Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Trên Trời

Chương 6: Những Kẻ Đồng Hành




Chương 6: Những Kẻ Đồng Hành

~ ~



“Này Đoan Cực. Mau dậy đi”



“H-hả? Ai?...Tiểu Lệ?!... Tiểu Lệ ư… Để ca ngủ thêm chút đi.”



“Gì chứ? Đoa~ Ca ca à, mau dậy đi trời sắp sáng rồi.”



“Để ta ngủ thêm chút thôi. Hôm qua ta mệt quá. Rồi ta sẽ dẫn muội tới Minh Thủy Thành chơi.”



“Ca à! Ca! Thuyền sắp đến nơi rồi kìa!”



“Ha ha, Tiểu Lệ của ta khi giận trong thật đáng yêu.”



“Huy~ Đoan Cực! Bỏ chân ta ra mau!”



“Yên nào. Để cho ca thơm một cái thôi. Chụtttt”



“BÀ NỘI CHA MÀY!”



~ ~



BỐP!!!



“Háh!” – Đoan Cực mở mắt bừng tỉnh mộng! Hắn vội vã ngó nghiêng tứ phía xung quanh, rồi ngơ ngác nhìn xuống cái mũi nhớp nháp của hắn.



Trong cơn mê màng, Đoan Cực đưa tay ra sờ thử thì cảm thấy mũi của mình hình như hơi đau đau. Hắn nghiêng đầu sang, trông thấy Tiểu Cẩu đang điên cuồng cọ rửa và lau mạnh bắp chân, rồi ngây ngô hỏi:



“Máu? Sao mũi ta lại chảy máu.”



Tiểu Cẩu siết chặt tay, nghiến két răng, cố giữ nụ cười thân thiện trên môi và cố từ tốn đáp lại:



“Do thương thế của ngươi chưa lành hẳn đó. Đừng lo.”



“Ồ. Vậy ư?... Mà sao mũi ta cảm thấy bầm dập vậy?”



“KHA. Kha kha. Mau dậy nhanh đi. Chúng ta tới thành Lưu Hương rồi kìa.”



~



GRAHHHHHHHH!



“Đồ c·hết băm c·hết bằm! Đồ Trư Cẩu c·hết tiệt! Thằng khốn nạn đáng chém ngàn đao. Tên khốn kiếp tàn độc còn hơn cả những Cồn NGAO tàn độc nhất. Cái thứ phản bội bằng hữu, đâm lén sau lưng. Đáng hận! Đáng khinh! Quỷ tha ma bắt! Đến cả những thứ kinh khủng nhất chui ra từ tận sâu Cửu U ÂM TÀO cũng chẳng thể nào mà so được với sự ác ôn của ngươi. AGRGHHHHHHAHAHAHR!” – Đoan Cực ôm mũi, quỳ rạp dưới sàn mà thét gào như là bị cắt tiết.



Đứng bên cạnh đó, Tiểu Cẩu nhăn nhó thở dài. Hai hàng lông mày của hắn giờ đã cau có đến mức uốn éo, cong queo không còn nhìn ra hình dạng. Hắn hỏi:



“Ngươi xong chưa. Ta đâu có đá mạnh đến thế?”



Đoan Cực chợt bẻ ngược cổ ra, hai mắt bừng bừng sát khí:



“Vậy ngươi cúi xuống đây để ta đá lại một cái đi! Đá nhẹ thôi. Graahh, đau c·hết đi được!”



“Ha, hừm, hừ. Còn không phải là do ngươi định s·àm s·ỡ chân của ta trước sao?! Ta đây chỉ là tự vệ. Là một t·ai n·ạn thôi.”



“Grah! Khi nào Thánh Hỏa Thần Quyền của ta xuyên thủng bộ lòng dạ ác độc bỉ ổi của ngươi, thì đó mới là t·ai n·ạn!”



“Thánh Hỏa T-- Xxựt?! Đấy, ta đã bảo là giao du với Lão Cẩu ít thôi. Giờ ngươi bị lây cái bệnh này của lão rồi đấy. ” – Tiểu Cẩu không thích cái tên này một chút nào.



