Bắc Tịch đứng ở trên hành lang, nhìn hai người kia múa kiếm trong tay đấu qua đấu lại gần nhau, cực kỳ chói mắt, đôi mắt đều cảm thấy cay đến mức không mở ra được, dần dần hiện lên một chút huyết sắc.
“Ô, ngươi không phải là……”
Thanh Viễn mang theo ấm trà trở lại, từ rất xa đã thấy có người đứng ở kia, đến khi tới gần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Bắc Tịch của Huyền Cơ tông – một đệ tử cả gan làm loạn đánh phế đi trưởng lão của Thiên Cơ Môn, đang muốn gọi tên của hắn thì bỗng nhiên Bắc Tịch quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt kia mang theo sự u ám trộn lẫn với sự hung ác, sát khí tràn ra bốn phía, lập tức khiến Thanh Viễn sợ tới mức không dám nói ra lời nào nữa.
Bắc Tịch nhìn về phía Nam Y một lần nữa sau đó biến mất tại chỗ.
Nam Y ở đằng kia cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Bắc Tịch chỉ là tạm thời chưa muốn gặp hắn, bởi vậy cố ý làm bộ dáng không biết, dường như chỉ tập trung luyện kiếm cùng Lý Thanh Nguyên.
Ngay từ đầu Lý Thanh Nguyên đã ôm tâm tư đấu kiếm nhẹ nhàng với Nam Y.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua, chờ đến khi hắn đánh rơi kiếm của nàng ấy xong là có thể đứng ở góc độ của sư huynh để chỉ điểm vài chiêu cho đối phương, hai người thảo luận trong chốc lát, đến khi trời tối, hắn lại mời nàng uống một bầu rượu, quan hệ liền có thể lên cao thêm một tầng.
Nhưng hắn không nghĩ tới chuyện vị sư muội nhìn thực lực có vẻ bình thường không có gì vượt trội này, mỗi lần xuất kiếm đều vừa lúc có thể ngăn được chiêu công kích của hắn, khiến hắn không thể tấn công được trong một thời gian dài.
Mãi đến khi Thanh Viễn quay lại, hai người vẫn còn chưa đấu xong.
Thanh Viễn nhìn không ra trong đó vấn đề gì, còn tưởng rằng do sư huynh hắn thương hương tiếc ngọc, vì thế ngồi ở bàn đá theo dõi đến hứng thú bừng bừng.
Đến khi Nam Y kiếm thoát xuất chưởng trung, mới đứng lên reo hò: “Đánh hay quá, nào, mau tới đây uống chén trà đã, kiếm pháp của sư muội rất tốt nha.”
Kỳ thật toàn bộ quá trình vừa rồi hắn ta chỉ nhìn sư huynh của mình, bây giờ chỉ tùy tiện khen thôi.
“Kiếm pháp của sư muội đúng là không tồi.”
Thanh Viễn nói.
Hắn còn nhớ rõ vừa rồi kiếm trong tay mình cứ mỗi lần muốn chạm vào người nàng ấy, nó đều sẽ chệch khỏi tầm tay, thể hiện rõ là nàng ấy đang nhường hắn.
Nhìn thấu điểm này, trong lòng Thanh Nguyên không được dễ chịu lắm, hắn có thiên phú dị bẩm, khi nào thì cần người khác phải nhường như này?
“Ngày mai thi đấu rồi, như vậy thì ta cũng không cần lo lắng cho sư muội nữa.”
Thanh Nguyên nói như vậy Nam Y mới nhớ tới ở bí cảnh Lưu Tiên vào ngày mai, nàng sẽ không tham gia nhưng vẫn tới đó, chẳng phải bọn họ sẽ không cần tốn sức đã có thể biết được thân phận của nàng sao?
Hiếm khi nàng mới nói dối mà nhanh như vậy đã bị người phát hiện ra rồi ư, trong lòng bỗng có chút khác thường.
“Ừm.”
“Sư muội có biết đối thủ của mình là ai không?”
Nam Y nhìn về phía hắn.
Lý Thanh Nguyên lúc này mới phát hiện mình hỏi nhiều quá rồi, vội giải thích nói: “Ta đối với các môn phái khác đều có chút hiểu biết, nếu sư muội nói cho ta, ta cũng giúp đỡ muội đi tìm hiểu thực lực của đối phương, ví dụ như quen dùng chiêu thức gì…vân..vân….”
