vận linh theo pháp quyết. Linh khí từ người hắn toát ra, truyền thẳng về phía khối hình hộp. Nhanh chóng, từ khối hình hộp chữ nhật đó cất lên vô vàn tiếng bánh răng, tiếng ma sát và tiếng cơ quan chuyển động.



Khối hình hộp bắt đầu biến đổi trong những âm hòa ca. Đầu tiên là hình dạng, tiếp đến là kích thước và rồi là hai chân đứng thẳng, cùng với một bộ cánh và “lông vũ” dang rộng một vẻ hiên ngang. Khối hình hộp đơn giản vừa rồi, giờ đã biến thành một con mộc ưng khổng lồ uy vũ, có sải cánh rộng đến hơn mười năm trượng!



Linh khí bạo phát. Tiếng kêu rít chói tai. Sát khí ngập tràn như là hung thần muốn đoạt mạng.



Tiểu Cẩu ngước nhìn, tâm dung động. Đoan Cực ngã ngửa, lòng ước ao. Cả hai người bọn họ mỗi người một ý nghĩ, nhưng không một ai biết rằng, trước mặt mình lúc này là một thứ v·ũ k·hí đã từng được khắp bảy trăm dặm Huyền Phượng Chi Quan đặt cho cái tên Huyết Ảnh Tử Vong Ca!



“Đừng có hoảng. Đồ cũ dùng lâu năm nên hay bị trục trặc đấy” – Nói rồi, Phong Ưng đá liên tục vài phát vào người con mộc ưng. Con mộc ưng phát ra vài tiếng rỉ sắt và rơi xuống vài miếng bánh thiu, vài mẩu xương gà, vài mai linh tệ với một cái áo yếm rách, rồi yên ắng trở lại. Linh khí biến mất, tiếng rít mất đi, sát khí vừa rồi thì ra cũng chỉ là hư ảo do một chuỗi những tiếng động tạo thành.



Đoan Cực há mồm chẳng biết đang nghĩ gì. Còn Tiểu Cẩu thì cau mày hỏi:



“Chúng ta sẽ bay vào thành bằng thứ này ư?”



“Ừ.” – Phong Ưng đáp luôn.





“N-nó… có an toàn không?”



“?! Ca cảm thấy hơi bị xúc phạm đấy nhá! Tuy Tiểu Ưng Đầu đúng là hơi có tuổi và ít khi được đem đi bảo trì thật. Nhưng mà bay vẫn tốt lắm. Lại còn rất êm, vừa bay vừa ăn, vừa luyện tập, vừa… Khừm cũng được.”



“Huynh… chắc chứ?”



“Lại còn đùa. Cả ba đời chủ nhân của nó, tính cả ta. Chưa từng có ai đang bay thì bị ngã c·hết cả.”- Phong Ưng ướt ngực.



Tiểu Cẩu lạnh sống lưng:



“Chưa sao? Chỉ là không c·hết thôi ư?? Ha ha. Thưa đại ca.”



“Hả?”



“Chúng ta đi bộ có được không?”



“Vở vẩn! Đường đi xa lắm, đi bộ biết bao giờ thì tới? Đã thế, thân làm huynh trưởng, ta đâu nỡ để tiểu đệ của mình phải mỏi chân. Thôi nào, đi lên thôi. Suốt nửa năm trời không được cất cánh, chắc Tiểu Ưng đầu nhà ta đang vã lắm rồi”



“Nửa năm?” – Tiểu Cẩu cười cười, vội vã quay ra nói với Đoan Cực:



“Hay hôm nay ta nợ đ--”



Tiểu Cẩu còn chưa kịp nói hết thì đã thấy Đoan Cực ngồi chễm trệ ở trên lưng con mộc ưng từ lúc nào không hay? Đã thế, trông hắn còn có vẻ rất phấn khích và sốt sắng.



“Hai người còn đợi gì nữa! Mau lên mau lên!” – Đoan Cực có vẻ là không nhịn nổi nữa rồi.



Bốp.



Tiểu Cẩu tự vỗ mặt của mình, cảm thấy đời người thương hải tang điền, ôi sao mà thật ngắn ngủi.



~ ~ ~ ~

Lúc này, tại độ cao khoảng tầm ba mươi trượng trên bầu trời thành Lưu Hương, có một con mộc ưng khổng lồ đang lướt bay theo gió.