“Hừ. Vẫn còn đỡ hơn ở gần tên khốn nhà ngươi.” – Đoan Cực đứng dậy, cắn răng vận linh khí lên vùng mũi. Nhận được linh lực, mũi hắn ngừng chảy máu và những vết thâm tím cũng bắt đầu dần lành lại. Thế nhưng cơn đau vẫn sẽ còn tiếp tục.



Cảm thấy có lẽ là mình cũng có một phần lỗi, Tiểu Cẩu đi tới chỗ bọc hành lý của mình và lấy ra một nắm lá thuốc, đưa cho Đoan Cực, bảo:



“Này. Tự nhai rồi đắp lên mũi đi.”



Đoan Cực nhận lấy, cảm thấy nghi ngờ và hỏi:



“Cái gì đây? Thuốc độc hả?”



“Hừ! Nhìn là biết Hàn Sương Tú Diệp rồi còn hỏi. Thôi đừng lằng nhằng nữa. Coi như ta tạ lỗi.”



Đoan Cực nghe vậy, sững sờ ngạc nhiên, vội quát:



“Tên ma đầu! Ngươi là ai? Cẩu đệ yêu quý của ta đâu?!”





“Không cần thì thôi” – Tiểu Cẩu nghiến răng.



Đoan Cực cười khểnh, vội giật lấy chỗ lá và bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Khi đắp bã lên mũi, thì hắn ngay lập tức cảm thấy có một cơn mát lạnh lan tỏa ra, áp chế hoàn toàn cơn đau ê ẩm hoàn.



Cảm thấy dễ chịu vô cùng, Đoan Cực che miệng, làm vẻ mặt kinh hoàng:



“Há?! Là thật!... Nhưng nếu đúng thật là ngươi. Vậy chẳng lẽ... Ngươi đá ta mạnh quá, khiến đầu óc ta bị chấn động đến hoang tưởng rồi? Và tất cả chỉ là một giấc mơ.

Vì chẳng thể nào cái tên lòng lang dạ cẩu, suốt ngày thích cằn nhằn và lên lớp dạy dỗ người khác như Cẩu đệ ngươi, lại biết tự nhận lỗi và chia sẻ đồ tốt với người khác chứ?”



“Đi c·hết đi.” – Tiểu Cẩu lạnh lùng, đá tung cửa rời đi.



Ở lại một mình, Đoan Cực ôm bụng, phì cười ngặt nghẽo một lúc, rồi chạy đuổi theo Tiểu Cẩu.



“Cẩu đệ! Đợi ta!”



~ ~



Trời sáng tinh mơ.



Đang ngồi đung đưa chân trên lan can boong thuyền, Đoan Cực nhìn xuống không cảng của tòa thành mang tên Lưu Hương này mà bày tỏ sự thất vọng với Tiểu Cẩu:



“Chỉ vậy thôi sao? Ta tưởng không cảng nơi đây nó phải… giống không cảng hơn chứ?! Thế này thì thật quá thất vọng.”



Vẻ mặt của Tiểu Cẩu giờ đang vô cùng thờ ơ, hơi liếc mắt xuống thứ “tổ hợp công trình” mang tên không cảng mà thuyền Thập Niên Phi Yến đang bay về.



Nó gồm có hai dải tường thành bao bọc bên ngoài, một khoảng đất rất rộng được đánh phân khu rõ ràng ở trong. Và sáu cây cầu dốc hướng nghiêng lên trời, cao tới khoảng mười trượng để cho thuyền phi hành có thể đáp và trượt xuống.



Tiểu Cẩu thu ánh mắt về, đáp dửng dưng:



“Có gì lạ?”



Đoan Cực chẳng thể nào tin nổi điều mình vừa mới nghe, vội cãi lại:



“Không có gì lạ? Mấy cái thứ mà cũng được gọi là không cảng? Rõ ràng là một chỗ chơi đùa cho trẻ con thì đúng hơn, chẳng qua là hơi rộng một chút”



Tiểu Cẩu lắc đầu ngao ngán:



“Thành Lưu Hương này, dù gì thì cũng chỉ là một khu dân cư tam cấp. Có không cảng ở mức cơ bản như vậy là ổn lắm rồi. Đâu thể như những thành trì ngũ, lục cấp mà chúng ta đã đi qua được?

