Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 27




“Đứng lên đi.” Nam Y bó tay nhìn thẳng vào Bắc Tịch sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bắc Tịch không chịu đứng lên: “Thỉnh sư tôn trách phạt.”

Hắn lại lặp lại một lần nữa.

“Trách phạt ngươi chuyện gì?”

Nam Y nhẹ giọng hỏi.

Bắc Tịch mím môi: “Đệ tử… đệ tử không tôn trọng trưởng giả, lại làm trưởng lão của Thiên Cơ Môn bị thương.”

Cách dùng từ này thật tinh tế.

Lần trước vì hắn làm đệ tử của Thiên Cơ Môn bị thương nên suýt chút nữa đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, sau đó vẫn lo sợ.

“Chuyện ngươi làm bọn họ bị thương vi sư đã biết, ngươi không cần nghĩ nhiều nữa, hôm nay tỷ thí cùng Đoàn trưởng, ngươi thắng làm vi sư rất vui mừng.”

Nàng nỗ lực đứng ở góc độ của sư phụ để nói chuyện cùng Bắc Tịch, đôi mắt lại cố gắng không nhìn về phía hắn.

Không vì nguyên nhân nào khác, nàng cứ vừa nhìn thấy Bắc Tịch là sẽ không tự chủ được chú ý tới da thịt trầ.n trụi kia.

Quá khó khăn.

Bắc Tịch sững sờ ngẩng đầu lên, cảm thấy câu này không giống như Nam Y có thể nói ra, nếu là lúc trước, không phải nàng sẽ tức giận trừng phạt hắn, sau đó kêu hắn đi khỏi tầm mắt nàng sao?

“Được rồi, vi sư vừa trở về có chút mệt mỏi, ngươi đi về trước đi.”

Thân hình Bắc Tịch cứng đờ, trong thâm tâm lại nói: đây rồi, nàng bắt đầu kêu ta rời đi đây mà.

“Vâng.”

Trong lòng Bắc Tịch tràn đầy chua xót, lại không nói nên lời.

Ai bảo hắn không chịu nhịn, ai bảo vừa vặn hắn lại bị sư tôn trông thấy chứ.

Vốn dĩ chán ghét hắn cũng đã đủ rồi, hiện tại sợ là càng cảm thấy hắn không tôn trọng trưởng bối, thô bạo lại còn dễ nổi giận.

Chờ Bắc Tịch đi rồi, Nam Y nhìn cánh cửa đã được đóng chặt, từ đầu giường rút ra một quyển sách có bìa màu đen, chỉ thấy trên sách viết: “Quỷ có đạo lý của quỷ”.

Nam Y mở trang đầu tiên mà nàng đã đọc đi đọc lại nhiều lần:

“Người có đạo lý của người, quỷ có đạo lý của quỷ.

Nếu tu theo đạo quỷ, tất sẽ luyện thành thân quỷ.”

Nam Y chỉ vội vàng đọc qua, rồi bắt đầu lật giở những trang mình chưa đọc, cuối cùng nhìn thấy ở trang thứ ba: “Nhìn một người ở chung lâu ngày với mình dễ nảy sinh tình cảm với người đó, gọi là loại tình thuật, lâu dài không thể được như ước nguyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, trừ phải hợp hoan ra thì không còn cách nào khác để hóa giải.”

Nam Y:……

Ta *******



Điều này khiến nàng nhớ tới tình độc trong vòng tay của Vũ nhi.

Lúc đầu nàng còn nghĩ nó chỉ là một loại tình độc thường thường nào đó thôi.

Mặt sau có viết rằng, nếu ngươi trở thành quỷ tu, ngươi có thể sử dụng thuần thục cách này.

Cứ như vậy, kiếp trước Thích Ưu bị tẩu hỏa nhập ma là cách giải thích chuẩn nhất.

Đại khái cũng là từ trong tay xà yêu đã chết có được quyển sách này, sau đó bị trúng quỷ ái nhưng không có ai nguyện ý giải độc cho hắn nên mới có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng còn Bắc Tịch, vì sao lại tẩu hỏa nhập ma?

Là hắn tu luyện theo quyển sách này, hay là có người sử dụng thuật pháp lên người hắn đây?

Tạm thời Nam Y không biết hiện giờ nàng đang bị sao, khó có thể miêu tả, chính xác là không có lời nào để nói.

Loại tình thuật này có thể dùng giải dược, nhưng đó là viên dược duy nhất mà Nam Y cho Vũ nhi.

Ừm, bình tĩnh nào, phải duy trì mỉm cười mới được.

“Xin chào!”

Đào Hề mới vừa học được chút bản lĩnh liền xuyên qua cửa phòng nhảy vào hù dọa Nam Y, nhưng mà vẻ mặt Nam Y vẫn bình tĩnh, đang nhìn chằm chằm một chỗ lặng lẽ xuất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Sư phụ, sư phụ người đang làm gì vậy?”

Nam Y ngước mắt nhìn Đào Hề, đem người kéo xuống ngồi ở mép giường: “Không có việc gì, hai ngày này ngươi đừng ra khỏi cửa, tu sĩ bên ngoài quá nhiều, không an toàn đâu.”

Ngày mai là ngày đến bí cảnh Lưu Tiên rộng lớn, các tông môn tu sĩ gần như đã đến đông đủ, hôm nay rút thăm lựa chọn các đối thủ có tu vi ngang nhau.

Bên ngoài có rất nhiều người, họ đều muốn thăm dò thực lực thật sự đối thủ của mình, bọn họ tới tới lui lui đi qua đi lại suốt, sợ là sau này không có ngày nào được an tĩnh.

“Đã biết.”