Từ trên lưng chim, Tiểu Cẩu có thể nhìn đường toàn bộ quang cảnh của tòa thành dân cư này.

Nơi đây có rất nhiều công trình kiến trúc lớn, với đủ thứ kiểu hình độc đáo mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Trong đó đáng chú ý nhất, chính là một tòa lầu các sơn son gỗ vàng nhìn trông vô cùng rộng lớn thênh thang, được bao bọc trong một màn linh quang kết giới hư hư ảo ảo. Cùng với một quần thể những khối kiến trúc phân tầng, được xây dựng trên một đại thụ khổng lồ cao chắc phải tới bốn mươi trượng.

Tuy khổng lồ là vậy, nhưng cây đại thụ này lại trụi trơ cành lá, thậm chí những cành chính của nó còn đã bị cưa bỏ, thành ra có độ phủ tán cây không quá rộng.



Và theo như lời của Phong Ưng, thì Vọng Tước Gian, nơi mà ba người họ sẽ đến uống rượu chính là khối kiến trúc ở tầng thứ tư của cây đại thụ này.



Tiểu Cẩu bắt đầu suy tư. Hắn không cảm nhận được một chút linh nào từ cây đại thụ kia.

Mà người đời ai ai cũng biết, linh là minh chứng của sự tồn tại, không chỉ sinh linh mà thậm chí trong cả cát, sỏi, tử thi cũng ẩn chứa linh. Và vật vô linh, chắc chắn là một thứ gì đó chẳng hề tồn tại. Hắn lên tiếng hỏi:



“Cây đó là gì?”



Phong Ưng, lúc này vốn đang tập trung điều khiển mộc ưng, nghe thấy Tiểu Cẩu hỏi vậy liền lên tiếng trả lời, giọng của hắn có hơi chút t·ang t·hương:



“Cây này đã từng có rất nhiều tên. Nhưng kể từ khi Lưu Hương thành được dựng lên thì người đời chỉ gọi nó là Lưu Hương Cổ Thụ. Chắc hẳn đệ cũng đã nhìn ra.

Cái cây này đ·ã c·hết từ lâu rồi. Hồi còn nhỏ, ta được nghe kể rằng, một vị sơn chủ trong quá khứ của Cầm Tước Sơn trong một lần đi ngang qua thì nghe thấy tiếng cây này than khóc, khóc rằng nó muốn sống, muốn được tiếp tục tồn tại để chứng kiến sự biến chuyển của thế gian.



Vị sơn chủ đó thương tình đại thụ đã cùng vùng Huyền Phượng Chi Quan trải qua biết bao thăng trầm mà tự tổn thọ mệnh, thi triển thần thông.

Ngài đã dùng bảy ngày bảy đêm, rút hầu như toàn bộ linh ở trong cái cây ra, đồng thời khắc chú ấn, khiến cho linh không thể bám vào cây nữa. Từ đó, cây này không linh, nên không thể t·ử v·ong mà cũng chẳng thể nào mục rữa.

Sinh mệnh của nó đời này kiếp này sẽ mãi mãi được bảo tồn ở tại đúng khoảnh khắc mà nó chuẩn bị lìa đời.”



“…” – Khóe mắt của Tiểu Cẩu bỗng dưng rơi ra một đường lệ. Hắn không lau đi, cứ để kệ đó cho mọi thứ tự khô rồi nói lên nhận định của chính mình:



“Vậy theo lời huynh nói, thì cây này vẫn còn linh, chẳng qua là ít đến nỗi mà đệ không thể cảm nhận được thôi, đúng chứ?”



“Ừ, chính là thế… Nói thật thì đến ca cũng không cảm nhận được. Nhưng nhiều người có tu vi cao thâm, cảm linh sâu sắc thì lại có thể.”



“… Vậy thì cái cây này chỉ là đang kéo dài thời khắc phải c·hết mà thôi. Đệ cho rằng, cái giá này là quá lớn.”



“Có lẽ là vậy. Nhưng mà đừng nghĩ nhiều về nó. Chuyện của quá khứ xa xăm là dùng để cảm thụ, chứ đâu phải là dùng để tự làm mình mệt não?”





Tiểu Cẩu hơi trầm ngâm:



“Nhưng mà một chút t·ang t·hương, chẳng phải sẽ khiến vị của rượu thêm sâu đậm hay sao?”