Với cả ngươi đâu phải là thành chủ hay đã phải bỏ ra một đồng linh tệ nào để xây cái thành này đâu. Bức xúc cái nỗi gì?”



“Gừ. Chỗ này nhìn sơ sài đến mức nguy hiểm như vậy. Đã thế nhìn qua còn chẳng có trận pháp hay linh cụ bảo hộ gì. Lỡ x·ảy r·a t·ai n·ạn c·hết người thì sao?”



“Hừm. Dễ là có án mạng thật đấy.”



“Thật ư?... Đó! Ta đã nói mà.”



“Ừ. Nếu ngươi cứ to mồm chê bai quê nhà của người khác như vậy, thì không sớm thì muộn cũng bị ném khỏi thuyền. Và ngươi thì nào có thể tự bay hay có phi hành linh cụ?” – Tiểu Cẩu hơi liếc mắt ra phía sau để ra hiệu.



Đoan Cực nghe vậy liền chột dạ, khẽ khàng liếc nhìn xung quanh thì đang thấy có một vài ánh mắt đằng đằng sát khí đang hướng về phía mình. Hắn vội vàng ngậm miệng và ngẩng nhanh đầu lên trời để giả vờ huýt sáo.

Chỉ là hắn ngẩng mạnh quá, đến nỗi chỗ bã thuốc đắp trên mũi hắn cũng bị văng mất ra ngoài.



Thấy vậy, Tiểu Cẩu liền cười cợt một phen. Đoan Cực thẹn quá liền chửi lại. Hai người bọn họ cãi nhau được một lúc, thì Tiểu Cẩu đột nhiên chú ý tới nhịp thở của Đoan Cực, cau mày hỏi:



"Nội thương của ngươi vẫn còn đúng không?"



"Hừ. Nhiêu đó nhằm nhò gì? Chỉ là dăm ba tên bình hoa danh môn đại phái mà thôi. So với những tên từng đánh ta, bọn chúng vẫn còn yếu lắm."



Tiểu Cẩu nghe vậy liền cau mày, chất vấn:



"Vậy ngươi thử thực khí cho ta xem?"



"Hả? Cái gì mà tự nhiên vậy? Ở đây luôn á?"



"Tất nhiên! Chứ ta thấy nhịp thở của ngươi đang thiếu ổn định lắm."



"... Thế á? Sao ta không thấy gì? HỪ, mà sao cũng được." - Đoan Cực vẫn chưa hiểu Tiểu Cẩu đang muốn gì, nhưng vẫn cứ thực khí cho hắn ta vừa lòng.



Đoan Cực nhắm mắt, ngưng thần bắt đầu hít thở thật sâu để thực khí.



Trong giới tu sĩ, để có thể luyện ra linh khí thì cần phải thực hiện hai hành động cơ bản nhất. Đó chính là hấp thụ linh và chuyển hóa linh thành linh khí. Và sự kết hợp của cả hai hành động này được người đời đặt cho cái tên “Luyện Linh Hóa Khí” hoặc dân dã hơn là “Thực Khí.”



Linh vốn là một thứ năng lượng có sẵn trong tự nhiên, là đại diện cho sinh cơ của thiên địa, ẩn chứa trong vạn vật muôn loài, kể cả cả sỏi đá, tử thi hay là không khí.



Khác với những giống loài khác, nhân loại những có thể chủ động hấp thụ linh, mà còn có một hệ thống linh mạch giúp cho họ có thể phân nhỏ linh và trộn lẫn vào hơi thở của chính mình để trở thành linh khí.



Thế nhưng, để một người có thể bắt đầu hấp thụ linh, thì họ nên luyện được khả năng cảm linh trước đã. Bởi lẽ nếu không có khả năng cảm linh, thì một người sẽ không thể “nhìn” được linh xung quanh mình, cũng như là biết được loại linh mà mình vừa mới hấp thụ vào người là gì?



Quá trình này cũng giống với việc một đứa bé trước tiên phải mở mắt ra để nhìn thế giới muôn màu vạn trạng. Rồi sau đó thì nó mới có thể học cách nhận biết đâu là thứ có thể ăn được, đâu là không thể ăn. Và rồi cuối cùng là học cách tự mình kiếm thức ăn, mà không cần nhờ ai khác.