Nam Y nhẹ uống một ngụm trà: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta phải trở về, vừa nãy đã quấy rầy ngươi rồi.”
Lý Thanh Nguyên nghe thấy Nam Y phải đi, bèn vội vàng đứng lên, “Vậy không luyện nữa à?”
“Ừm, không luyện nữa.”
“Được, để ta đưa sư muội về.”
“Không cần, đằng trước chính là phòng của ta rồi, cách đây rất gần.”
Nam Y cự tuyệt.
“Được rồi.”
Lý Thanh Nguyên đứng tại chỗ thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng Nam Y rời đi, trong lòng nghĩ rằng: có phải hắn đã nói sai điều gì rồi không, sao đột nhiên lại muốn rời đi chứ?
Sau khi Nam Y về phòng liền ôm tiểu hồ ly vào trong ngực định nghỉ ngơi một lát, nhưng một lần nghỉ ngơi này lại thẳng đến khi trời sáng.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, cách thời gian thi đấu đã gần đến, nghĩ chắc là bọn họ đã đi rồi.
Kết quả chờ đến khi nàng ôm hồ ly ra khỏi phòng, vẫn thấy Bắc Tịch đang dựa vào khung cửa, cùng vẻ mặt tức tối của Đàm Trăn.
Nam Y kinh ngạc nói: “Sao mọi người còn ở đây?”
Đàm Trăn hất tay áo thêu hắc tuyến, không vui nói: “Còn không phải vì chờ ngươi sao! Ngươi cũng không cần ngủ để duy trì tinh lực, sao ra muộn như vậy?”
Hắn muốn đi vào gọi nàng dậy, kết quả lại bị Bắc Tịch ngăn ở bên ngoài! Lúc này là toàn thân đều cảm thấy bực bội.
“Vậy à, các người cũng có thể không cần chờ muội mà, quên đi, giờ đi luôn thôi.”
Nam Y ra hiệu cho Bắc Tịch, Bắc Tịch đứng dậy đi theo phía sau, hai người giống như không nhìn thấy Đàm Trăn vậy, bỏ lại hắn ở đằng sau.
Sắc mặt của Đàm Trăn thay đổi liên tục, đối với tâm ý của Bắc Tịch chưa từng che giấu chút nào đều thấy rõ ràng, trong lòng cười nhạo, quả thực là si tâm vọng tưởng!
Chưa kể mối quan hệ giữa đồ nhi và sự phụ đáng xấu hổ đến mức làm, chỉ kể đến con người hắn ta như vậy, chắc chắn Y nhi sẽ cảm thấy chướng mắt.
“Xuất phát!”
Khuôn mặt Đàm Trăn tối sầm lại trở về sảnh ngoài, nói với những đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn họ rời khỏi khách đi.ếm đi vào một khu rừng giam cầm rừng cây, ở nơi đó, những người khác đều đã tới rồi, chỉ chờ bọn họ thôi.
Huyền Cơ tông là tông môn đệ nhất, nên có đến muộn thì những người khác cũng chỉ dám giận trong lòng chứ chẳng có ai dám nói câu gì, còn phải đi đến làm quen với nhau.
Đàm Trăn cùng các trưởng lão của tam đại tông môn khác đi với nhau đến đứng trước một tấm bia đá, sau đó liếc mắt nhìn nhau, sôi nổi từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc nhỏ có nhiều cạnh, rồi ghép lại với nhau và đặt giữa tấm bia đá.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, một cái võ đài cổ xưa xuất hiện trước mắt mọi người, cùng lúc đó cửa động tối đen cũng từ từ mở ra.
“Bắt đầu ở đây đi, lọc ra một lượt mấy người, người ở lại có thể bước vào bí cảnh Lưu Tiên.”
Ở đây có một đám đệ tử xắn tay áo lên chuẩn bị sẵn sàng, gấp rút muốn lên đài để khẳng định mình có tư cách có thể vào bí cảnh Lưu Tiên.
Có trưởng lão phụ trách thi đấu đứng ở trên đài, dựa theo những cặp đối thủ đã ghi nhớ, cứ lần lượt từng đội một đi lên để tỷ thí.
Lý Thanh Nguyên ở dưới cảm thấy bất an, giống như có thứ gì đó vẫn luôn âm u nhìn chằm chằm vào hắn, như một con ác xà sinh ra ở nơi tối tăm nhất, khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.