“Câu này…” – Phong Ưng giơ ngón tay cái:



“Ca xin phép được dùng lại.”



“… … Không.”



“Thôi nào. Đệ đệ yêu quý của ta. Đệ không thể nào mà biết được giá trị của câu nói này đâu. Thử tưởng tượng đám nữ nhân và bợm nhậu sẽ nhìn đệ bằng ánh mắt sùng kính như thế nào, sau khi nghe được câu này mà xem!”



“Khôngg.”



Một lúc sau, mộc ưng bay đến được Vọng Tước Gian.



Ngay khi con ưng đậu xuống khu vực đáp của phi hành linh cụ, ngay tức khắc có bốn người tạp vụ vác bậc thang chạy ra đón tiếp ba người Tiểu Cẩu.



“Cung nghênh chư vị đại nhân!” – Bốn người tạp vụ đồng thanh hô. Họ chẳng cần biết người đến là ai, chỉ biết được một bài học quan trọng nhất là có thể đáp được xuống Vọng Tước Gian này thì đều là tu sĩ có máu mặt, có tiền hoặc có thực lực, phải tận tâm mà chào đón.



Phong Ưng từ trên lưng mộc ưng nhảy xuống, trông thấy người quen liền cười hào sảng gọi:



“Tiểu Đinh Đinh phải không?”



Một trong bốn người tạp vụ đi tới đáp lời:



“Thưa Phong Ưng đại nhân. Đinh Lễ có mặt.”



“Kha kha. Tên khốn này. Mấy tháng không gặp, tự dưng ngươi đổi nết quá vậy? lễ độ với trang trọng đến sởn hết da gà.”



“Dạ. Tạp nhân không dám vô phép... Chưởng quỹ sẽ trừ lương của ta.”



“? Từ bao giờ ngươi lại sợ tên mập đó…Hwa Ha ha. Hiểu rồi, hiểu rồi. Chẳng trách. Tầm này chắc thê tử ngươi sinh rồi đúng không? Dược thảo ta đem về tốt chứ? Trai hay gái?”



“Dạ, cảm tạ linh dược mà đại nhân tặng. Nô phụ may mắn sinh được một nam hài ạ.”



“Hồ hồ. Tốt! Lên chức phụ thân một cái là đổi nết ngay. Nhớ gửi lời chúc mừng của ta đến bá phụ đấy.”



“Vâng, tiểu nhân chắc chắn sẽ chuyển lời.”



“Thôi đi. Mà chỗ ta hay ngồi có ai đặt chưa?”



“Dạ bẩm chưa ạ.”



“Vậy thì cho ta một bàn như mọi lần.”



“Dạ vâng, mời chư vị đại nhân” – Người tạp vụ cúi đầu, đưa tay mời.



Tiểu Cẩu lúc này cũng vừa nhảy xuống khỏi lưng chim, liền gật đầu đáp lại. Hắn nói với Phong Ưng:



“Huynh có vẻ rất được người nơi đây quý mến. Từ tu sĩ cho tới phàm nhân.”



Phong Ưng gãi đầu cười:



“À, chắc vậy. Với ca thì chỉ có khách hàng với cả khách hàng tiềm năng mà thôi. Còn lại không phân biệt.”



“Hừm. Suy nghĩ của huynh giống với những châu vực khác hơn là nơi đây đấy.”



“Thì phải bươn chải kiếm miếng ăn. à mà sao vẫn chưa thấy Đoan Cực lão đệ đâu nhỉ?”



“Hắn… vẫn ở trên đấy.”



Phong Ưng ngạc nhiên, nhìn lên con mộc ưng của mình thì thấy Đoan Cực giờ vẫn đang ôm hôn thắm thiết tấm lưng chim. Rồi hắn và Tiểu Cẩu cùng lên tiếng gọi thử.

Thế nhưng tên kỳ quặc này vẫn cứ ôm con chim mãi mà chẳng buông. Xong còn nói cái gì mà, mơ ước thành sự thật, có c·hết cũng không xuống gì đó.



Phong Ưng cười khổ, đành phải hứa rằng sau khi uống rượu xong, sẽ cho Đoan Cực cầm lái con mộc ưng một đoạn thì cái tên này mới chịu ngoan ngoãn đi xuống để cho hắn cất chim vào túi.



Sau đó, ba người bọn họ cùng nhau đi tới một “tổ chim” lớn được treo lơ lửng giữa không trung.