Và khi đã đưa được đủ linh vào cơ thể, thì bước chuyển hóa linh khí cũng chính thức bắt đầu. Thông qua phương pháp “nội quan tưởng” một người có thể chủ động theo dõi và lượng linh mà mình vừa mới hấp thụ, qua đó có thể gián tiếp "nhìn" được hệ thống kinh mạch toàn thân của mình. Để rồi tiến hành các hành động điều khiển hướng đi của linh ở trong máu, cũng như là phân mảnh chúng ra để chuyển hóa thành linh khí.



Đoan Cực lúc này đang tập trung cao độ. Và cũng bởi vì hắn đang phải chịu Cấm Tu Lạc Ấn, nên khả năng chuyển hóa linh khí của cơ thể hắn đang bị kìm hãm vài phần, khiến hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi đổ mồ hôi.

Thế nhưng lượng linh khí mà hắn thở ra vẫn được tính là đủ so với một tu sĩ đã mở được tam môn, chẳng qua là tốc độ chuyển hóa hơi bị chậm.



Tiểu Cẩu hiện cũng đang rất chăm chú. Bởi vì hắn như vừa cảm nhận được một sự hỗn loạn trong hơi thở của Đoan Cực, mỗi khi hắn ta cố gia tăng cường độ thực khí.



Cảm nhận được một lúc, Tiểu Cẩu bảo Đoan Cực dừng lại. Thế nhưng vì tưởng Tiểu Cẩu đang khinh khỉnh mình, nên Đoan Cực chợt nổi tính cứng đầu, không những không dừng lại mà còn thực khí mạnh hơn nữa.



Đúng lúc ấy, giọng của thuyền trưởng Phong Ưng bỗng vang lên ngay giữa thinh không:



“Các quan khách chú ý. Thuyền Thập Niên Phi Yến sẽ đáp xuống trong vòng nửa tuần trà nữa. Mời các quan khách trở về những khoang bên dưới để tại hạ phát động trận pháp ổn định thuyền.”



Tiểu Cẩu nghe vậy, liền đẩy mạnh vai của Đoan Cực khiến hắn phải hủy bỏ việc thực khí, đồng thời bảo:



“Về thôi. Ta sẽ cho ngươi nắm thuốc khác.”



"Sao? Khả năng thực khí của Đoan Cực đại tiên ta thế nào?"



"Hừ. Như cứt."



"Cái gì cơ?! Mẹ kiếp. Ngươi không thấy lúc đó ta thực khí mãnh liệt như thế nào sao? Đấy còn đang phải mang trên mình cấm aanblaa blab bla bla~"



~ ~



Thuyền Thập Niên Phi Yến bắt đầu “trượt dốc” lướt nhanh xuống sân đỗ của không cảng.



Ngồi ở trong phòng và nhìn ra ô cửa sổ, Đoan Cực chợt hỏi Tiểu Cẩu:



“Này, lão tiên sinh đâu rồi? Từ nãy giờ ta không nhìn thấy lão.”



Tiểu Cẩu buông cuốn sách sử mà mình mượn từ chỗ thuyền trưởng Phong Ưng xuống, nhàn nhạt đáp:



“Còn nhớ trưa hôm qua, ta nói là vì không muốn nhìn cảnh lão ta đứng lên bàn mà múa máy, ba hoa cho nguyên một đám người về những “sự tích” của cuộc đời lão, nên mới mò lên boong không?”



“Ừ. Ta nhớ là khi đấy ngươi cũng nói tương tự như vậy. Thì sao?”



“À thì. Thực ra ngay từ lúc mới lên thuyền, lão đã nhắm được một góa phụ trông khá là… phúc hậu. Ve vãn được vài hôm, thì lão già đó cảm thấy thời cơ đã đến, nên mới nổi hứng khoe khoang.”



“Ồ. Nghe đúng là giống với sở thích của lão tiên sinh. Nhưng điều đấy thì liên quan gì đến việc ngài ấy hiện giờ đang oooooở… đâu…” – Đồng tử mắt Đoan Cực nhanh chóng co rút lại vì sững sờ. Hắn bắt đầu tưởng tượng đến một giả thuyết vô cùng là phi thường và kinh khủng!