Đào Hề lên tiếng, lại nghe Nam Y dạy bảo tu luyện tâm pháp thêm một lần nữa, cuối cùng nàng ta và Nam Y ăn đồ mà mình đã gọi, sau đó nàng đi ra ngoài.

Nam Y đi đến sân nhỏ ở phía sau định luyện thanh tâm kiếm pháp một lát, để cho nội tâm của mình được bình ổn, sẽ không nghĩ ngợi về mấy đồ vật có chút xấu xa nữa.

Nhưng mà khi đi ngang qua hành lang dài, nàng lại nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau.

Nơi đó, có hai vị đệ tử đang luyện kiếm.

Hai vị đệ tử ăn mặc y phục màu xanh lá, nhìn kiểu dáng của y phục chắc người của Thanh Hà tông.

Nam Y không khống chế động tĩnh của mình, chân đạp lên cành khô làm hai tên đệ tử kia nghe thấy được.

Hai đệ tử đó quay đầu lại, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, nữ tử mặc y phục trắng, có khí chất thanh lãnh, ánh mắt cao ngạo, lại khiến người mê đắm xuất hiện từ nơi nào vậy?

Lý Thanh Nguyên si ngốc nhìn người ta đến quên cả di chuyển, một lúc lâu sau, sư đệ bên cạnh mới mở miệng: “Ngươi là sư muội nhà ai? Nơi này hai người sư huynh đệ ra tới trước, ngươi……”

Còn chưa nói xong đã bị sư huynh bên cạnh đánh gãy, chỉ thấy sư huynh hắn cười như muôn ngàn hoa đua nở, đối diện với mỹ nhân chắp tay nói: “Chúng ta vừa lúc thiếu một người để luyện kiếm, sư muội có muốn đối kiếm cùng chúng ta không? Nếu, nếu có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể, cũng có thể chỉ dạy cho sư muội.”

Su đệ Thanh Viễn bên cạnh ngạc nhiên phát hiện, mặt sư huynh của hắn đỏ lên kìa!



Cảnh tượng ngàn năm có một nha! Cây già nở hoa rồi!

Vẻ mặt Thanh Viễn nhìn nữ tử trước mắt cũng thay đổi, bản thân cười như nở hoa theo sư huynh, giống như cô nương kia đã thành đạo lữ của sư huynh hắn rồi vậy.

“Sư muội ở tông môn nào? Hình như ta như chưa thấy sư muội bao giờ?”

Những người có thiên phú dị bẩm ở tông môn khác hắn đều đã gặp, người này chưa thấy bao giờ, chắc là thiên phú cũng không được ưu tú lắm, nhưng cũng không sao, thiên phú của sư huynh hắn cực tốt! Trừ tên kia của Huyền cơ tông ra thì sư huynh hắn ta là xuất sắc nhất, thế nhưng ở trong mắt hắn, chính là tên kia của Huyền Cơ tông cũng chẳng lợi hại bằng sư huynh của hắn ta.

Nam Y đứng nghe bọn họ nói chuyện, người này nàng nhớ rõ, về sau hắn sẽ là trụ cột của Thanh Hà tông, đảm nhiệm chức tông chủ nói một là một nói hai là hai.

Nghĩ như vậy nên Nam Y không nói ra thân phận thật của mình, chỉ đáp: “Ta đến từ Huyền Cơ tông.”

Huyền Cơ tông.

Sắc mặt hai người họ thay đổi rõ ràng.

Vốn tưởng rằng chỉ là sư muội ở tiểu tông môn nào đó, ai có thể nghĩ đến là Huyền Cơ tông đâu.

Nhưng cũng không sao.

Thanh Nguyên dò hỏi: “Vậy sư muội có muốn luyện kiếm cùng chúng ta không?”

Họ là chủ ở nơi này, mặc dù cách phòng nàng ở cực gần, nàng cũng không coi đây là địa bàn của mình.

Vì thế bèn gật đầu đồng ý, nói: “Có thể.”

Bởi vì Nam Y gia nhập, hai người luyện một ngày nên có chút uể oải hiện giờ đã lấy lại tinh thần.

“Vậy sư muội muốn cùng chúng ta giao lưu kiếm thuật sao?”

Nam Y ai đến cũng không cự tuyệt, gật đầu nói: “Được.”

Vì thế Thanh nguyên muốn Thanh Viễn đi lấy một ấm trà, còn mình lại rút bảo kiếm ra muốn cùng Nam Y giao lưu kiếm thuật.

Nam Y cầm kiếm trấn áp tu vi của bản thân lại, không cho nó lan tràn ra ngoài cùng Bạch Yểm kiếm, tránh làm người khác bị thương.

Thanh Nguyên nâng kiếm lên, miệng kêu: “Sư muội cẩn thận.”

Ngay sau đó là một trận kiếm vũ, kiếm của hắn va chạm với kiếm của Nam Y giống như muốn đến gần để kết bạn.

Toàn bộ hậu viện đều vang lên tiếng lác cách khi hai thân kiếm chạm vào nhau.

Bắc Tịch ở trong phòng cũng nghe thấy.

Hắn đã nằm ngửa trên giường một canh giờ không nhúc nhích rồi, nghe thấy tiếng động đó lại bất giác bật dậy khỏi giường.

Hôm qua hắn cũng luyện kiếm cùng sư tôn ở đó, hôm nay hắn không có mặt, sư tôn lại luyện kiếm cùng hồ ly tinh kia sao?

Tuy rằng ngoài miệng Bắc Tịch vẫn gọi Đào Hề là sư muội, nhưng ở trong lòng hắn, yêu chính là yêu, huống chi còn là chủng tộc hồ ly tinh như vậy.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi cửa, súc địa thành thốn trong nháy mắt đã di chuyển đến hậu viện.