Thấy được biểu hiện đó, Tiểu Cẩu thấy thương tình và quyết định giải thoát cái tâm trí đơn giản của Đoan Cực:



“Ừ, ngươi lại đoán đúng rồi đấy. Suốt từ hôm qua đến giờ luôn.” – Nói xong, hắn lại một lần nữa giành sự tập trung của mình vào cuốn sách.



“!?!! Lão tiên sinh có thật là phàm nhân? Không không, không thể nào. Ngài ấy liệu có còn là con người nữa không???!”



Tiểu Cẩu nhẹ nhàng lật sách sang trang, rồi đáp lại Đoan Cực với một tâm thái từ tốn và chân thành thật sự:



“Đừng nghĩ đến việc đó. Như thế sẽ tốt hơn.”



Đoan Cực chậm rãi gật đầu, trong khi hai mắt vẫn còn trợn trừng kinh hãi. Và bắt đầu từ khoảnh khắc đó, cái đạo tâm lưu ly bất diệt, sáng tỏ hào quang của hắn chợt nứt ra những vết rạn hồng sắc.



~ ~ ~



Thuyền Thập Niên Phi Yến đáp xuống không cảng. Tất cả Sáu mươi tám trên tổng số bảy mươi mốt hành khách của thuyền cũng lần lượt đi ra.



Khi đó, đứng tại buồng lái trên cao, Thuyền trưởng Phong Ưng đang cảm thấy vô cùng bồn chồn và ngứa ngáy. Hắn cứ bẻ cổ, gãi tai rồi lại cắn ngón tay không ngừng nghỉ.

Và cứ vài nhịp thở qua đi, thì vị thuyền trưởng đầy quyền uy và lỗi lạc lại liếc nhìn người thuyền phó, hiện đang cuốn băng quanh mắt, của mình và g·ạ g·ẫm:



“Ha ha. Đó, đệ thấy chưa. Lần này ca đáp thuyền rất nhẹ nhàng mà chẳng có chút v·a c·hạm nào cả. Đệ thấy đại ca của đệ có đáng khen không?”



“Đáng khen.” – Thuyền phó quay mặt ra, nhưng chẳng rõ là đang nhìn về hướng nào.



Thuyền trưởng Phong Ưng lại cười xu nịnh:



“Vậy lát nữa đệ dẫn đám huynh đệ đợi ta ở Thất Linh Tước Uyển có được chứ? Lần này ta bao! Dù là danh bài cô nương hay là hoa khôi hoa hiếc gì, thì ca cũng gọi ra hết.”





Nghe vậy, thuyền phó chỉ đáp:



“Muốn đi, thì huynh đi một mình đi.”



“?!” – Cảm thấy nói ngọt không được, thuyền trưởng Phong Ưng liền đổi chiêu bài khác. Hắn làm vẻ giận giữ mà quát to:



“Đệ hơi vô lý rồi đấy! Đệ đâu thể chỉ vì làm khó một mình ta mà kéo hết cả các huynh đệ xuống hố được. Họ bay lâu ngày nên giờ rất mệt mỏi. Họ cần được ăn, được chơi. Và được uống RƯỢU để khuây khỏa! Vậy nên đừng--”



“Cái đó huynh đừng có lo!”



Thuyền trưởng Phong Ưng khẽ giật mình vì có người vừa cắt ngang hắn. Hắn ngó đầu xuống boong, thì thầy tất cả bảy tên thuyền viên còn lại đã đứng đủ cả ở đó. Tên nào tên nấy trông cũng đều nghiêm nghị đến lạ thường, khiến cho hắn phải cảm thấy hãi hùng và cười hỏi:



“Ha ha. Các đệ đệ của ta. Mọi người đến đúng lúc lắm. Chúng ta đi uống rượu thôi!”



Trước lời mời đó, đám thuyền viên không hề tỏ hào hứng như mọi lần, mà chỉ đứng đó và nhìn lên. Thoáng sau, một người trong số họ bước ra, rõng rạc hô:



“Chúng ta và nhị ca đã bàn bạc với nhau cả rồi. Từ giờ cho tới khi rời đi, bọn ta quyết không động vào một ngụm rượu hay nữ nhân nào. Vì sắp tới thuyền sẽ phải đi bảo dưỡng.”



Có người mở đường, những thuyền viên khác cũng lần lượt nói to:



“Đúng vậy. Lâu lâu cũng phải để đầu óc tỉnh táo một chứ.”



“Ta còn nợ tiền mấy cô nương. Không vào thành đâu.”



“Tất cả là vì nghĩ tốt cho huynh thôi.”



Thấy và nghe được sự đoàn kết đồng lòng đầy hiếm hoi của đám tiểu đệ của mình, Phong Ưng siết chặt tay và quát lớn:



“Phản hết cả rồi! Đúng thật là nuôi ong tay áo. Nếu như không phải là nhờ ta thu nhận thì các ngươi có được ngày hôm nay không? Vậy mà bây giờ tất cả đều hùa vào chống đối ta. Ôi lòng ta đau quá! Đau quá.” – Và hắn cố nhăn mặt, ép mình chảy nước mắt.



Ở bên cạnh, thuyền phó vươn tay ra vỗ vai hắn, thế nhưng mà vỗ trượt nên bị mất đà, suýt nữa thì ngã lộn cổ. Sau khi cơn hãi hùng qua đi, thuyền phó vội vàng khuyên nhủ:



“Huynh biết là nếu huynh muốn đi uống rượu thì sẽ chẳng có ai cản được đúng không?”



“Hư hư. Nhưng mà uống một mình thì khác nào không uống chứ? Đâu có vui vẻ gì đâu?” – Thuyền trưởng Phong Ưng kêu than.



Nghe được câu nói đó, thuyền phó mỉm cười và xác nhận:



“Vậy nghĩa là huynh vẫn coi trọng bọn đệ hơn là thứ nước lã đó. Từ trước tới giờ, huynh luôn là người quan tâm và bảo vệ bọn đệ.



Vậy nên bây giờ, hãy để bọn đệ làm điều gì đó ngược lại cho huynh. Chúng đệ biết cai rượu rất đau khổ. Nhưng nếu huynh cứ mãi thế này thì sẽ còn đau khổ hơn, dù cho huynh có là một tu sĩ mạnh mẽ đi chăng nữa. Khi đó, không chỉ là huynh đau, mà cả bọn đệ cũng đau đớn không kém.”



“Nhị ca nói quá chính xác! Quả đúng là tú tài.”



“Cố lên đại ca. Lão tử sẽ cai rượu luôn cùng huynh.”



“Huynh là thuyền trưởng Phong Ưng! Đến cả bão tố cấp bậc Tử Hung, huynh còn có thể vượt được qua, thì chỉ cai rượu có là cái thá gì?”



“Cố lên đại ca!”



“Cố lên đại ca!”



Thuyền trưởng Phong Ưng cảm động, khẽ quyệt đi những giọt lệ nơi khóe mắt và hô vang cam kết:



“Được! Vì các đệ. Ca sẽ quyết tâm cai rượu.”



“Ha ha. Có thế chứ!”



“Không hổ là đại ca!”



“Ta vẫn luôn tin tưởng vào huynh!”



“Ôi đại ca thật là tuyệt vời.”



Thuyền phó đứng đó, cũng thấy xúc động không kém, đến nỗi rơi nước mắt thấm ướt cả lớp băng quấn mặt. Hắn gật gù:



“Đây mới là người huynh trưởng mà bọn đệ đã thề sẽ đi theo tới chân trời, cuối đất chứ.” – Hắn xì mũi cảm động, nói:



“Vậy được rồi. Giờ đệ sẽ cùng Bạch Khi với lão Ngũ đi tìm gặp Hà lão bản… Ta tin huynh có thể làm được.”



Thuyền trưởng Phong Ưng ngay lập tức gật đầu chắc chắn:



“Hãy cứ tin ở ta.”



Sau câu nói đó, đám thuyền viên của thuyền Thập Niên Phi Yến lại tản ra, mỗi người làm một việc. Còn thuyền trưởng Phong Ưng thì ngồi tựa tay lên lan can mà nhìn bầu trời một cách thổn thức.